“Ngộ Hạ có đôi mắt hạnh to tròn không khác gì Nhiễm Dao, mà đường nét gương mặt và lông
mày lại cực kỳ giống Tống Tử Văn. Đứng chung một chỗ với nhau quả thực rất dễ gây hiểu lầm. “Tiểu tiên nữ hơi liếc nhìn ống kính nào… Đúng, chính là2như thế… Rất tốt, duy trì… OK, nhóm tiếp theo…” Tổng cộng có hai mươi tư bộ thời trang trẻ con, có phong cách thục nữ, cũng có phong cách tinh nghịch, tất cả đều được cô bé khống chế cực kỳ linh hoạt. Bởi vậy, quá trình chụp hình vô cùng5thuận lợi.
Sai khi kết thúc, thợ ảnh liền ngồi vào trước màn hình tinh thể lỏng, bắt đầu đổ ảnh ra, càng xem càng không nhịn được mà cất tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Tuy rằng đã dự đoán trước rồi nhưng khi hiệu quả chân thật bày ra trước mắt thì6anh ta vẫn không thoát khỏi kinh ngạc.
Có một số người sinh ra là để đứng trước ống kính, không liên quan gì tới tuổi tác cả. Đổ ảnh ra xong rồi, người thợ ảnh liền ra dấu OK với người phụ trách hiện trường và tổ sản xuất, “Đại công cáo5thành.”
Chuyên viên trang điểm liền đưa Ngộ Hạ đi thay quần áo và trang sức. Bữa nhẹ do Nhiễm Dao gọi tới cũng vừa lúc được đưa đến, mọi người cùng ngồi nghỉ ngơi, thuận tiện ăn uống một chút. “Anh có ăn không?” Cô đưa cho Tổng Tử Văn một phần3khoai viên chiên.
Tống Tử Văn nhận lấy, ăn một cái, “Cảm ơn.”
Nhiễm Dao cười với anh, sau đó lại quay đi tiếp đón những người khác. Ngộ Hạ tẩy trang xong đi ra, thấy tất cả mọi người đều đang ngồi ăn thì không khỏi dầu môi: Chẳng ai chịu đợi cô bé… Nhiễm Dao để dành nguyên một miếng pudding xoài đưa tới trước mặt cô bé: “Riêng cái này có hai tầng xoài dành cho cháu đó.” Cô bé hét lên một tiếng, dang tay ra bổ nhào vào lòng Nhiễm Dao: “Dì là tốt nhất!”
“Con bé tinh nghịch này, mau ăn đi.” Tuy rằng Ngộ Hạ vui vẻ nhưng cũng phải cố tình khống chế sức ăn của mình, cô bé không muốn một lần nữa nhìn thấy cái bụng của mình phì ra sau khi vất vả lắm mới làm nó nhỏ lại được.
Càng lớn càng thích làm đẹp, đây là bệnh chung của các cô bé gái, Ngộ Hạ cũng không phải ngoại lệ.
Một năm này, đã rất ít người gọi cô là cô bé mũm mĩm nữa, ồ, trừ ba mẹ ấu trĩ và tràn đầy hứng thú ác liệt kia của cô bé. “Dì ơi, cháu muốn đi WC.”
Nhiễm Dao dừng nói chuyện, xin lỗi người thợ ảnh một tiếng rồi dắt tay cô bé đi về phía toilet. Người thợ ảnh nhìn theo bóng dáng hai người sau đó lại tiếp tục chọn lọc ảnh.
Đột nhiên, đầu vai hơi nặng, anh ta quay đầu nhìn theo bản năng: “Anh…”
Là người đàn ông lúc trước đứng bên cạnh Nhiễm Tổng, bế Ngộ Hạ. Tuy rằng không biết thân phận chính xác của đối phương nhưng có thể được cô bé con gọi một tiếng chú, vậy chắc không phải người thường rồi.
“Anh à, có việc gì sao?” Tống Tử Văn liếc mắt nhìn màn hình một cái, “Có thể chia sẻ file gốc của bức ảnh lúc trước cho tôi được không?”
“Ảnh ư?” Người thợ ảnh khó hiểu.
“Ba người chúng tôi ấy.”
“À…”
“Có vấn đề gì ư?”
“Không… không có.” Tống Tử Văn nhẹ gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn. Lúc Nhiễm Dao trở về, Tổng Tử Văn đang cúi đầu xem điện thoại, thân hình cao lớn dựa nghiêng người bên khung cửa, dáng vẻ vừa ung dung vừa hào sảng. So với thị trưởng Tổng” luôn ngồi ngay ngắn đầy uy nghiêm trong văn phòng mọi ngày thì có thêm một phần tùy tiện và thân thiện, hòa nhã. Ánh mắt thoáng nhìn Nhiễm Dao đang đi tới, anh thuận thể đút điện thoại vào lại trong túi quần. “Xong rồi à?”
Nhiễm Dao gật đầu.
Ngộ Hạ dùng tay che miệng, ngáp một cái đầy tao nhã.
Tống Tử Văn: “Vậy anh đưa Hạ Hạ về trước đây.”
“Vâng.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Qua thêm nửa tháng bận rộn, cuối cùng văn phòng mới thảnh thơi được một chút. “Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, mỗi người một bao lì xì ba ngàn tệ, không nhiều lắm nhưng là tâm ý của tôi. Mặt khác, từ hôm nay trở đi, kết thúc tăng ca, khôi phục giờ làm như thường.” “Nhiễm Tổng vạn tuế.” “Đột nhiên cảm thấy mình được hồi sinh.” “Cuối tuần nhất định phải ngủ quên trời quên đất mới được.”
Nhiễm Dao lần lượt phát bao lì xì đã chuẩn bị từ trước cho mọi người, “Đêm nay mọi người muốn đi quẩy ở đâu? Tôi bao.”
“Ăn cơm trước, sau đó đi hát karaoke!” Lộ Lộ lên tiếng, “Đây cũng là tiếng lòng của mọi người, có đúng không?”
“Đúng.”
Nhiễm Dao gật đầu: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Vào đêm, quán bar Migo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!