Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Con Dâu Trời Phú

“Vừa rồi vội quá nên còn chưa kịp thỉnh giáo tên họ của cô nương.”

“An.”

“An cô nương.” Nữ nhân lại tươi cười một lần nữa, “Cũng không có việc gì quan trọng cả, chỉ muốn tới hỏi xem cô nương còn có yêu cầu gì không thôi. Dù sao, biểu ca của ta là người vô tâm, khó tránh khỏi sẽ chiêu đãi không chu toàn. Ta là vị hôn thê, tất nhiên phải giúp đỡ thu xếp một phen, như thế mới không mất đạo đãi khách.”

Nghi An dường như cũng chẳng kinh ngạc khi thấy nàng ta tự xưng mình là “vị hôn thê”, xem ra đã sớm đoán được rồi.

Hoặc là, biểu ca đã nói cho nàng rồi sao?

Tần Tang âm thầm đoán.

“Đầu tiên, ta không phải “khách”, thế nên cũng không cần khách sáo. Ta thiếu gì sẽ tự nói với người bên dưới. Tiếp theo, A Huyền cũng không phải người vô tâm. Cuối cùng, ngươi rất mau liền không phải nữa.” Lòng Tần Tang trầm xuống, “Lời này của An cô nương là có ý gì?” “Rất đơn giản.” Nghệ An không tính toán nói bóng nói gió mà thẳng thắn, “Rất nhanh, người sẽ không phải vị hôn thê của chàng nữa.” “To gan!” Tần Tang thấp giọng quát. Nghệ An cũng sầm mặt, khí thế của một cô công chúa từ trong xương cốt đột nhiên bùng nổ…

“Làm càn…”

Một câu quát này hoàn toàn không hề kém cỏi Tần Tang, thậm chí còn có xu thế áp chế nàng ta. Công chúa mất nước dù có uất ức thì vẫn cứ là cành vàng lá ngọc chân chính. Huống chi, Nguyên Đế lúc còn sống nâng niu nàng trong lòng bàn tay như báu vật, như thịt trên đầu quả tim, dù là chi phí ăn mặc hay là dạy dỗ khuê thức đều có thể so với hoàng tử. Sao con gái của một công hầu nho nhỏ có thể đánh đồng được chứ?

“Ngươi…” Tần Tang tức giận đến run rẩy cả người. Dưới cái nhìn chăm chú và sắc bén của Nghệ An, nàng ta căn bản chẳng có khả năng phản bác.

Mỹ mạo mà nàng ta luôn lấy làm tự hào không bằng hồ ly tinh này.

Khí thế lại càng thua một quãng xa.

Thật lâu sau mới tỉnh táo lại, trừng mắt hung dữ với Nghi An: “Thanh Huyền ca ca là người chính trực. Ngươi cho rằng sự mê hoặc nhất thời của ngươi có thể làm huynh ấy u mê được bao lâu chứ? Còn vọng tưởng bắt huynh ấy từ hôn ư? Người si nói mộng…”

Chỉ là một tiện nhân lai lịch không rõ ràng, có tư cách gì mà ăn nói linh tinh trước mặt nàng ta cơ chứ? Tần Tang nghĩ như thế, sự tự tin bị chọc phá trước đó lại đột nhiên quay trở về. So với vẻ nghiến răng nghiến lợi của nàng ta thì Nghệ An lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như nàng chỉ là người ngoài cuộc, đứng trên cao quan sát. Nàng nói: “Cứ chờ mà xem.”

Không hề nói lời hùng hồn, cũng không mở miệng đả kích, chỉ có nụ cười tươi tắn lộ ra sự chắc chắn chói mắt, dường như đã nắm chắc thắng lợi.

Trái tim Tần Tang chìm xuống tận đáy vực, nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện nửa phần, thậm chí còn nở nụ cười, “Vậy… rửa mắt mong chờ.”

“Cam Lam.”

“Có nô tỳ.” “Thay ta tiến Tần tiểu thư.” “Vâng.”

Vệ Kỳ còn không biết trận so chiêu âm thầm của hai nữ nhân.

Hiện tại hắn đang đau đầu không biết phải trả lời phủ Định Quốc công thể nào. Dù sao, chuyện hôn ước này cũng là do mẫu thân hắn định ra lúc còn sống, mà mấy năm nay hắn vẫn luôn nhận định biểu muội Tần Tang sẽ là thê tử tương lai của mình. Nhưng kế hoạch không bắt kịp sự thay đổi, hắn tinh thông bài binh bố trận, kỳ môn độn giáp, cũng có thể bấm đốt ngón tay tính toán, phòng nửa chu đáo, thế nhưng lại không tính được đời mình sẽ có một kiếp mang tên An An này.

À… Đào Hoa Kiếp.

Giống như hắn không tính được phụ thân sẽ chết trận, mẫu thân thắt cổ tự vẫn, gia tộc Vệ Thị đã từng vô cùng to lớn càng ngày càng trở nên suy yếu. Hiện tại cũng chỉ còn một mình hắn chống đỡ dòng chính mà thôi.

Lúc trước hắn đồng ý kết thân với phủ Định Quốc công, thứ nhất là vì muốn hoàn thành di nguyện của mẫu thân, thứ hai cũng có ý muốn khôi phục gia tộc. Mà quả thực phủ Định Quốc công cũng đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nếu tùy tiện hối hôn… Đúng thế, từ lúc hắn quyết định đưa An An về phủ thì đã bắt đầu nảy sinh ý niệm muốn giải trừ hôn ước rồi! Chỉ là một bước này nên đi thế nào thì còn phải bàn bạc kỹ càng… Tần Tang vừa rời khỏi Thu Liễm viện liền lập tức thu dọn tay nải trở về phủ Quốc công. Vệ Kỳ nghe thấy tin này cũng chẳng có ý kiến gì, vốn dĩ đây chẳng phải nhà của nàng ta. Hắn nghĩ có lẽ người ta cũng là đại cô nương biết xấu hổ, sợ tị hiềm, không giống tiểu yêu tinh An An kia…

Khoan đã!

Không thể lại suy nghĩ lung tung được! Cao Xương lặng lẽ ngước mắt nhìn người bên trên, thử hỏi: “Vậy… cứ mặc kệ sao?”

Hắn hỏi là chuyện Tân Tạng rời khỏi đây.

Vệ Kỳ xua tay: “Không cần phải người hộ tống, gia đình của phủ Định Quốc công đều biết võ cả.”

Cao Xương:“…” Hắn nói “quản” nhưng không có ý như thế đâu!

“Còn việc gì nữa không?”

“… Không ạ.” “Vậy đi xuống đi.” Cao Xương khom người rời khỏi phòng. Cùng thời gian, bên trong xe ngựa. “Tiểu thư, chẳng phải ngài nói quay về nhà sao? Sao tự nhiên lại…”

“Trước khác này khác.” Tần Tang đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trên mặt xuất hiện vẻ lạnh thấu xương, “Nữ nhân kia không dễ đối phó.”

“Tiểu thư…” Nha hoàn siết khăn tay đầy khẩn trương, ánh mắt sợ hãi, nàng ta thật sự cảm thấy lo lắng. “Vân Hương, ghé tai lại đây, ta cần người làm giúp ta một chuyện.”

Nha hoàn ghé lại, sắc mặt biến hóa vài lần, lúc đầu còn nghi hoặc, sau đó lại là hoảng sợ, vô cùng đặc sắc. “… Có thể làm được không?” “Tiểu thư, làm thế liệu có tạo thành đại loạn không?” “Yên tâm đi.” Tần Tang nở nụ cười hiền lành, “Dù có loạn tới mức nào cũng chẳng liên lụy tới chúng ta được đâu.”

Đảo mắt đã vào mùa đông lạnh giá, Nghệ An đã ở trong phủ tướng quân được bốn tháng. Trong suốt thời gian này, vị hôn thể khiến người ta chán ghét kia không hề tìm tới cửa nữa, nhưng quan hệ giữa nàng và Vệ Kỳ cũng chỉ dừng lại ở bước nói với nhau vài câu, thỉnh thoảng nắm tay nhau, hoặc ôm một cái, còn toàn do Nghệ An cưỡng cầu mới có.

“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, ngài nên mặc thêm quần áo vào.”

Nghi An mỉm cười: “Vất vả cho ngươi rồi.” Trong mắt lại xuất hiện sự mệt mỏi không thể che giấu được. Cam Lam đã quen với gương mặt này của tiểu thư một thời gian. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Nghệ An cười, nàng ta vẫn cứ bị vẻ đẹp ấy làm cho hoảng hốt. Trước kia, nàng ta cảm thấy Tần Tang tiểu thư đã rất đẹp, khiến người ta nhìn không rời mắt rồi.

Nhưng từ khi gặp tiểu thư, nàng ta mới biết, thì ra còn có người tuyệt sắc khuynh thành tới mức này.

“Tiểu thư, người… có tâm sự sao?”

Nghi An quay đầu nhìn nàng ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận