Căn cứ Bộ Tư Lệnh.
“Cái gì!?” Thời Cảnh từ ghế ngồi đứng bật dậy, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin được.
Lục Chinh, Phó Kiêu, Chu Dân, Lý Khuê đồng loạt nhìn về phía anh ta.
“… Được, tôi biết rồi, các việc còn lại cậu sắp xếp đi, ngoài ra, cử xe đưa họ về doanh trại”
Cho đến khi đặt ống nghe xuống, Thời Cảnh vẫn còn chưa phản ứng lại được.
Lục Chinh: “Chuyện gì thế?”
“Vợ cậu…” Đột nhiên ngưng lại, nắm tay lại khẽ họ mấy tiếng, “Đại đội trưởng Hạ gọi điện thông báo diễn tập kết thúc.”
Chu Dân đứng lên, kinh ngạc nói: “Kết thúc rồi? Sao lại thế được?”
Lý Khuê trợn tròn mắt, “Đội trưởng Thời, anh đùa đúng không?”
Phó Kiểu không lên tiếng, nhưng mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thời Cảnh, dường như muốn thiêu thành một cái lỗ trêи người anh ta.
Thời Cảnh sờ cằm, thực ra chính bản thân anh ta cũng không dám tin nữa.
Phải biết rằng, trừ “hành động chém đầu” và “đột kϊƈɦ thành phố” thì diễn tập cấp một là đợt diễn tập có quy cách cao nhất, mức độ giống như thật và độ khó đột phá vòng vây đều rất cao, không phải dễ dàng hoàn thành được.
Lục Chinh cau mày. Anh được coi là người bình tĩnh nhất trong số mấy người có mặt ở đây, nhưng chỉ có mình anh biết trong lòng anh lúc này đang có bao nhiêu đợt sóng dữ đang ào ào dâng lên.
Chu Dân thở dài, trong mắt lóe lên sự tiếc nuối: “Chưa đến năm tiếng đã kết thúc rồi, đáng tiếc..”
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng ít nhất thì đội bảy cũng có thể chống đỡ được 12 tiếng, dù sao các thành viên trong đội đều có tố chất thể lực khá tốt.
Nhưng rốt cuộc vẫn là do anh ta đã quá kỳ vọng…
Nhưng nghĩ lại thì mấy đứa trẻ này cũng chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể cầm cự được đến bây giờ đã là rất giỏi rồi.
Lý Khuê cũng nghĩ gần giống như Chu Dân. Vốn dĩ anh ta cũng rất coi trọng đội bảy, nhưng hôm nay… có lẽ là phải đánh giá lại rồi.
Sắc mặt Phó Kiều lãnh đạm, khiến người ta khó nhìn ra được suy nghĩ thực sự.
Anh ra vốn cho rằng Đàm Hi có thể tạo nên được một kỳ tích mới, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ…
Thực ra, nhiệm vụ giao cho họ không hề khó khăn, chỉ cần dẫn dụ sự chú ý của nhóm phần tử khủng bố, từ đó tranh thủ để ứng cứu con tin.
Giương Đông kϊƈɦ Tây cũng được, vây Ngụy cứu Triệu cũng được, có quá nhiều cách thức có thể làm.
Anh ta đã đánh giá cô ấy quá cao rồi sao?
Trong lòng Phó Kiêu đang ngổn ngang phức tạp.
Tiếc nuối?
Có chứ.
Nhưng anh ta lại mơ hồ thở phào một cái, có lẽ suy nghĩ của Lôi Thần lúc này cũng giống như anh ta, cảm thấy Đàm Hi không hề xuất sắc như trong tưởng tượng?
Anh ta không khỏi nhìn về phía Lục Chinh.
Người đàn ông rất bình tĩnh, trêи mặt không có một biểu cảm dư thừa, trong mắt cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Chỉ nghe thấy anh ta trầm giọng hỏi Thời Cảnh, “Diễn tập kết thúc thế nào?”
Còn phải hỏi nữa hay sao?
Phó Kiều, Chu Dân, Lý Khuê không ai cho rằng đội bảy sẽ thắng, dù sao thực lực cũng quá chênh lệch. Ngay từ đầu họ đã cho rằng đội bảy sẽ không có khả năng thắng được, chẳng qua chỉ là muốn xem xem thời gian họ cầm cự được là bao lâu mà thôi.
Thời Cảnh chép miệng, khi tin tức truyền đến, anh ta cũng ngây người, như sét đánh ngang tai.
Thời Cảnh bằng giọng, điều chỉnh lại giọng nói: “… Đội bảy đã tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố, giải cứu con tin thành công”
Ánh mắt Lục Chinh khựng lại.
Sự kinh ngạc hiện lên nơi đáy mắt Phó Kiều cũng không kịp thu lại.
Còn Chu Dân và Lý Khuê thì suýt nữa rớt cằm xuống đất.
Thời Cảnh: “Họ trốn trong xe đưa cơm của đội bếp núc trà trộn vào bên trong, tìm thời cơ mai phục năm phần tử khủng bố, sau đó đóng giả thành đối phương, thuận lợi tìm được nơi nhốt con tin…”
Thời Cảnh mô tả đại khái tình hình tìm hiểu được từ miệng Đại đội trưởng Hạ, tình tiết cụ thể còn chưa rõ, nhưng kết cấu cơ bản của câu chuyện đã rất rõ ràng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!