Nghe tiếng bước chân, Đàm Hi quay đầu lại, một giây sau, nụ cười chợt biến mất, toàn thân toát lên vẻ phòng bị.
Dịch Phong Tước đến gần, dừng lại ở chỗ cách có khoảng 2 mét: “Cố Đàm, lại gặp mặt rồi.”
Không còn vẻ dịu dàng trước đó, giờ đây người đàn ông có vẻ mặt vô tình, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cộc lốc.
“Làm phiền cậu Hai Cố trăm công ngàn việc phải nhớ đến tôi thế này.” Khóe môi cô vểnh lên, hình thành đường cong đầy vẻ giễu cợt.
“Đương nhiên nhớ, cổ Đàm không chỉ về giỏi mà gan cũng lớn nữa.” Không muốn nhớ đến cũng khó.
Ánh mắt cô lóe lên, lạnh lùng nói: “Quá khen.”
“Đáng tiếc…” Người đàn ông khẽ than một tiếng, ánh mắt nhìn về nơi xa, giống như đang cảm thán: “Không làm tốt một người họa sĩ, lại đi dây mơ rễ má với bọn lưu manh.”
Đàm Hi nhíu mày: “Ý anh là sao?”
“ n Hoán. “Dịch Phong Tước quay lại, ánh mắt sắc bén, “Quen không?”
“Quen thì sao, không quen thì sao?” Vẻ mặt Đàm Hi không thay đổi, cười lạnh, “Có quan hệ gì với anh chứ?”
Bốp bốp bốp…
Dịch Phong Tước vỗ tay, “Well, trạng thái tốt đấy.”
Đàm Hi mỉm cười.
“Tuy nhiên, trước mặt chứng cứ, giảo biện là cách ngu xuẩn nhất.”
“Chứng cứ?” Đàm Hi nhướng mày, “Cậu Hai Cố nếu có thì đưa ra xem.”
Dịch Phong Tước cong môi lên, dường như đang cười nhạo cô không biết lượng sức, sau đó lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.
Đàm Hi xem qua, nhịn không nổi bật cười: “Cậu Hai Cố vui lòng nhìn cho rõ rồi nói, đừng để mất mặt.”
Chân mày người đàn ông nhíu lại, rút tay về, nhìn vào màn hình, thế mà lại là một đoạn quảng cáo durex.
Nụ cười biến mất: “Là do cô làm phải không?”
Trong đó vốn dĩ là một đoạn ghi hình Đàm Hi và n Hoán lần lượt bước vào cùng một quán cà phê, đồng thời ngồi cùng một bàn, không ngờ lại thế này…
Đôi mắt Đàm Hi tỏ vẻ không hiểu: “Điện thoại của anh mà, sao tôi có thể làm gì được chứ? Cậu Hai Cố nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Dịch Phong Tước lạnh lùng nhìn thẳng.
Đàm Hi vẫn ung dung.
Bầu không khí thấp đến độ muốn đóng băng.
Đột nhiên, dưới ánh mắt khó hiểu của Đàm Hi, người đàn ông cười phá lên, không hề miễn cưỡi làm bộ, mà là nụ cười từ trong đáy lòng, giống như đã giải quyết một chuyện khó vô cùng lớn lao vậy.
“Quả nhiên là cô… Viêm, Hế!”
Hắn thốt ra từng chữ từng chữ một, ánh mắt như thiêu như đốt.
Trong lòng Đàm Hi run lên, một người luôn bình tĩnh như cô nay cũng có chút hoảng hốt: “Anh…”
Đồ vật cất giấu sâu trong trái tim cứ như thế bị người ta đào ra ngoài ánh sáng không có một chút phòng bị. Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi.
Tại sao Cổ Hoài Cẩn lại biết về Viêm Hề:
Hắn dựa vào đầu mà khẳng định mình chính là Viêm Hể chứ?
Ngoài việc này ra, hắn còn biết những gì?
Có mục đích gì?
Trong phút chốc, tâm tư có thay đổi liên tục, cảm xúc gần như không thể khống chế được.
Dường như lại quay lại quãng thời gian chạy trốn, không biết phía trước thế nào, không biết sống chết ra sao.
Bản thân sự sợ hãi vốn không đáng sợ, đáng sợ là bạn không biết sự sợ hãi đến từ đầu, rồi sẽ tạo thành hậu quả như thế nào.
Dịch Phong Tước ngắm nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của người con gái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ từ từ trở nên trắng bệch.
Hai tay hắn chắp sau lưng, chậm rãi bước đến bên cạnh Đàm Hi, dí sát vào tai cô, lẩm bẩm, “Bây giờ tôi nên gọi cổ là cô Đàm, hay là cố Viêm đây?”
“Chậc chậc, không ngờ một tên đào tẩu khét tiếng lại có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời như thế.”
“Tôi rất tò mò, trong vòng một năm năm, làm sao cô có thể thay tên đổi họ, trở thành con gái nhà họ Đàm như vậy? Rồi cô dùng thủ đoạn gì với Lục Chinh? “Lôi Thần” tiếng tăm lẫy lừng trông không giống như kẻ mê gái đầu óc mụ mị đúng không?”
“Đàm Hi, à không, Viêm Hề, cô quả là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”
Người đàn ông nói một câu là sắc mặc Đàm Hi lại tái đi một chút, sau cùng mặt mũi đã không còn chút máu.
“Bây giờ chắc cô có rất nhiều câu hỏi, đừng vội, cô từ từ hỏi, tôi nhất định biết gì nói nấy không giấu không giếm.”
Mặt Đàm Hi không chút cảm xúc, hồi lâu sau, “Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu từng câu nói của anh.”
Dịch Phong Tước cười lạnh, ánh mắt thoáng qua vẻ u tối.
“Xem ra, cô đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Đàm Hi miễn cưỡng giữ nụ cười trêи môi, nhưng trong lòng đã không ngừng vặn vẹo. Trong giây phút nào đấy, cô thậm chí còn muốn giết chết con người này, trừ hậu họa mãi mãi.
Dịch Phong Tước không bỏ qua ánh mắt đầy sát khí của cô lúc nhìn hắn. Hắn cảm thấy điều đó thật thú vị, vui vẻ vô cùng.
“Xem ra, cuộc sống trốn chạy không khiến cô ngoan hơn, mà còn khiến cô mọc ra móng vuốt, thật không uống phí nổi niềm khổ tâm của tôi…“.
Con ngươi Đàm Hi thu hẹp lại, phút chốc đưa tay níu lấy cổ áo người đàn ông, ánh mắt như sắp vỡ ra: “Là anh! Cố ý hãm hại, từng bước đẩy tôi đến ngõ cụt?!”
Cô phải sớm nghĩ đến điều đó…
Hồng Hâm là hang ổ rửa tiền của tập đoàn Thiên Tước, còn Dịch Phong Tước chính là thủ lĩnh của tập đoàn Thiên Tước.
Lúc đầu, Đàm Hi cứ tưởng đã làm tổn thương sai người. Dù sao, lúc đầu là do bản thân phán đoán sai lầm, một bước xuống bùn, không đi ra được cũng không thể trách người khác. Tất cả mọi chuyện đều được cô nghĩ đơn giản là “tự tạo nghiệt”!
Nhưng giờ đây, mọi việc kiếp trước xảy ra trêи người cô, không phải tình cờ mà là có người cố ý!
Vậy cô là cái gì?
Một trò cười?
Chú hề đu dây:
“Tại sao?” Cô gằn từng chữ một, cắn răng nghiến lợi, “Dịch Phong Tước, anh nói cho tôi biết, tại sao phải làm như vậy?”
Ánh mắt người đàn ông thoáng qua sự thoải mái, một nụ cười tàn nhẫn nở trêи môi: “Thì ra cô biết tôi là ai?”
Đàm Hi nắm lấy cổ áo hắn, ngón tay run rẩy: “Tôi còn ân oán gì với anh, có thù hằn gì? Đến nỗi anh phải tính toán ra tay như vậy để báo thù tôi?”
Một Hồng Hầm, năm đó mệnh danh là hang ổ rửa tiền lớn nhất nước, lại chỉ vì muốn làm cho Viêm Hề cô chết như vậy?
Tại sao?
Dịch Phong Tước hất tay cô ra, sửa sang lại cổ áo, ánh mắt hướng về nơi xa.
“Bây giờ cô đã thừa nhận mình là Viêm Hề ư?”
“Nếu không, cô dựa vào đầu mà đòi câu trả lời từ tối: n oán phải do khổ chủ nói, không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!