Một nhóm người từ hành lang đi về phía sân bóng rổ.
Đang lúc Hứa Trạch chia đội, Đàm Hi nãy giờ không lên tiếng liền nói… “Mọi người chơi đi, tớ đi vệ sinh.”
Phòng hồ sơ ở lầu một, bên cạnh có nhà vệ sinh, nhưng Đàm Hi không vội đi vào, mà chạy lên lầu trêи, tay chân bất giác hoạt động nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc đó, ngoài sân bóng rổ đang đầm đìa mồ hôi. “A Trạch! Truyền bóng cho tớ! Truyền cho tớ…”
“Qua đây! Nhanh! Ngăn lại!”
“Bên trái, đúng, truyền cho tớ!”
Chớp mắt, 20 phút trôi qua, người trêи sân đã ra cả người mồ hôi nhưng rất vui.
Lại nhìn về phía Đàm Hi.
Cô đi từ trong phòng làm việc ra, khóa cửa lại như cũ, quay lưng đi xuống lầu, đến lầu một, mới nghênh ngang đi vào phòng vệ sinh.
Không ngờ, cô gặp phải người quen.
Ngô Sở Điền nhíu mày thật chặt, trầm giọng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?!”
Đàm Hi nhướng mày, vặn vòi nước ra, chỉ chừa cho cô ta một nửa khuôn mặt lạnh nhạt.
“Tôi hỏi sao cô lại ở đây!” Từng chữ từng chữ phát ra, cắn răng căm hận.
Đôi mắt Đàm Hi không nhìn lên, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Cô hỏi thì tôi phải trả lời sao?”
“Đàm Hi, cổ đừng có phách lối, ở đây là tổng quân khu!”
“Đương nhiên tôi biết đây là đâu, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!