Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Côn Đồ Nuôi Nữ Nhi

Vu bà tử đứng lên, không để ý trên người đầy bùn đất, cúi xuống muốn đánh đứa nhỏ, mọi người thấy bà so đo với trẻ con, vội vươn tay ngăn cản, "Nàng ta là một đứa nhỏ thì biết cái gì? Ngươi không cần hơn thua cùng nàng."

"Đúng vậy, đứa nhỏ cũng là muốn bảo vệ cho mẹ nó mới động thủ. Ngươi là đại nhân có đại lượng, chớ nên cùng nàng so đo."

Vu bà tử tức giận đến chửi ầm lên, "Con mẹ nó! Tuổi nhỏ đã đánh trưởng bối, cái này còn có vương pháp sao?" Bà chỉ vào Vu nương tử, ánh mắt trợn thật lớn, "Nói! Có phải là ngươi dạy dỗ nàng ta không?"

Vu nương tử ôm Vu Nhị Nha, vội vàng giải thích, "Nương, ta không có."

Bên cạnh có người khuyên, "Thẩm thẩm, ngươi nói lời này chính là đang đuối lý. Làm sao Vu nương tử có thể dạy. Thôn chúng ta ai chẳng biết đứa nhỏ Nhị Nha này là một đứa trẻ ngốc. Ai sẽ dạy được nàng?"

Nếu dạy được, sẽ khờ khạo sao?

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, làm Vu bà tử tức giận đến sắc mặt xanh mét. Mà người lại nhiều, bà ta ngay cả cơ hội nói lại cũng không có.

Vu nương tử ôm ba đứa nhỏ, khóc lóc thương tâm không thôi.

Lục lão đầu làm lý chính, cũng nói vài câu, về sau có chuyện gì khó khăn thì đến tìm hắn, vân vân mây mây.

Náo nhiệt tận hai canh giờ, mọi người đói bụng đến mức dạ dày kêu vang, dồn dập về nhà nấu cơm.

Vu đại lang chết quá mức ngoài ý muốn, trên đường về nhà, mọi người nghị luận ầm ĩ, chuyện gì cũng nói.

Lục Thì Thu cũng âm thầm suy nghĩ.

Hôm nay Bốn Một vừa nói Vu nương tử rất thích hợp với hắn, Vu đại lang đã chết. Đây cũng không khỏi quá đúng dịp đi?

Có phải là hệ thống giở trò quỷ không?

Nhưng cẩn thận nghĩ một chút, hẳn là không, hôm nay hắn mới trói định hệ thống, dựa theo thời gian tên què kia về đến nhà, Vu đại lang cũng phải chết một tháng rồi, làm sao liên quan gì đến hắn.

Lục Thì Thu đem suy nghĩ này ném ra sau đầu, "Bốn Một? Ngươi nói trói định hệ thống, ta sẽ có con. Vậy ngươi có chữa bệnh cho ta không?"

【 Dược này cần phải dùng trước lúc thông phòng nửa canh giờ. Nếu bây giờ dùng sẽ tổn thương thân thể. 】

Dùng trước lúc thông phòng nửa canh giờ? Nguyên bản Lục Thì Thu còn nghĩ trước tiên cứ chữa khỏi cho mình, rồi bảo cha đi tìm lang trung xem bệnh, sau đó phụ thân khẳng định sẽ đồng ý cho hắn cưới một hoàng hoa khuê nữ nào đó, hiện tại xem ra không được.

Buổi tối, Lục Thì Thu nằm trên giường, trằn trọc trăn trở, không thể nghĩ được biện pháp nào tốt cả.

Sáng sớm hôm sau, Vu gia làm tang lễ cho Vu đại lang.

Vu đại lang chết cũng không có thi cốt, chỉ có thể tìm vài món y phục cũ bỏ vào trong quan tài, cái này gọi là mộ chôn quần áo và di vật, chuyên dành cho người không có thi thể. Đương nhiên loại chết như này, cũng không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.

Mộ của Vu đại lang được chôn tại chân núi. Theo đạo sĩ nói, nơi này ven biển, phong thuỷ tốt. Người trong thôn chết trên biển đều chôn ở chỗ này.

Bảy ngày nay, quan tài Vu đại lang vừa mới hạ táng, Vu gia liền phát sinh một chuyện lớn. Đó là Vu bà tử muốn đuổi Vu nương tử đi, làm tất cả các người trong thôn đều đứng trước cửa Vu gia xem náo nhiệt.

Lục lão đầu làm lý chính thôn Hồng Thụ, cơm mới ăn được một nửa đã bị gọi đi chủ trì công đạo.

Lục Thì Thu ném đi bát đũa xuống cùng theo. Những người khác cũng dồn dập đuổi đến.

Trước cửa Vu gia, chỉ thấy Vu bà tử gắt gao khoá cửa viện Vu gia lại, ba nữ nhi của Vu đại lang khóc lóc trong sân gọi mẹ, Vu nương tử quỳ trước mặt Vu bà tử không ngừng dập đầu, "Nương, nương, các nàng Đại Nha đang khóc, ngươi nhanh cho ta vào đi. Ta không thể sống không có con, xin ngươi thương xót."

Lục lão đầu chắp tay sau lưng, lấy nõ điếu đi qua, hỏi "Chuyện gì đây?"

Vu nương tử giống như nghe được âm thanh của thần, xoay người, lập tức lê mấy bước quỳ trước mặt Lục lão đầu, vừa khóc thỉnh cầu hắn làm chủ, "Lục lý chính, van cầu ngươi. Ta chỉ có ba nữ nhi thôi, ta đi, các nàng phải làm sao bây giờ?"

Vu bà tử nhổ một ngụm, "Cái gì luyến tiếc nữ nhi, ta đã nói sẽ nuôi lớn các nàng. Ngươi khắc chết con trai ta, ta nhìn thấy ngươi liền chướng mắt, nhanh chóng cút cho ta, Vu gia không chứa nổi cái đồ sao chổi xui xẻo như ngươi." Nói rồi liền dùng chân đá người.

Lục lão đầu để đại nhi tức đỡ Vu nương tử đứng dậy, "Mặt đất lạnh, mau đứng lên."

Vu nương tử lau nước mắt đứng lên.

Lục lão đầu không nhìn Vu bà tử một giây, hướng về phía Vu nương tử ôn hoà nói, "Ngươi gả cho Vu đại lang, hiếu thuận với mẹ chồng, tốt bụng với làng xóm, thôn chúng ta đều đã chứng kiến. Ta xem ai dám đuổi ngươi? Còn có phòng này là thuộc về các ngươi, ai cũng không thể đoạt."

Vu nương tử xúc động rơi lệ, nàng biết lý chính thúc thúc là người phúc hậu, sẽ không tùy ý để mẹ chồng bắt nạt cô nhi quả phụ các nàng.

Lục lão đầu biết quả phụ khó xử, hơn nữa đã ở trong thôn lâu, hắn thừa rõ tính cách của Vu bà tử, người này đặc biệt trọng nam khinh nữ.

Sinh ra hai nữ nhi, chỉ vì lễ hỏi nhiều, tất cả đều bị gả cho những kẻ phẩm hạnh cực kém.

Nếu Vu nương tử thật sự muốn tái giá, hắn sẽ không nói gì, nhưng hắn cũng không thể trơ trơ nhìn ba nữ nhi Vu đại lang lưu lại bị người ta chà đạp.

Lục lão đầu nhìn về phía Vu bà tử, trầm giọng nói, "Đuổi hay không không phải là do miệng ngươi một hai câu quạ đen sao chổi là được. Nước có luật nước, nhà có lệ nhà. Vu gia các ngươi chẳng lẽ muốn vứt bỏ một tức phụ không hề phạm thất xuất* sao?"

*Thất xuất là khái niệm được sử dụng trong thời kỳ phong kiến, theo đó người vợ phạm vào một trong 7 điều được nêu thì người chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều phạm đó gồm có:

1. Không sinh được con;

2. Ghen tuông;

3. Ác tật;

4. Dâm đãng;

5. Bất kính với cha mẹ, ông bà;

6. Bất hòa trong gia đình;

7. Trộm cắp.

Nói xong, hắn nhìn về phía những người khác của Vu gia, những người lớn tuổi kia dồn dập tỏ thái độ, "Không có. Tộc chúng ta không nói muốn bỏ nàng. Là Tam đệ muội tự mình làm chủ, không có quan hệ gì với chúng ta."

Đại bộ phận thôn Hồng Thụ đều mang họ Lục, Vu gia là do trăm năm trước đảo điên dời vào. Phát triển cho tới hôm nay, cũng chỉ có tám gia đình, căn bản không thể so cùng với bộ tộc Lục thị. Những người này đương nhiên không dám đắc tội Lục lão đầu.

Vu bà tử nghẹn khí, "Lý chính, từ xưa đến này, phòng ở đều thuộc về Vu gia chúng ta. Ta vào ở thì có gì sai?"

Lục lão đầu gật đầu, "Ta không nói phòng này để cho các nàng mang đi. Nhưng phòng này thuộc về Vu nương tử và ba đứa nhỏ. Trừ phi Vu nương tử tái giá, ba đứa nhỏ gả cho người khác, các ngươi mới có thể thu hồi phòng ở, bằng không thì không có tư cách. Thôn Hồng Thụ ta trước giờ đều xử theo đạo lý, không cho phép có người ỷ mạnh hiếp yếu."

Các thôn dân dồn dập gật đầu, "Chính là thế, Vu nương tử không tái giá, ba khuê nữ còn chưa gả đi, ngươi lại đuổi các nàng ư? Tâm địa sao lại ác độc như vậy?"

Vu bà tử thấy các thôn dân đều nói như thế, biết trực tiếp đoạt phòng là không thể. Bà ta lau nước mắt, chỉ vào Vu nương tử, đối với Lục lão đầu nói, "Nàng khắc chết con trai của ta, ta dựa vào cái gì không thể đuổi nàng?"

Lục Thì Thu cười đùa tiến lên, "Vu đại nương, lời này của ngươi không đúng nha. Ta thấy nói Vu đại lang là do người làm mẹ như ngươi khắc chết càng có khả năng hơn. Ta nhớ lúc ngươi gả cho Đại ca trước, Vu đại thúc đã chết. Ngươi không chỉ khắc chồng còn khắc con, lại dám đem trách nhiệm đẩy lên trên đầu con dâu. Ngươi đây là đang vừa ăn cướp vừa la làng."

Quần chúng vây xem lập tức nhìn Vu bà tử bằng ánh mắt không thích hợp.

Vu đại thúc chết đã bao nhiêu lâu rồi, ai còn nhớ hắn chết vào năm nào. Hiện tại thình lình bị người khác nhắc, lại vẫn rất có đạo lý.

Trán Vu bà tử nhỏ giọt mồ hôi, môi run run, tức hổn hển mắng ngược lại, "Ngươi! Ngươi mới khắc chồng!"

Mọi người cười vang một trận.

Lục Thì Thu nâng tay chỉ vào người mình, bày ra vẻ mặt không thể tin, "Vu đại nương, ta là nam nhân, làm sao có thể khắc chồng?"

Gương mặt già nua của Vu bà tử đỏ bừng, vội vàng sửa miệng, muốn nói hắn khắc thê. Nhưng hắn ngay cả vợ còn chưa cưới, nào có khắc đâu? Khắc cha khắc mẹ? Cha mẹ người ta còn đang sống tốt sờ sờ trước mặt mình kìa.

Thấy bà còn muốn tiếp tục ầm ĩ, Lục lão đầu dĩ nhiên không có kiên nhẫn, "Nhanh chóng mở cửa ra. Bằng không ta sẽ sai người đập phá, lúc đó ngươi phải bỏ tiền sửa."

Vu bà tử ấp a ấp úng nửa ngày, đành đi lấy chìa khóa.

Lục lão đầu ném chìa khoá cho Vu nương tử, nhìn về phía Vu bà tử, "Nếu ngươi không phục, có thể đến thị trấn tố cáo ta."

Vô luận là niên đại gì, nông dân đều sợ cáo quan, một là ngại mất mặt, hai là sợ tiêu tiền.

Vu bà tử thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, trong lòng chột dạ, chỉ có thể xám xịt rời đi.

Đảo mắt đã qua nửa tháng.

Hàng năm từ tháng một đến tháng ba là thời điểm cá ấp trứng, cũng là kỳ nghỉ của các ngư dân.

Các nam nhân thôn Hồng Thụ đa số sẽ vào thành làm công ngắn hạn trong lúc này. Chỉ là việc làm không dễ tìm, không kiếm được tiền, ăn không đủ no.

Bất quá năm nay lại ngoại lệ, nghe nói mấy mảnh đất bị nhiễm phèn của huyện bọn họ đều được các nhà giàu mua, vừa lúc cần những người làm công đến tưới.

Nam nhân già trẻ thôn Hồng Thụ đã đi quá nửa, chỉ còn lại người già không thể làm nổi việc gì, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Đương nhiên Lục Thì Thu là một ngoại lệ, hắn mới không làm loại lao động giá rẻ đáng khinh kia đâu.

Bởi vì không muốn ở nhà nghe đại tẩu liên miên cằn nhằn, Lục Thì Thu liền ra ngoài đi bộ.

【 Kí chủ, căn cứ theo phỏng đoán của bổn hệ thống, cách nơi này ba trăm dặm có một tiểu cô nương Phương gia rất thích hợp với ngươi. 】

Lục Thì Thu miệng ngậm cỏ tranh, hưng trí bừng bừng hỏi, "Ồ? Nàng bao nhiêu rồi?"

【 Năm nay sáu tuổi. 】

Lục Thì Thu trợn trắng mắt, cảm thấy hệ thống này thật ngu ngốc, "Ta bây giờ đã 25, còn chờ nổi sao?"

【 Vậy thì bổn hệ thống sẽ tiếp tục giúp ngươi tìm kiếm. 】

Lục Thì Thu nhìn về phía bờ sông, thấy một người bưng bàn gỗ đi đến, dùng hòn đá gõ gõ vào mặt băng.

Huyện Diêm Kiệm nằm ở phương Bắc Nguyệt Quốc, hiện tại là mùa đông, mặt sông kết băng dày chừng ba tấc. Nàng ta còn đến giặt quần áo, đây là không muốn sống nữa sao?

Lục Thì Thu dừng chân, bắt gặp mấy đại nương, tức phụ mang theo thùng nước đi tới.

Đông đến, các nàng chỉ đến bờ sông để xách nước, về nhà nhóm lửa dùng nước ấm tắm.

Có một đại nương mặc áo xanh biếc ngồi xổm xuống bên cạnh Vu nương tử, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, kinh ngạc kêu to, "Ui, Vu nương tử, ngươi cứ như vậy giặt sao? Nước này toàn là băng đó!"

Vu nương tử mím môi, "Củi trong nhà chỉ đủ để nấu cơm, giặt quần áo quá phí nước, đành dùng cách này."

Đại nương ấy nghiêng người hỏi, "Vu nương tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Vu nương tử ngẩn người, không đợi nàng trả lời, đã nghe đại nương kia nói, "Ngươi một mình như vậy cũng rất đáng thương. Ngươi còn trẻ, lại không có con trai, sau này cũng không có ai để dựa vào. Nhà mẹ đẻ ta có một biểu đệ, năm kia vợ vừa qua đời, cùng với ngươi rất thích hợp."

Vu nương tử sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, thanh âm trầm thấp, "Đại nương, không cần, ta có ba đứa nhỏ, cũng không phải là không có ai để dựa vào."

"Haizz, ngốc, thật khờ." Đại nương mặc áo xanh biếc chạm vào tay Vu nương tử, "Ngươi muốn thủ tiết, cũng không xem xem người khác có cho ngươi thủ không. Mẹ chồng kia của ngươi đã thèm nhỏ dãi ba ngôi nhà ngói kia từ rất lâu rồi. Hôm trước ta còn nhìn thấy bà ta đến nhà Liễu bà mụ."

Liễu bà mụ là bà mối thôn cách vách, chuyên môn làm mai cho người.

Vu nương tử tay đang chà quần áo bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào mặt đại nương, muốn xem xem thật hay giả.

"Ta cũng nhìn thấy, Vu nương tử. Lão bà tử kia cũng không phải người tốt lành gì. Hiện tại thôn chúng ta nam nhân già trẻ gì đều ra ngoài làm công ngắn hạn. Một mình ngươi mang theo ba đứa nhỏ ở nhà, nếu là bà ta thật sự muốn, đến lúc đó ngươi không gả cũng phải gả."

Vu nương tử gắt gao siết chặt y phục trong tay.

Mấy nữ nhân khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng. Từ lúc Vu đại lang đi, Vu bà tử không bao giờ giúp Vu nương tử trông nom con cái cả.

Khuê nữ nhỏ nhất của Vu nương tử mới hai tuổi, nói còn chưa lưu loát, trái lại chạy nhảy không ngừng, khiến người khác không thể nào bớt lo, trong nhà lại không ai giúp đỡ một tay. Cũng khó trách nàng không thể đi nhặt củi.

Chờ những đại nương tức phụ này rời đi, lại có một đám phụ nhân trạc tuổi Vu nương tử đến.

Nếu vừa rồi đám phụ nhân kia là thiện ý nhắc nhở, thì bọn phụ nhân này thuần túy chính là bài ngoại.

Các tức phụ này so với Vu nương tử lớn hơn không bao nhiêu, nhưng lại không đẹp mắt bằng Vu nương tử. Trước giờ quả phụ cũng không nhiều, nhưng những người này đối Vu nương tử, đồng tình lúc đầu đã sớm biến thành kiêng kị, các nàng sợ lão gia trong nhà bị Vu nương tử câu đi. Còn canh chừng nam nhân của mình không được nói chuyện với Vu nương tử.

Thế này còn chưa hết, thậm chí các nàng lén lút đánh cược, xem nàng khi nào tái giá.

Có người đàn bà khoa trương vỗ vỗ chân, "Ôi trời, Vu nương tử, ngươi làm sao lại làm việc này thế? Sáng nay không phải có người đưa củi cho ngươi sao?"

Vu nương tử ngớ ra, lập tức nhíu mày, "Lưu đại tỷ, ngươi đừng nói bừa, ta nào có người đưa củi?"

"Còn nói không có. Sáng nay ta đã nhìn thấy ngươi đi theo Đại ca ta lén lúc trước chân núi, hắn còn sờ sờ phía sau lưng ngươi mà. Ngươi coi ta mù sao?"

Vu nương tử tức đến đỏ bừng, "Ta không có. Đó là do dây thừng ta đứt, Lưu đại ca vừa vặn cũng ở đó nên giúp ta cài lên thôi." Nàng nhìn những người khác, thanh âm thình lình cất cao, "Thật đó, các ngươi phải tin tưởng ta."

Những người khác nửa tin nửa ngờ, Lưu đại tỷ lại hướng về phía Vu nương tử trợn mắt, "Haha, ngươi coi trọng đại ca của ta cũng được thôi. Hắn góa vợ, ngươi goá chồng, vừa vặn hợp thành một đôi."

"Ta không có." Vu nương tử càng nóng nảy hơn. Lưu đại tỷ làm sao cứ nói bừa. Nàng và Lưu đại ca thật sự không có gì.

"Ui, không có gì cũng không sao, ngươi gấp gáp như vậy làm gì chứ. Ta thấy ngươi đây ngược lại là có tật giật mình." Lưu đại tỷ thấy nàng thề thốt phủ nhận, cũng có chút mất hứng, bĩu môi.

Vu nương tử tức giận đến mặt đỏ tía tai, lại bởi vì ăn nói vụng về, nên không biết làm sao.

Đúng lúc này, một khối tuyết đập vào ót Lưu đại tỷ, hơi lạnh lẽo khiến nàng ta run lên. Nàng trợn mắt quay đầu nhìn, thấy đứng ở bờ sông là Lục Thì Thu, biết người này không thể trêu vào, chỉ có thể nén giận xoay người.

Lại một cỗ cóng xương nện xuống, Lưu đại tỷ tức hổn hển xoay người trừng Lục Thì Thu, "Ngươi làm cái gì vậy? Đừng tưởng ngươi là con trai lý chính thì có thể bắt nạt người khác."

Lục Thì Thu cà lơ phất phơ đá tuyết, bông tuyết ào ào rơi xuống người Lưu đại tỷ, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng ta, "Lưu đại lang lớn lên xấu như vậy, nghèo khó vang danh cả một vùng, còn có hai đứa con trai. Chỉ cần nữ nhân mắt không mù đầu không hỏng thì đều chướng mắt hắn. Ngươi không cần phải bôi xấu thanh danh Vu nương tử, làm nàng không thể không gả cho Lưu đại lang. Ai sẽ không nhìn ra chút tính toán nhỏ nhặt của ngươi chứ? Thế nào, vui vẻ bắt nạt người, lại không cho người khác bắt nạt lại à?"

Bị nói trúng tâm tư, Lưu đại tỷ sắc mặt đỏ bừng bừng, "Có cái rắm!" Nói xong, nàng ta xách thùng nước, vội vội vàng vàng rời đi.

Những người khác thấy không ổn cũng dồn dập chạy trốn.

Lục Thì Thu hướng về phía bọn họ rời đi, khinh thường hừ hừ hai tiếng. Vu nương tử đứng ở bờ sông, ngước cổ lên cảm tạ.

Lục Thì Thu ngồi xổm xuống, mắt nhìn qua tay nàng, vừa sưng vừa đỏ, mở miệng nói "Ngươi gả cho ta đi. Ta cưới ngươi."

Vu nương tử lại một lần nữa yên lặng ngu ngơ tại chỗ, lúc phản ứng kịp bèn lắc đầu liên tục, "Ta không tái giá. Ta hiện tại cũng rất tốt rồi."

Nói xong, nàng cũng bưng chậu gỗ vội vàng rời đi.

Thấy người xa dần, Lục Thì Thu gọi với lại nàng, "Mẹ chồng ngươi sẽ không từ bỏ ba ngôi nhà ngói kia. Thay vì tương lại bị bà ta hại, còn không bằng gả cho ta, ít nhất mỗi ngày ngươi có thể nhìn thấy nữ nhi của mình."

Vu nương tử gắt gao mím môi, cúi đầu bước nhanh đi.

Đây chính là không đáp ứng, Lục Thì Thu nhìn theo bóng lưng nàng chạy trối chết, cau mày hỏi hệ thống, "Bốn Một, ngươi nói xem, nàng ta vì sao không chịu gả cho ta?"

Mấy ngày nay, hắn nghĩ đã xong. Phụ thân không đồng ý để hắn cưới hoàng hoa khuê nữ, vậy hắn liền cưới quả phụ.

Nghĩ đến hệ thống nói Vu nương tử là người có phúc, hắn tinh tế cân nhắc, cảm thấy chủ ý này không tồi.

Đầu tiên lúc hắn trói định hệ thống đã nói bắt buộc phải nuôi ba nữ nhi. So với việc nhận nuôi linh tinh, còn không bằng nuôi ba con gái của Vu nương tử. Ít nhất tương lai các nàng cũng có thể hiếu kính Vu nương tử, hắn làm người bên gối cũng được dính hào quang lây. Nuôi, sẽ không lỗ.

Tiếp theo, Vu nương tử dáng dấp không tệ. Dù bị mẹ chồng làm đau khổ nhiều năm như vậy, ngũ quan nàng vẫn là rất xinh đẹp. Ngươi nhìn ba khuê nữ nàng sinh liền biết, một đứa so với một đứa càng thêm xinh đẹp. Vì tương lai con cưng, hắn cũng phải tìm một người đẹp mắt.

Nhưng hắn không nghĩ đến Vu nương tử lại không nể tình cự tuyệt hắn luôn.

Hắn đây là lần đầu tiên kết hôn, sẽ không liên lụy ai. Gả cho hắn, so với bị Vu bà tử qua loa gán đại một kẻ đương nhiên tốt hơn.

1111 già dặn nói, 【 Tâm tình nữ nhân như kim dưới đáy biển, bổn hệ thống cũng không hiểu. 】

Lục Thì Thu ghét bỏ cực kỳ. Trước còn nói giúp hắn cưới vợ, chính là giúp như vậy sao?

1111 không phục, gõ gõ ba tiếng, 【 Thỉnh kí chủ chú ý, bổn hệ thống là hệ thống nuôi hài tử, không phải theo đuổi nữ nhân. 】

Lục Thì Thu không biết nói gì, hắn nhéo nhéo cằm hỏi, "Bốn Một, Vu bà tử kia thật sự tìm bà mối sao?"

Đứa nhỏ lớn nhất Vu gia chính là đại nha đầu Vu nương tử sinh, năm nay mới bảy tuổi. Nhìn thế nào cũng không phải là tìm nhà chồng cho nàng ta.

Nếu Vu bà tử thật sự tìm bà mối, chỉ có có thể là cho Vu nương tử vừa mới goá kia. Con trai lớn chết chưa tới ba tháng, Vu bà tử lại sốt ruột muốn cho nhi tử mình đội nón xanh, lão thái bà này đúng là điên rồi.

1111 lúc này quyết đoán trả lời, 【 Đúng vậy! Ba giờ mười lăm chiều hôm kia. 】. Đọc‎ truyệ?‎ tại‎ —‎ T‎ ?‎ ?‎ ?‎ T‎ ?‎ ?‎ Y‎ Ệ‎ N.?N‎ ‎ —

"Nói tiếng người! Cái gì mười cái gì lăm, ta hiểu được sao?"

【 Giờ Thân một khắc 】

Lục Thì Thu rốt cuộc vừa lòng, trên mặt hiện lên ý cười, "Bọn họ nói gì?"

1111 hơi chần chờ, 【 Liên quan đến *** của người khác, bổn hệ thống cự tuyệt trả lời. 】

Lục Thì Thu: "..." Quả nhiên không thể trông cậy vào ngươi.

1111 hỏi: 【 Kí chủ muốn kết hôn với Vu nương tử sao? 】

Lục Thì Thu gật đầu, "Ngươi không phải nói nàng rất thích hợp với ta à?"

【 Nhưng nàng đã thành thân. 】

"Không có quy định nào mà nữ nhân chỉ có thể gả cho một nam nhân."

【 Được thôi! 】
Nhấn Mở Bình Luận