Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay

Theo âm thanh kính cẩn từ thập đại trưởng lão phát ra, vô số đệ tử Bách Hoa Tông cũng đồng thanh hò hét:

“Cung nghênh Bách Hoa Chi Chủ”

Rốt cuộc trước ánh mắt hàng vạn người, không gian hơi chấn động, một khe hở tách ra mang theo hương hoa dễ chịu, lan tỏa khắp quảng trường khiến hầu hết người tinh thần lập tức thanh tĩnh đi rất nhiều.

Một vị nữ tử đạp không mà đi, bộ bộ sinh liên, một thân áo trắng đơn giản bồng bềnh trong gió, mái tóc đen tuyền dài quá lưng thon nhẹ nhàng vũ động, khinh sa che mặt, như trích tiên hàng thế.

Nàng thân thể cao dài, bộ ngực đầy đặn tròn trịa, mông cong hơi vểnh càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn mê người, mặc dù toàn thân áo trắng rộng thùng thình, nhưng vẫn không thể che dấu thân hình mị hoặc vô hạn đó.

Nhưng cái khiến người khác bị cuốn hút, hãm sâu vào chính là khí chất của nàng, như một tiên tử hoàn toàn tách biệt với nhân gian, không nhiễm một tia buội trần, lại không có sự kiêu ngạo của một vị tuyệt thế giai nhân vốn có.

Nàng, chỉ có bình thản cùng thong dong, như một mặt giếng cổ xưa trong trẻo, nhìn thì gần nhưng cách ngươi vô tận...

Nàng, Bách Hoa Chi Chủ - Tô Nhan

“Ra mắt Bách Hoa Tiên Tử”

Toàn trường quan khách đứng dậy chắp tay hành lễ, âm thanh mang theo từng tia ái mộ.

Bất kỳ hoàn cảnh nào, Luỵên Hư Kỳ cường giả luôn được tôn trọng, huống hồ một cường giả tiềm năng như nàng, Luyện Hư Kỳ cường giả tuổi thọ hơn vạn, mà Tô Nhan còn chưa đến 200, không ai dám tự tin suy đoán tương lai nàng còn khủng bố đến mức nào.

Có thể nói Đại Điển lần này, Tô Nhan ăn mặc giản dị nhất, toàn thân áo trắng rộng thùng thình nhằm che đi thân hình ma quỷ, tuy nhiên vẫn không giấu được khí chất thanh cao của nàng.

Đằng sau làn khinh sa mỏng, một đôi mắt đẹp tĩnh lặng như mặt hồ, đảo mắt nhìn quanh toàn trường...

Chợt

Ánh mắt Tô Nhan hơi động lại, chỉ thấy một nữ tử mái tóc đỏ rực mang cho nàng nhàn nhạt một tia nguy hiểm, mặc dù nữ tử kia đã ẩn giấu rất sâu, nhưng loại khí tức này, nàng từng ăn thua thiệt qua...

“Là Dị Hỏa sao? Xem ra Diễm gia có một bước tiến lớn” Tô Nhan thầm nghĩ, một gia tộc có hai loại Dị hỏa, điều này quá mức kinh người.

Bất quá với tâm tính của Tô Nhan, việc này chỉ mang lại một tia run động thoáng qua cho nàng mà thôi, rất nhanh đã ung dung tiến đến Phượng tọa.

Không vội vàng ngồi xuống, ống tay áo tung bay, môi thơm khinh mộng, tiên âm êm dịu truyền vào tai từng người:

“Tô Nhan thay mặt Bách Hoa trên dưới cảm tạ chư vị quang lâm”

Nói xong, mặc kệ thân phận cao quý của mình, thân hình hơi cúi...

“Không dám, tiên tử xin đừng a...”

Không ít nam tử đấm ngực dậm chân, dường như để nàng hành lễ là một loại tội ác đáng kinh tởm.

Mà không ít tuổi tác cao cường giả, sắc mặt mang theo một tia kính nể, đường đường Luỵên Hư Kỳ cường giả lại không có một chút giá đỡ, phần này lòng dạ cùng khí độ, cho dù nhiều đấng mày râu cũng không sánh bằng.

“Quả không hổ danh nhất tông chi chủ, trách không được mẫu thân để chúng ta tham dự đại điển lần này” Diễm Hồng Liên lên tiếng cảm khái nói.

Sau một phen khách khí qua lại, Tô Nhan rốt cuộc an tĩnh ngồi trên phượng tọa, hai bên trái phải là các vị trưởng lão, bên dưới là hàng vạn đệ tử tinh anh, dù thân nữ nhi nhưng khí thế bất phàm, tác phong của một đại phái được hiện lên rõ rệch.

Tô Nhan hướng về vị trưởng lão ở sát bên nàng gật đầu ra hiệu.

Một phụ nhân có mái tóc tím búi lên sau ót bước ra, chỉ thấy nàng một thân cung tranh màu tím, dáng người đầy đặn, bộ ngực sửa run run, cử chỉ ưu nhã, không chê vào đâu được.

“Nàng là ai vậy?” Diễm Điệp Tình hướng tỷ tỷ hỏi thăm

“Đại trưởng lão Bách Hoa Tông, Hoa Ngọc Loan, Hóa Thần Hậu Kỳ cường giả” Diễm Hồng Liên mở môi thơm giải thích nói.

Hoa Ngọc Loan đôi môi đỏ mọng khẽ mở, âm thanh vang vọng toàn trường:

“Lần này Thánh Nữ Đại Điển, mục đích hướng toàn thể đại lục ra mắt ba vị tân thánh nữ, các nàng là đệ tử xuất sắc nhất trong hàng vạn đệ tử Bách Hoa, về thiên phú lẫn diện mạo đều không có kẽ hỡ.”

“Thiếp thân xin tuyên bố, Thánh Nữ Đại Điển chính thức bắt đầu!”

Nàng vừa dứt tiếng, tiên âm lượn lờ từ phía Tô Nhan phát ra:

“Truyền ba vị thánh nữ!”

Vô số đệ tử Bách Hoa như luyện tập từ trước, oanh oanh yến yến đồng thanh phụ họa, chấn động nhất phương:

“Truyền ba vị thánh nữ!!”

Theo âm thanh vang vọng, chợt có tiếng đàn du dương truyền ra, vô số cánh hoa anh đào tung bay trong gió...

Ba thân ảnh nữ tử chợt xuất hiện trước toàn trường...

Các nàng không mang khăn che mặt...

Trong chốc lát đó, nam tử toàn trường đứng lên tám phần mười, vô số thiếu niên bật người đứng dậy...

Thời gian như động lại...

Ba vị nữ tử tuổi chừng đôi mươi...

Mỗi người mỗi vẽ.. .

Khuynh quốc khuynh thành...

“Đại thánh nữ Tô Mị” Đại Trưởng lão chợt hô lớn...

“Hì hì, Tô Mị ra mắt chư vị quan khách” Nữ tử đi đầu nhoẻn miệng cười thánh thót, vô hạn mị thái lưu chuyển, không ít thanh niên nam tử tim đập thình thịt, hai mắt chợt đỏ ngầu, hô hấp dồn dấp.

Đây là một yêu tinh đội lốt người, chỉ thấy nàng mặc hồng sắc váy dài, dáng người ngạo nhân, đường cong mỹ diệu, gương mặt mang theo một tia dâm mị, câu hồn đoạt phách, môi đỏ như lửa, mắt lấp lánh tơ tình, tuyệt đối là một vưu vật hại nước hại dân...

Mà không ít người còn biết thân phận khác của nàng, đệ tử thân truyền của Bách Hoa Tiên Tử Tô Nhan, thật khó tưởng tượng một vị thanh cao trang nhã như Tô Nhan, lại thu một đệ tử có phong cách hoàn toàn trái ngược.

“Thật lại hại Mị công” Thất trưởng lão Diễm gia ngưng trọng nhìn hai vị tiểu thư nói.

Diễm Hồng Liên gật đầu, thân là nữ tử như nàng, vậy mà thoáng chút nữa đã bị đối phương mê hoặc.



“Hừ, yêu tinh lẳng lơ mà thôi” Điệp Tình chu môi hừ nói.

“Nhị Thánh Nữ - Hoa Ngọc Phượng” Đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan tự hào giới thiệu nói, đây là đệ tử đắc ý nhất của nàng.

“Ngọc Phượng chào chư vị” Âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên.

Đây là một cái nữ tử mặc kim sắc váy dài cao quý, mái tóc đen tuyền như thác, mắt phượng mày ngày, lông mày lá liễu nhếch lên, thân hình cân đối, cao thẳng.

Nàng mặc dù lên tiếng chào hỏi, bất quá từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng nhìn qua các thanh niên quan khách.

Hiển nhiên Hoa Ngọc Phượng là một cái cao ngạo đến cực điểm mỹ nữ, loại nữ nhân vừa xinh đẹp vừa cá tính này lại khơi dậy ham muốn chinh phục trong lòng nam nhân, không ít nam tử siếc chặt nấm đấm, thề phải để nàng nhìn thẳng vào mình.

“Cuối cùng là Bách Hoa Tam Thánh Nữ - Yên Nhược Tuyết”

Hoa Ngọc Loan lên tiếng giới thiệu người còn lại.

Vô số ánh mắt lúc này đổ dồn vào thân ảnh còn lại giữa trung tâm quảng trường..

Không có vô hạn mị thái

Không có kiêu ngạo cá tính

Chỉ có sự êm dịu như dòng nước trong trẻo, mát lạnh...

Nàng yên lặng đứng đó, mái tóc màu da trời xõa qua vai, môi hồng răng trắng, lịch sự trang nhã, lại mang theo một tia vận vị quyến rũ...

Điều đáng nói nhất là đôi mắt như nước thăm thẳm của nàng luôn hướng về xa xăm, mang theo một tia thương nhớ, khiến người ta đau lòng, muốn che chở cho nàng mãi mãi..

Họ đâu biết rằng, nàng quả thật đang nhớ hắn rất nhiều...

Nhờ có hắn mà nàng được đứng tại nơi này, nữ nhân say đắm trong tình đầu ngắn ngũi, nay phải chia xa tình lang, đương nhiên đa sầu đa cảm...

“Nhược Tuyết!” Một mỹ phụ nhân kiều diễm hé mở môi thơm truyền âm nhắc nhở, nàng là Yên Nhược Lan, nhị trưởng lão Bách Hoa Tông, cũng là sư phụ Yên Nhược Tuyết.

“Nhược Tuyết gặp qua chư vị” Yên Nhược Tuyết lấy lại tinh thần, vuốt máy tóc xanh ôn hòa nói...

Âm thanh nhu mềm khiến người khác như ngâm mình trong làn nước ấm, thỏa mãn tinh thần.

“Là nàng sao? Hừ, ánh mắt tên đó quả thật không tệ”

Diễm Hồng Liên nhìn chằm chằm “tình địch” nói, hiển nhiên hợp mắt nàng hơn so với hai vị thánh nữ trước, bất quá mặc dù khen ngợi nhưng vẫn có một tia ghen tuông.

“Nhìn nàng chắc không khó sống chun... Phì phì, ai muốn cùng nàng” Diễm Điệp Tình bị phong thái kia hấp dẫn, lầu bầu gắt giọng nói.

Ba vị thánh nữ đều đã trình diện, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi tính cách làm vô số thiếu niên truyền âm nghị luận:

“Đại thánh nữ đúng là họa quốc ương dân a, chỉ nghe âm thanh của nàng ta đã muốn lên đỉnh, nếu cưới được nàng chỉ sợ ta không cầm giữ được”

“Chỉ bằng ngươi đòi cưới đại thánh nữ? Bỏ tay ra khỏi quần ngay”

“Ta lại càng muốn chinh phục Nhị thánh nữ, nàng có thể kiêu ngạo trước mặt toàn thiên hạ, nhưng đối với ta phải ôn nhu hiền thục, hắc hắc”

“Hừ, các ngươi biết cái gì? Tam thánh nữ mới là nữ nhân đáng cưới làm vợ, nhu hòa trang nhã lại cao quý, chính là điển hình hiền thê lương mẫu”

“Mặc kệ các ngươi, ta quyết định thành fan trung thành của Đại Thánh Nữ Tô Mị”

“Ta làm fan nhị thánh nữ”

“Ta hâm mộ tam thánh nữ, các ngươi tuổi tôm”

Nhìn đám thanh niên náo nhiệt nghị luận, Lạc Vũ trong lòng khinh thường cười lạnh, ba vị thánh nữ quả thật cuốn hút hắn một cách triệt để, lại thêm hai tỷ muội Diễm gia, Lạc Vũ cảm thấy chuyến đi lần này vô cùng giá trị.

Hắn mặc dù là thiên tài, nhưng dù sao chỉ là một thiếu niên tuổi trẻ, ở Lạc gia phụ thân nghiêm khắc không cho phép gần gũi nữ sắc, hiện tại lại chứng kiến các tuyệt đại giai nhân, trong lòng đương nhiên lên cơn động đực, có ý muốn chiếm hữu.

Càng nghĩ càng kích động, Lạc Vũ âm thầm quyết tâm nhanh chóng gia tăng thực lực, để phụ thân ban thưởng đồng ý hỏi cưới các nàng cho hắn.

“E hèm!” Đại trưởng lão Hoa Ngọc Loan lên tiếng trấn an toàn trường, nàng hai mắt đảo quanh, thấy các thanh niên bị ba vị thánh nữ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cảm thấy hài lòng, nhu hòa nói:

“Bách Hoa thánh nữ không chỉ dung mạo nghiên thành, thiên phú và thực lực cũng là nhất lưu trong đồng bối”

“Hy vọng các vị thiên tài nể mặt đứng ra luận bàn cùng các nàng, từ đó cũng xem như chứng minh lời thiếp thân nói là sự thật, cũng chứng minh Bách Hoa Tông chúng ta vạn năm không suy, hậu nhân kiệt xuất, vĩnh vĩnh trường tồn!!”

“Vĩnh viễn trường tồn!!!”

“Vĩnh viễn trường tồn!!”

Âm thanh phụ họa vang vọng đất trời, các đệ tử Bách Hoa hưng phấn hò hét, hào khí xung thiên...

Vô số người âm thầm gật đầu, để thiên tài các thế lực khác khiêu chiến luận bàn cùng chư vị thánh nữ cũng là một loại chứng minh thực lực bản thân của Bách Hoa Tông

Ngoài việc đề cao danh vọng tông môn, cũng đồng thời tuyên bố với toàn đại lục, Bách Hoa Tông luôn có người thừa kế xuất sắc...

Đây là mục đích chính của Thánh Nữ Đại Điển lần này...

ẦM

ẦM

Chợt, giữa trung tâm quảng trường, một sàn đấu từ dưới đất xuất hiện, rộng khoảng vài trăm mét vuông, được làm từ nham thạch cứng rắn, xung quanh có trận pháp gia trì...

Hiển nhiên đây là địa điểm cho các cuộc chiến sắp diễn ra...

Phần phật

Óng tay áo tung bay, một thiếu niên tay cầm trường kiếm xuất hiện trên sàn đấu.

Cố Phi Hoa ngạo nghễ nhìn toàn trường, trong lòng thầm thề lần này phải chứng minh bản thân, lấy lại danh dự sau lần xấu hổ lúc nãy.

“Không biết Cố công tử muốn khiêu chiến vị nào Thánh nữ?” Một tên hộ pháp Bách Hoa Tông đảm nhiệm vai trò trọng tài lên tiếng hỏi.



“Nhị thánh nữ” Cố Phi Hoa không do dự nói, hắn muốn trước mặt anh hùng thiên hạ chinh phục nữ nhân kiêu ngạo này.

Hoa Ngọc Phượng ánh mắt lóe lên, thân hình tuyệt mỹ đã xuất hiện trên sàn đấu..

Nhìn Cố Phi Hoa, nàng nhàn nhạt nói: “Ra tay đi!”

“Hừ, xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu” Cố Phi Hoa trong lòng tức giận, ngoài mặt lịch sự chắp tay:

“Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh, Toàn Phong Trảm”

Rút ra trường kiếm trên tay, đây là một thanh Huyền Cấp Thượng Phẩm pháp khí, kết hợp với Phong hệ linh căn, thi triển Toàn Phong Trảm.

Chỉ thấy vô số ngọn gió ngưng tụ xung quanh Cố Phi Hoa, kết hợp kiếm ảnh, hình thành từng luồng sắc bén kiếm phong, hướng về Hoa Ngọc Phượng trảm tới.

Đối diện công kích, Hoa Ngọc Phượng nhàn nhạt phất ống tay áo, đôi tay thon dài khép lại hình thành chưởng ấn, miệng thơm khẽ mở:

“Đào Hoa Chưởng”

Mộc hệ linh lực ngưng tụ, hình thành từng cánh hoa anh đào tung bay, nhìn như mỏng manh nhưng lại liên kết phi thường chặt chẽ...

Tầng tầng lớp lớp hoa anh đào liên tục xuất hiện theo chưởng ấn của nàng, phá vỡ hoàn toàn kiếm phong, thế công không giảm, đánh về Cố Phi Hoa...

Cố Phi Hoa sắc mặt hơi đổi, hai chân di chuyển thân pháp, né tránh Đào Hoa Chưởng, tiếp cận Hoa Ngọc Phượng, trường kiếm tung bay, hiển nhiên là muốn cận chiến với nàng...

“Đào hoa trận” Môi thơm khẽ mở, Hoa Ngọc Phượng hai tay kết ấn.

Đột ngột vô số nhánh hoa từ mặt sàn đấu xuất hiện, cuốn chặt hai chân đang tiếp cận của Cố Phi Hoa, mà xung quanh hắn đã sớm bị bao vây bởi các cây hoa anh đào, tầng tầng lớp lớp...

“Là trận pháp? Nàng bố trí từ bao giờ?” Cố Phi Hoa sắc mặt khó coi, hắn không ngờ nữ nhân này còn là một Linh Trận Sư, toàn bộ trận pháp Đào Hoa đều được hình thành từ Mộc linh lực.

Chứng kiến tình cảnh Cố Phi Hoa lúc này, không ít người sắc mặt ngưng trọng, Bách Hoa Tông chú trọng Mộc hệ linh căn, chuyện này mọi người đều biết, khiến bọn hắn bất ngờ là vị này Nhị Thánh Nữ lại tinh thông trận pháp.

“Nhận thua đi” Nhìn Cố Phi hoa chật vật, Hoa Ngọc Phương cao ngạo nói.

“Hừ, thánh nữ quá xem thường ta” Cố Phi Hoa cười lớn, gầm thét nói:

“Thanh Phong Kiếm Pháp đệ tam thức, trảm phong”

Trường kiếm trong tay cấp tốc xoay tròn, các luồng kiếm khí sắc bén kết hợp cuồng phong, hoa anh đào lắc lư đổ ngã.

“Nổ cho ta” Hoa Ngọc Phượng bình thản nói.

Bùm bùm

Đào Hoa Trận đột ngột nổ tung, đây là một hình thức kích nổ linh lực, uy lực lớn vô cùng.

Khói bụi tản đi, thân ảnh Cố Phi Hoa chật vật xuất hiện, mái tóc rối bời, quần áo rách nát, chỉ là bên trong hắn có mặc một khải giáp bảo vệ cơ thể, cũng không nhận lấy thương tổn.

Cố Phi Hoa hai mắt đỏ ngầu, trong lòng mắng nữ nhân điên, loại hình thức phát nổ trận pháp này chẳng khác nào tự bạo linh lực, thông thường khi luận bàn rất ít ai sử dụng.

Càng nghĩ càng tức giận, Cố Phi Hoa giương cao trường kiếm, định tiếp tục xuất chiêu, dù sao thân là thiên tài Thất cấp thế lực, thủ đoạn của hắn không ít.

Hoa Ngọc Phượng nhíu mày, nếu lúc này chú ý sẽ thấy các cành anh đào dưới chân Cố Phi Hoa không bị kích nổ, hiển nhiên là nàng đã hạ thủ lưu tình, nếu không dù có khải giáp bảo vệ cơ thể thì hai chân kẻ này đã sớm tàn phế.

Không ngờ đối phương không biết điều, lại tiếp tục muốn tấn công...

Hoa Ngọc Phượng trong mắt hiện lên một tia khinh thường, thực lực và tâm tính kém cỏi như vậy cũng dám xưng thiên tài...

Mà người ngồi tại quảng trường đã sớm nhận ra tình huống, không ít người lắc đầu ngao ngán, không ngờ thiên tài Thanh Vân Tông không gì hơn cái này a...

“Được rồi Phi Hoa, mau trở về!” Trưởng lão Thanh Vân Tông đi cùng Cố Phi Hoa truyền âm nói, không muốn đệ tử nhà mình tiếp tục bêu xấu.

Hít sâu một hơi, Cố Phi Hoa đè nén trong lòng nhục nhã, lại ra vẻ khiêm tốn chắp tay nói:

“Thánh nữ tài nghệ phi phàm, lần này bất phân thắng bại, hẹn lần sau tái đấu”

“Phi, thật không biết xấu hổ”

Nhiều người phỉ nhổ, rõ ràng người ta lưu thủ, vào miệng hắn lại thành bất phân thắng bại.

Hoa Ngọc Phượng không nói gì, tay áo tung bay, trở về đứng cùng hai vị thánh nữ còn lại, hiển nhiên nàng khinh thường đáp lời kẻ này.

“Ngươi” Cố Phi Hoa giận tím mặt, bất quá vẫn thức thời xám xịt về vị trí ngồi xuống.

“Đa tạ Cố công tử” Mỹ phụ Hộ pháp Bách Hoa Tông lên tiếng giải vây nói:

“Không biết kế tiếp là vị nào?”

“Khanh khách, lần này để ta!”

“Ồ”

Âm thanh ồ lên vang vọng, chỉ thấy trên sàn đấu, một thân ảnh đỏ rực xuất hiện, nàng nóng bỏng, quyến rũ không thua kém bất kỳ thánh nữ nào, trái lại thân phận thậm chí còn cao quý hơn...

Diễm gia đại công chú – Diễm Hồng Liên

Ngồi trên đài cao, mười vị trưởng lão Bách Hoa sắc mặt hơi lo lắng, hiển nhiên không dám chắc thánh nữ nhà mình có thể chiến thắng nàng hay không.

Mà Tô Nhan vốn bình thãn cũng hơi lộ vẻ trầm ngâm...

“Không biết Diễm tiểu thư muốn khiêu chiến vị nào thánh nữ”

Hộ Pháp mỹ phụ hơi khó khăn nói, trong ba vị thánh nữ, chỉ duy nhất Tô Mị là sắp vào Nguyên Anh Hậu Kỳ, đủ sức đối đầu vị này Diễm gia tiểu thư.

Diễm Hồng Liên hé đầu lưỡi thơm tho, liếm liếm khóe môi, bàn tay trắng nõn thon dài vươn lên, chỉ về thân ảnh vốn an tĩnh đứng đó...

Gằn từng chữ nói:

“Khiêu chiến nàng – Yên Nhược Tuyết!!!”
Nhấn Mở Bình Luận