Editor: Vy Vy 1505
Kỷ Uyển Xu là con gái của đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu, đường muội của Kỷ Uyển Thanh.
Nàng tập hợp khuyết điểm của cha mẹ, dáng người thô kệch, dung mạo bình thường, khung xương lớn còn dễ béo, làm sao cũng không thể giảm cân; đầu óc tính tình lại giống Tào thị, chẳng những không thông minh mà còn hẹp hòi.
Từ nhỏ nàng đã thực đố kỵ các đường tỷ thân phận cao quý lại xinh đẹp mỹ lệ, cha mẹ có năng lực, làm nổi bật sự yếu kém của nàng. Tích lũy theo tháng ngày, ghen ghét gặm nhấm Kỷ Uyển Xu, nàng ghen ghét mọi thứ của các đường tỷ.
Đặc biệt là Triều Hà Viện bá phụ bá mẫu tỉ mỉ chọn lựa, ngoại trừ Duyên Thọ Đường, đây là sân viện tốt nhất trong phủ.
Vốn dĩ, Kỷ Uyển Xu chỉ âm thầm ghen ghét, ai ngờ một ngày vận khí đổi thay, bá phụ bá mẫu qua đời, phụ thân nàng tập tước, nàng thành Tĩnh Bắc Hầu đích nữ.
Thời khắc biết được bá phụ chết, mặt ngoài nàng bi thương, kỳ thật mừng rỡ như điên, sau đó bá mẫu cũng chết, các đường tỷ ngày xưa khiến nàng hâm mộ ghen tỵ bỗng chốc trở thành bé gái mồ côi.
Kỷ Uyển Xu suýt nữa ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, ba năm nay, nàng rốt cuộc hưởng thụ được cuộc sống của đích nữ cao quý, tiếc nuối duy nhất chính là Triều Hà Viện còn thuộc về các đường tỷ.
Ngọc có tỳ vết không được hoàn mỹ, Kỷ Uyển Xu canh cánh trong lòng, nhưng nàng và mẫu thân Tào thị đều biết không thể bắt các đường tỷ dọn ra, để nàng vào ở.
Nếu thật làm đến tình trạng này, bị truyền ra ngoài, Tĩnh Bắc Hầu phủ không thể ngẩng đầu ở kinh thành, nước miếng mọi người có thể khiến bọn họ chết đuối, Kỷ Uyển Xu cũng đừng mong gả cho người tốt, không người trong sạch nào chịu cưới nàng.
Tào thị chỉ có thể an ủi con gái, chờ tỷ muội Kỷ Uyển Thanh xuất giá, lập tức sửa sang một phen, để nàng dọn vào ở.
Kỷ Uyển Xu không tình nguyện ứng.
Trong lòng nàng trước sau luôn nhớ thương chuyện này, hôm nay Kỷ Uyển Tương xuất giá, ba tháng sau, Kỷ Uyển Thanh cũng gả vào Đông Cung.
Hai đường tỷ ngày xưa làm nàng ghen tỵ muốn chết, một người gả cho giáo úy nhà nghèo, một người trở thành con cờ bị gia tộc vứt bỏ, nàng vui sướng đến cực điểm, trong bữa tiệc uống không ít rượu, say khướt, quên mất hôm qua mẫu thân luôn dặn dò, nói Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi không thể trêu chọc, liền muốn tới xem Triều Hà Viện của mình.
Đúng vậy, trong mắt Kỷ Uyển Xu, Triều Hà Viện đã thuộc về nàng.
Rượu vào làm người ta to gan hơn, huống chi Kỷ Uyển Xu vốn dĩ kiêu căng, nàng hứng thú ngẩng cao, vừa vào cửa liền nghĩ nơi này sửa như thế nào, nơi kia sửa như thế nào, nha hoàn bà tử bên cạnh đương nhiên góp lời phụ họa.
Sắc mặt Kỷ Uyển Thanh âm trầm, nàng là Thái tử phi được thánh chỉ tứ hôn, nếu muốn giáo huấn Kỷ Uyển Xu không phải không được, chỉ là đối phương là muội muội, nàng là tỷ tỷ; đối phương say rượu, nàng thanh tỉnh.
So đo quá mức, mặt ngoài là nàng đuối lý.
Nàng mắt lạnh nhìn một lát, mới chậm rãi tiến lên, đối diện nha hoàn bà tử không dám cản nàng, rốt cuộc đại tiểu thư không phải Lê Hoa.
Đứng lại cách Kỷ Uyển Xu ba bước, Kỷ Uyển Thanh đánh giá đường muội mắt say lờ đờ mông lung, nàng đột nhiên đề cao giọng nói: “Tam muội, hôm nay muội đến có việc gì sao?”
Giọng Kỷ Uyển Thanh rất cao rất lớn, nàng cố ý, đối phương say rượu hành vi cực ghê tởm người, trong lòng nàng vô cùng không vui, không đánh không mắng, chỉ dọa một phen cũng được.
Tiếng quát chói tai đột nhiên nổ vang, quả nhiên làm Kỷ Uyển Xu mắt say lờ đờ mông lung chấn động, nàng đột ngột rùng mình, rượu hóa thành mồ hôi lạnh.
Nàng cả kinh, thanh tỉnh hơn phân nửa, híp mắt nghiêng đầu nhìn, đường tỷ khẽ nâng cằm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Kỷ Uyển Thanh vóc người cao gầy, yểu điệu thướt tha, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ, nhìn đường muội béo lùn, ánh mắt hơi hơi rũ xuống.
Bộ dáng đường tỷ từ trên cao nhìn xuống làm Kỷ Uyển Xu đau lòng thật sâu, cộng thêm mới vừa rồi bị kinh hách, nàng thẹn quá thành giận, hóa thành hận ý, lập tức dựng mày nói: “Đại tỷ dọa tiểu muội, đây là ý gì?”
Kỷ Uyển Xu nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Ngày xưa đại tỷ không phải thường được khen yêu thương muội muội sao? Hiện giờ nhìn không ra như vậy.”
Nói đến cùng, Kỷ Uyển Xu vẫn không kính trọng đối đãi đường tỷ như Thái tử phi, nàng biết rõ đối phương là con cờ bị gia tộc vứt bỏ, nói chuyện không chút khách khí, không có ý tốt đánh giá đối phương, nàng như có ám chỉ nói: “Chắc là bá phụ bá mẫu không dạy tốt rồi.”
Kỷ Uyển Xu là điển hình của kẻ tiểu nhân đắc chí tầm mắt hạn hẹp, ngay cả trưởng bối đã qua đời cũng dám phê bình.
Kỷ Uyển Thanh giận tím mặt, nàng ánh mắt như đao: “Ngươi nói cái gì? Ngươi dám phê bình trưởng bối sao?”
Cha mẹ huynh trưởng đã qua đời là thánh địa không thể đụng vào của Kỷ Uyển Thanh, đường muội xâm phạm điểm mấu chốt, khí thế quanh thân nàng biến đổi, đột nhiên sắc bén, lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Ánh mắt nàng như kiếm, nói: “Xem ra nhị thẩm xuất thân không cao, ngay cả dạy con cũng không biết cách.”
Kỷ Uyển Xu nghẹn nghẹn, nàng khó chịu, nhưng cũng biết lời mới vừa rồi hơi quá đáng, không thể lặp lại. Ác ý phê bình trưởng bối đã qua đời, nếu có thể giấu diếm trong phủ cũng không sao, một khi bị truyền ra ngoài, nàng bị mang danh ác miệng, chỉ sợ thật không thể gả cho người tốt.
Kỷ Uyển Xu mơ hồ biết dưới tay đường tỷ có người, hơn nữa lần trước Tào thị ám chỉ con gái, nói nàng sẽ có một mối hôn sự tốt, nếu tiếp tục dây dưa, mất nhiều hơn được, nàng bĩu môi, hừ nói: “Không biết tỷ đang nói gì.”
Kỷ Uyển Xu lập tức xoay người liền muốn đi.
Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp băng lãnh, cong môi lạnh lùng cười, vũ nhục song thân nàng xong rồi muốn dễ dàng rời đi?
Không có khả năng.
Nàng cũng không sai người hành động, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm dưới chân Kỷ Uyển Xu, đợi đến khi bước chân đối phương đạp đến vị trí nào đó, nàng cong môi cười lạnh, lập tức đề cao giọng quát: “Kỷ Uyển Xu!”
Triều Hà Viện xây dựng rất đại khí, quả thực chính là tương đương một tòa nhà hai sân, cửa viện bố trí giống như cửa lớn vậy, có nóc nhà, cột cửa, bình phong tinh mỹ vẽ hoa lá, chim chóc vân vân.
Quan trọng nhất chính là, cửa viện này cao hơn đất bằng rất nhiều, cần phải bước lên bậc thang mới tới cửa ngăn đi ra ngoài.
Mấu chốt chính là mấy bậc thang này.
Bậc thang này cũng không phải lót bằng đá xanh truyền thống, khi tỷ muội Kỷ Uyển Thanh còn bé cực yêu thích gạch hoa cương vẽ hoa, Kỷ phụ Kỷ mẫu đã lệnh thợ thủ công làm riêng cho các nàng.
Gạch hoa cương đẹp thì đẹp đó, nhưng bề mặt cực dễ bị mài mòn, khe hở giữa các viên gạch rất dễ có rêu xanh,lúc nào cũng cần rửa sạch, mấy năm phải thay đổi tất cả một lần, nếu không thực dễ dàng trượt chân té ngã.
Vốn dĩ, ba năm trước bậc thang này nên thay gạch, đáng tiếc Kỷ phụ Kỷ mẫu đột nhiên qua đời, không ai nhắc lại việc này, cũng may chủ tớ Triều Hà Viện đều rất rõ ràng, không ai trúng chiêu.
Kỷ Uyển Xu không thường đến đây, trong lúc tức giận đương nhiên nghĩ không ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, một chân liền đạp trên vị trí có rất nhiều rêu phong.
Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, lập tức cất cao giọng quát chói tai, Kỷ Uyển Xu cả kinh quay đầu lại, dưới chân đã trượt, hơn nữa nàng đi đường thói quen không tốt, bước lên bậc thang chỉ bằng nửa bàn chân. Vì thế, liền bi kịch.
Cân nặng của nàng không nhẹ, lại đột ngột té ngã, nha hoàn bà tử không kịp phòng, đỡ cũng đỡ không được, lập tức ngã sấp, mặt bị đập thật mạnh xuống.
Kỷ Uyển Xu thật bất hạnh, cái cằm hung hăng đập vào bậc thang cứng rắn, “Cạch” một tiếng xương cốt va chạm trầm đục, một tia máu tươi từ khóe miệng nàng tràn ra.
Nàng “phi” một tiếng, phun ra đầy máu tươi, đồng thời còn có một cái răng, nhanh như chớp lăn mười mấy vòng, mới ngừng lại được.
Quả báo tới cũng nhanh, Kỷ Uyển Xu ác miệng, lúc này những chỗ khác không quá đáng ngại, nhưng miệng bị thương không nhẹ, khi ngã nàng lỡ cắn thật mạnh đầu lưỡi, máu chảy không ngừng, hoảng sợ “oa oa” kêu to.
Nha hoàn bà tử đi theo kinh hoảng luống cuống, nháy mắt loạn thành một đoàn, có người the thé nói: “Mau, mau đưa tiểu thư trở về tìm đại phu.”
Một bà tử nhanh chóng khom lưng cõng Kỷ Uyển Xu về, đoàn người không mời mà đến tự động tan.
Kỷ Uyển Thanh quét mắt qua vết máu trên bậc thang, hừ lạnh một tiếng: “Lê Hoa, muội mau sai người rửa sạch vết máu.” Ngày đại hỉ, đừng để dính máu, xui xẻo.
Lê Hoa phân phó xuống, vội vàng đuổi kịp chủ tử, nàng có chút sầu lo: “Tiểu thư, tam tiểu thư bị thương nhìn có vẻ không nhẹ, không biết nhị phu nhân…” Người ở dưới mái hiên, nàng lo lắng Tào thị chơi xấu.
Kỷ Uyển Thanh cong môi cười: “Muội yên tâm, sẽ không.”
Mặc dù nàng là con cờ bị gia tộc vứt bỏ, đó cũng là chuyện ngầm hiểu, bên ngoài, nàng chính là Thái tử phi được thánh chỉ tứ hôn, hiện tại, ai cũng không thể làm gì nàng, cũng không dám làm gì nàng.
Mặc dù núi dựa vào không đáng tin, nhưng có tức là có.
Tào thị còn không biết con gái bị thương, yến hội tan, bà đi thẳng đến Duyên Thọ Đường tìm mẹ chồng Hà thái phu nhân.
Hà thái phu nhân mới vừa thay đổi quần áo thường, nghe vậy có chút kinh ngạc, tiệc tan rồi sao con dâu không nghỉ ngơi, chạy tới làm chi?
“Kêu phu nhân vào đi.” theo tác phong của Tào thị, không có việc thì sẽ không đến.
Hà thái phu nhân được nâng ra buồng trong, Tào thị đã vào cửa chờ, vừa thấy mẹ chồng, vội đứng dậy thỉnh an.
“Vợ lão nhị, con tìm lão thân có chuyện gì?” Hà thái phu nhân híp mắt nhìn con dâu ân cần tươi cười, nhăn mày nhẹ đến mức khó phát hiện.
Vừa thấy sắc mặt Tào thị liền biết không phải chuyện tốt, kỳ thực Hà thái phu nhân không quá thích con dâu thứ, lẽ ra tới tuổi của bà đã sớm nên nghỉ ngơi dưỡng lão, nhưng sau khi con thứ thừa tước, vợ chồng hai người không ngừng gây chuyện, bà không thể không vực dậy tinh thần, thường thường giải quyết hậu quả.
Hà thái phu có chút đau đầu, trong giọng nói ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn: “Mau nói, hôm nay lão thân thật sự rất mệt.”
Tào thị nhìn sắc mặt mẹ chồng, không dám lại vô nghĩa, vội nói: “Con dâu là nghĩ, đại ca đại tẩu để lại cho cháu gái không ít đồ tốt, trong phủ hiện giờ hơi thiếu hụt, công trung sẽ không chuẩn bị của hồi môn cho các nàng.”
Trên thực tế, trong lòng bà có mưu tính khác, chỉ là không dám tùy tiện nói ra, vì thế mới rào trước đón sau.
Ánh mắt Tào thị quá nóng bỏng, làm trong lòng Hà thái phu nhân đánh cái đột, bà tức giận nói: “Không phải con không hề chuẩn bị của hồi môn cho nhị nha đầu sao?”
Tào thị cười cười, lập tức nói tiếp: “Con dâu nói chính là cháu gái lớn.”
Nói đến Kỷ Uyển Thanh, Hà thái phu nhân nhíu mày: “Đại nha đầu là Thái tử phi được thánh chỉ tứ hôn, cho dù như thế nào trong phủ cũng phải chuẩn bị một chút, đừng có không biết xấu hổ.” Đây là vấn đề thể diện.
Hà thái phu nhân liếc con dâu, trong mắt có chút bất mãn, Tĩnh Bắc Hầu phủ còn muốn thể diện hay không?
Mẹ chồng trả lời nằm trong dự kiến của Tào thị, bà vội muốn giải thích rõ ràng: “Mẫu thân, ngài có điều không biết, cháu gái lớn nàng ấy……”
“Không tốt!”
Đang lúc Tào thị muốn nói chuyện quan trọng, bên ngoài truyền đến một tiếng hô to đánh gãy lời bà nói: “Không tốt, phu nhân, tam tiểu thư bị thương nặng, chảy rất nhiều máu!”
Tào thị đại kinh thất sắc, ‘đằng’ một tiếng đứng lên: “Ai? Mau, mau vào đây nói rõ ràng.”
Người tới là nhũ mẫu của Kỷ Uyển Xu, bà vừa sai người cõng chủ tử về phòng, vừa phi nước đại tìm kiếm Tào thị.
Trên mặt nhũ mẫu còn dính nước mắt, hoảng sợ nhanh chóng kể lại mọi chuyện, đương nhiên, trong miệng bà, Kỷ Uyển Xu thực vô tội, đi thăm đường tỷ, kết quả chịu khổ vì tai họa bất ngờ.
Huyệt thái dương của thái phu nhân thình thịch nhảy, đau đầu muốn nứt ra, bà vẫy vẫy tay: “Vợ lão nhị, con về trước xem tam nha đầu đi.” Nhũ mẫu còn có thể thêm mắm thêm muối, hẳn là vấn đề không lớn.
Tào thị vẫn chưa nói chuyện chính, lại nhớ thương con gái, chỉ đành dậm chân, vội vàng trở về.