Editor: Vy Vy 1505
Phu thê Kỷ Tông Hiền lần lượt bại trận, chật vật bất kham. Kỳ thật, vốn dĩ dựa theo trình độ vô sỉ và yêu tiền như mạng của đôi vợ chồng này, chưa chắc không thể cứng rắn chiếm đoạt, thật sự không cần thiết ở đây khua môi múa mép.
Nhưng thực đáng tiếc, bọn họ không biết phần lớn tiền bạc tài sản được giấu ở đâu, nhất thời bó tay không có cách.
Lúc này, Hà thái phu nhân vẫn luôn không ra tiếng rốt cuộc nói chuyện.
Bà chậm rãi nói: “Đại nha đầu, lão thân nhớ, hình như khi phụ thân con còn sống, từng trộn lẫn sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng.”
Gừng càng già càng cay, Hà thái phu nhân một câu nói ra điểm mấu chốt.
Kỷ Tông Khánh thừa tước hai mươi năm, chặt chẽ khống chế tất cả trong phủ, dưới tình huống bình thường, của cải đều truyền cho con trai ruột, ông trộn lẫn sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng càng dễ quản lý, chuyện này hết sức bình thường.
Đây là lỗ hổng duy nhất có thể chen vào, do mẹ ruột ra mặt, tỏ vẻ xác thực, có thể nói sắc bén hơn nhiều so với hai vợ chồng Kỷ Tông Hiền nhảy nhót lung tung.
Kỷ Uyển Thanh bỗng chốc ngẩng đầu, chuyển ánh mắt về phía trên, bình tĩnh nhìn tổ mẫu.
Nàng nhớ rõ, phụ thân rất hiếu thuận, ngoại trừ chuyện của mẫu thân, gần như không làm trái ý tổ mẫu, chỉ cần có ở kinh thành, sẽ ngày ngày hỏi han ân cần, quan tâm ăn, mặc, ở, đi lại.
Nàng thật sự cảm thấy không đáng giá vì phụ thân, ông hiếu thuận mẹ ruột như thế, sau khi ông qua đời, bà ấy lại nhiều lần bắt ép con gái ông, mưu tính hôn sự cũng thôi đi, hiện giờ ngay cả tiền tài ông để lại cho con gái bàng thân cũng muốn chiếm đoạt.
Ý trong mắt Kỷ Uyển Thanh thực rõ ràng, Hà thái phu nhân hơi hơi gục xuống, mí mắt run lên, vẻ mặt lại không có biến hóa.
Bà chậm rãi nói tiếp: “Trước kia cha con đã nói với lão thân, hợp sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng cùng nhau xử lý càng thuận tiện hơn.”
Kỳ thật không có, Kỷ Tông Khánh lại không phải ăn no rảnh rỗi, cần gì đề cập những chuyện này, còn nói cho mẫu thân biết.
Nhưng con trưởng đã qua đời, hiện giờ trong lòng thái phu nhân, Tĩnh Bắc Hầu phủ đã chiếm vị trí quan trọng nhất.
Hà thái phu nhân nói không thành có, nhưng mẹ ruột Kỷ Tông Khánh nói ra lại vô cùng có lực, rốt cuộc cổ đại lấy hiếu trị thiên hạ, bà cưỡng bức nói có, mặc dù Kỷ Tông Khánh đội mồ sống dậy cũng không thể phản bác.
“Đại nha đầu, con mau lấy tất cả tài sản đến, lão thân sẽ phân biệt, sau đó một lần nữa tách ra.” Hà thái phu nhân lớn tuổi, xử sự càng khéo đưa đẩy, vừa thấy trưởng tôn nữ cứng rắn, liền biết không có khả năng hoàn toàn lấy về, lập tức bỏ qua phương án mới vừa bàn bạc với con thứ, lui mà cầu tiếp theo.
Nói như thế nào thì Hà thái phu nhân cũng không tham lam giống phu thê Kỷ Tông Hiền, cũng thực để ý Tĩnh Bắc Hầu phủ, bà càng hy vọng hoà bình giải quyết chuyện này, dù sao Kỷ Uyển Thanh cũng là Thái tử phi tương lai, nếu có thể miễn thì tận lực miễn phiền toái liên quan đến hoàng gia.
Kỷ Tông Khánh nghe vậy, lập tức nói tiếp: “Đúng vậy! Năm đó đại ca trộn lẫn sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng, cái này ta biết.”
Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, nói: “Một khi đã như vậy, mang tất cả sổ sách trong phủ ra, so sánh đối chiếu rõ ràng với sản nghiệp hầu phủ, xem có thiếu hụt hay không.”
Thế gia đại tộc sản nghiệp tổ truyền, cho dù là cửa hàng đồng ruộng hay là nhà kho tồn bạc, đều sẽ có sổ sách kỹ càng tỉ mỉ, nếu có đứa con cháu bất hiếu nào bán của cải sản nghiệp tổ truyền lấy tiền, kỳ thật cũng không khó tra, cứ đối chiếu sổ sách, lại đi nha môn tra ký lục chuyển nhượng là được.
Ba vị trưởng bối hùng hổ doạ người, Kỷ Uyển Thanh không hoảng loạn chút nào, khí định thần nhàn, kêu đối phương đưa ra sổ sách, nếu đối phương không đáp ứng, lại nói mặt khác.
Kỷ Tông Hiền nghẹn nghẹn, tròng mắt vừa chuyển: “Năm đó lúc con chưa sinh ra, phòng thu chi trong nhà từng bị hỏa hoạn, sổ sách trước đó đều bị thiêu hủy hơn phân nửa.”
Kỳ thật lời này có lỗ hổng, sổ sách bị thiêu hủy, nhiều năm qua tất nhiên cũng đủ để làm lại một bộ khác, đường đường hầu phủ, làm sao ngay cả sổ sách cũng không thể bổ sung.
Nhưng mà, không đợi Kỷ Uyển Thanh nói tiếp, Hà thái phu nhân liền gật đầu: “Xác thật như thế, cái này lão thân biết.”
Tuy hy vọng hoà bình giải quyết, nhưng Hà thái phu nhân thực kiên định muốn đoạt số tài sản này giúp trong phủ, giọng nói của bà cứng rắn: “Đại nha đầu, con mau nói ra địa điểm cất giữ tài sản, làm lão thân phân biệt một phen, nghĩ đến phụ thân con cũng có không ít tài sản riêng.”
Ngụ ý, sẽ để lại cho Kỷ Uyển Thanh không ít, hy vọng nàng lui một bước.
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu Hà thái phu nhân thực nghiêm khắc, bà nhìn thẳng Kỷ Uyển Thanh: “Nếu không, trước tiên lão thân sẽ mở ra hai nhà kho của con, lại sai người bắt giữ mọi người trong Triều Hà Viện, thẩm vấn một phen.”
Năm đó tài sản tất nhiên từng được dời đi, khẳng định có người biết, Kỷ Uyển Thanh là Thái tử phi không thể động đến, nhưng mấy nô tài hạ nhân trong phủ, vẫn không thành vấn đề.
Việc này nếu do phu thê Kỷ Tông Hiền ra mặt, bắt nạt cháu gái mồ côi cũng thôi đi, nhưng nếu cháu gái là Thái tử phi tương lai, phiền toái khẳng định sẽ không nhỏ, nhưng thay đổi Hà thái phu nhân ra mặt liền không giống.
Không phải Hà thái phu nhân càng cao quý, mà là Kỷ Tông Khánh là con ruột của bà, Kỷ Uyển Thanh là cháu gái ruột của bà, loại quan hệ huyết mạch trực thuộc, về mặt hiếu đạo hoàn toàn chiếm ưu thế, chỉ cần bà cắn định sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng bị lẫn lộn, cứng rắn muốn nàng lấy ra, thật sự rất khó chối từ.
Cho dù có thể từ chối, trên lưng con cháu cũng gánh tội bất hiếu, chưa đến một khắc cuối cùng, Hà thái phu nhân không muốn dùng thủ đoạn này.
Đây cũng là lý do căn bản vì sao Kỷ Tông Hiền phu thê nhất định phải nói động Hà thái phu nhân ra mặt.
Giờ phút này đã đến bước cuối cùng, ánh mắt Hà thái phu nhân uy hiếp, trầm mặt nhìn về phía Kỷ Uyển Thanh.
Đối phương cũng xem như dùng hết tất cả thủ đoạn, từng bước ép sát, Kỷ Uyển Thanh lại không tính toán tiếp chiêu, nàng cười nhạo một tiếng, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra chính phòng Duyên Thọ Đường, Kỷ Uyển Thanh lập tức thấp giọng phân phó Hà ma ma: “Chạy nhanh truyền lời cho Kỷ Vinh, lập tức làm theo kế hoạch lúc trước.”
Đúng vậy, Kỷ Uyển Thanh rất rõ ràng, bại lộ tài phú thật lớn tất nhiên sẽ có phiền toái, sau khi nàng làm lại danh sách của hồi môn cho muội muội, đã an bài thỏa đáng.
Xưa nay người vì tiền tài bí quá hoá liều còn ít sao? Nàng cũng không đánh giá cao tình thân, suy xét tới tình huống xấu nhất, trong đó liền có tổ mẫu ra mặt, sai người mở nhà kho, cũng nghĩ cách ép hỏi hạ nhân.
Nàng nói Kỷ Vinh, là tiền nhiệm đại quản sự của Tĩnh Bắc Hầu phủ, tâm phúc hạng nhất của phụ thân nàng.
Trước khi Kỷ phụ qua đời, đã triệu tập tất cả tâm phúc trong phủ, những ai không muốn ở lại sẽ trả cho họ lương tịch, khế bán mình còn lại đều giao cho thê tử, sau đó lại tới tay Kỷ Uyển Thanh.
Gần như không ai lựa chọn rời đi, nhóm người này trung thành và tận tâm, khế bán mình lại không ở trong phủ, Kỷ Tông Hiền thượng vị, đương nhiên không trọng dụng họ, bởi vậy đều an bài chức vụ nhàn tản, cũng xem như bảo toàn mặt mũi huynh trưởng.
Nhưng tay trái tay phải của tiền nhiệm hầu gia sẽ bị gác lại như vậy sao?
Đương nhiên không phải, bọn họ ở hầu phủ kinh doanh nhiều năm, thế lực rắc rối khó gỡ, bởi vì tình cảnh hai vị tiểu chủ tử không dễ, ngược lại càng cẩn thận vạn phần, mặt ngoài nhìn như nhân thủ giảm bớt rất nhiều, nhưng trên thực tế thực lực cũng không yếu.
Nhóm người này do tiền nhiệm đại quản gia Kỷ Vinh cầm đầu.
Mặc dù so với tiền bạc trân bảo ở thôn trang, tài vật trong hai nhà kho kia chỉ thường thôi, nhưng Kỷ Uyển Thanh cũng không cho phép người khác nhúng chàm, càng miễn bàn Hà thái phu nhân hạ lệnh bắt và thẩm vấn người của nàng.
Với thân phận của nàng, căn bản không sợ cứng đối cứng, Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, nếu đối phương không màng tình thân thể diện, vậy nàng cũng không cần nương tay.
Nàng vừa nhanh chóng về Triều Hà Viện, vừa phân phó Hà ma ma: “Ma ma, bà sai người đến các cửa phủ xem xem tình huống như thế nào.”
Trước không đề cập tới Kỷ Uyển Thanh bên này, trong Duyên Thọ Đường, Hà thái phu nhân giận dữ, bà tự nhận là đã lui vài bước, cũng thực thông cảm trưởng tôn nữ, không nghĩ tới đối phương chẳng những không chút nào cảm kích, còn phất tay áo bỏ đi.
Thái phu nhân thật nổi giận, nhiều năm sống trong nhung lụa, chưa bao giờ bị người vi phạm tâm ý, bà hung hăng chụp bàn, quát lớn: “Thật là phản rồi, cha nàng cũng chưa từng dám không nghe lời ta, hiện giờ nàng còn chưa lên làm Thái tử phi, đã dám ngỗ nghịch bất hiếu!”
Hà thái phu nhân lập tức sai người đi mở nhà kho, tróc nã thẩm vấn tâm phúc của Kỷ Uyển Thanh.
Lúc này, cái gì ý niệm hoà bình giải quyết cũng không còn, bà là mẹ ruột của Kỷ Tông Khánh, lại lớn tuổi, nếu tự mình ra mặt, mặc dù nháo đến Kim Loan Điện, chỉ sợ cũng là món nợ hồ đồ.
Kỷ Uyển Thanh không sợ bà, bà cũng thế.
Chẳng qua, khi đoàn người phụng lệnh đuổi tới hai nhà kho lại choáng váng, tiền nhiệm đại tổng quản Kỷ Vinh lãnh một đám người, cầm đại đao chói lọi, canh giữ trước cửa lớn nhà kho, ông quát chói tai: “Ai dám đụng đến tài sản của chủ tử ta, lão tử chém người đó!”
Kỷ Vinh không phải nô bộc bình thường, ông từng là cận vệ bên người Kỷ Tông Khánh, sau đó bị thương mù một con mắt, chân cũng có tật, mới được an bài hồi phủ làm đại quản gia, đại đao trên tay chém không ít đầu người, chém giết cũng không phải là nói chơi.
Người bên Kỷ Vinh trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ, đều gặp qua máu, tuy không nói một tiếng, nhưng ai cũng không thể bỏ qua bọn họ.
Mỗi người đều chỉ có một cái mạng, nghe lời chủ tử ai ngờ mất mạng, dù sao nếu việc thành mình cũng không có chỗ tốt gì, vì thế không người nào nguyện ý tiến lên, hai bên lâm vào giằng co.
Triều Hà Viện cũng là tình huống giống vậy.
Hà thái phu nhân đương nhiên nổi trận lôi đình, phân phó người xông vào, hạ nhân căng da đầu tiến lên, kết quả hai người bị chém bị thương, đây là vì Kỷ Vinh chỉ tính toán đe doạ thôi, cho nên mới không một đao chém chết.
Dù sao khế bán thân của bọn họ không ở trong phủ, không hề cố kỵ.
Bên ngoài nhìn gió êm sóng lặng, kỳ thật bên trong Tĩnh Bắc Hầu phủ đã thành chiến trường nhỏ, nhưng sau khi có người đổ máu, phe hầu phủ khiếp đảm, cục diện lại lần nữa giằng co.
Bên này, Kỷ Uyển Thanh không tính toán tiếp tục tình huống như vậy, rốt cuộc thời gian dài, trước sau đều là nàng chịu hại, bởi vì sẽ không người cung cấp ẩm thực hậu cần.
Bước thứ hai trong kế hoạch hẳn nên lập tức tiến hành.
Lúc này, những người đi xem cửa phủ đều đã trở lại, kết quả như nàng dự đoán, quả nhiên đều bị khóa thật chặt, chỉ để lại một cửa hông nhỏ được thủ vệ thực nghiêm, để dành ra vào mua thức ăn.
Kỷ Uyển Thanh cười lạnh một tiếng, nhị thúc của nàng quả nhiên muốn ngầm giải quyết chuyện này trong phủ.
Nhưng mà thủ đoạn của đối phương cũng xem như chó ngáp phải ruồi, gần đây đều là dinh thự huân quý thế gia, nàng không có khả năng sai người chém giết ra ngoài, nếu không thanh danh Thái tử phi vang khắp kinh thành, về sau nàng cũng không được sống yên.
Cũng may, nàng sớm có chuẩn bị.
Kỷ Uyển Thanh gọi Kỷ Vinh, phân phó một phen, Kỷ Vinh đại hỉ, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Kỷ Tông Khánh xác thật là người ghê gớm, tâm tư tỉ mỉ đến cực điểm, lúc trước ông cũng dự đoán các tình huống vợ con phải đối mặt, sớm tìm tốt cách ứng đối.
Ông sai người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ sao chép sổ sách sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng kỹ càng tỉ mỉ, cùng đưa đến chỗ thôn trang giấu tài sản, để tránh ngày sau phát sinh tình huống xấu, vợ con sẽ bị người kiềm chế.
Hiện giờ đã đến lúc mớ sổ sách này phát huy công dụng.
Kỷ Uyển Thanh phân phó Kỷ Vinh lén ra hầu phủ, lấy tất cả sổ sách đưa đến biệt viện của Trang Sĩ Nghiêm, đồng thời còn có thư nàng tự tay viết.
Tuy Trang Sĩ Nghiêm làm người bảo thủ, nhưng không ngu ngốc, vừa thấy sẽ biết phải làm gì, cũng có thể áp dụng tốt nhất ứng đối.