Editor: Vy Vy 1505
Màn đêm buông xuống, toàn bộ Tĩnh Bắc Hầu phủ có lẽ chỉ có một mình Kỷ Uyển Thanh say sưa đi vào giấc mộng, ngủ ngon lành, ngày kế, nàng thức dậy đúng giờ như cũ.
“Tiểu thư”, Lê Hoa vui mừng vào cửa, phía sau nàng là một đám nha hoàn mang nước ấm, khăn linh tinh, nàng vắt khan mềm, hầu hạ chủ tử rửa mặt: “Nghe nói Duyên Thọ đường và bên kia đêm qua phải thay đổi một đống đồ sứ đấy.”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Kỷ Uyển Thanh có tai mắt ở Duyên Thọ đường và trong viện nhị thúc nhị thẩm, tuy không phải tâm phúc, nhưng gió thổi cỏ lay đều biết.
Này rất tốt, tin tức sáng sớm liền tới rồi, đám người Hà ma ma Lê Hoa đi đường đều mang gió, trên mặt che giấu không được ý mừng.
Kỷ Uyển Thanh súc miệng rửa mặt, nhắm mắt ngẩng mặt, Lê Hoa nhanh nhẹn thoa đều một lớp hương cao, đợi thỏa đáng, nàng mới mở mắt hơi hơi mỉm cười: “Muội yên tâm, náo nhiệt còn ở phía sau nữa.”
Quả nhiên, không bao lâu, náo nhiệt liền tới cửa.
Lão Lâm Giang Hầu là một người nói chuyện giữ lời, hơn nữa làm việc cực kỳ nghiêm túc, nếu đáp ứng Trang Sĩ Nghiêm, liền để việc này ở trong lòng.
Kỷ Tông Hiền bị ông quát lớn một phen đã đánh mất ý niệm, nhưng chuyện còn chưa xong, buổi chiều hôm qua ông lật xem một phần sổ sách, lại hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ tình hình, sáng sớm hôm nay liền sai người chuẩn bị xe, đi đến Tĩnh Bắc Hầu phủ.
Lão hầu gia vừa vào cửa, liền đi thẳng đến Duyên Thọ Đường, tầm tuổi này, ông cũng không cần cố kỵ nam nữ đại phòng.
Hà thái phu nhân đang nằm hừ hừ trên giường ở buồng trong, bộ dáng như bị bệnh không thể rời giường, ông đi tới ngoài sân, cũng không nói nhiều, trực tiếp phân phó người gọi bà ấy ra.
Nguyên bản lời nói của lão hầu gia là: “Cho dù bệnh sắp chết, cũng phải khiêng ra đây.”
Tộc trưởng một tộc quyền lợi mặt mũi lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa trong phủ hiện giờ ủng hộ Kỷ Hoàng Hậu, Hà thái phu nhân không có cách nào, chỉ phải vẻ mặt xanh mét được nha hoàn nâng ra.
Kỳ thật bà không bệnh, chỉ là ngày hôm qua tức giận quá mức buổi tối ngủ không ngon, cho nên nhìn sắc mặt kém chút.
Lão hầu gia khôn khéo cỡ nào, liếc mắt một cái liền nhìn thấu, ông giận càng thêm giận, lên án mạnh mẽ Hà thái phu nhân, một chút mặt mũi không để lại.
“Hà thị, bà hồ đồ hay là mắt bị mù rồi, bà biết Thái tử phi ý nghĩa là gì sao? Bà biết hoàng gia ý nghĩa là gì sao?” Lão hầu gia nhớ tới mới vừa rồi vào cửa, khi ông dò hỏi quản sự dẫn đường về Kỷ Uyển Thanh, vẻ mặt đối phương tự nhiên, cũng không tăng thêm nửa điểm kính sợ, không nhịn được đấm ngực dậm chân, càng thêm tức giận.
Chủ nào tớ nấy, có thể thấy được trên dưới Tĩnh Bắc Hầu phủ tiếp thánh chỉ tứ hôn cũng chỉ là tiếp mà thôi, không hề xem quan hệ giữa Kỷ Uyển Thanh và hoàng gia ra gì.
Này một ổ ngu xuẩn!
Lão hầu gia quả thực không nỡ nhìn thẳng, ông thở hổn hển, nhất thời cũng không biết nói bắt đầu từ đâu.
Nghiến răng một lát, lão hầu gia chỉ vào mặt Hà thị chửi ầm lên: “Đệ đệ của lão phu mệnh không tốt, cho nên mới cưới một phụ nhân hồ đồ như bà, nếu bà còn dám sinh sự, lão phu liền thay đệ đệ viết hưu cho bà về Hà gia!”
Hà thái phu nhân lớn tuổi, có con có cháu, hưu về nhà mẹ đẻ đương nhiên chỉ là đe doạ, nhưng này cũng khó lường, thái phu nhân khóc rống thất thanh, liên tục thề thốt, bảo đảm ngày sau an phận thủ thường, mới đầy mặt nước mắt bị nâng trở về phòng.
Đã trải qua như vậy một hồi, bà là thật muốn bệnh nặng.
Lão hầu gia vẫn có dư lực, tiếp theo lại chỉ vào vợ chồng Kỷ Tông Hiền Tào thị mắng một trận.
Liên tiếp lên án mạnh mẽ ba đầu sỏ gây tội, cũng bắt đầu xử lý việc này, xong việc, lão hầu gia còn muốn trấn an người bị hại.
Kỷ Uyển Thanh được mời đến Duyên Thọ Đường, mành được vén lên, liền thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng, tai to mặt lớn, tinh khí thần mười phần đứng ở chính đường, trước mặt ông là nhị thúc nhị thẩm của nàng, đôi vợ chồng này mặt như màu đất.
“Uyển Thanh gặp qua đường gia gia.” Kỷ Uyển Thanh phúc lễ, không dấu vết đánh giá trong phòng, trong lòng có cân nhắc.
Khi nàng hành lễ, lão hầu gia vội vàng nghiêng người tránh, cũng ôm quyền cúi thấp đầu hồi lễ.
Đây mới là đãi ngộ Thái tử phi tương lai nên có, mặc dù là hầu gia quốc trượng, thân phận trưởng bối, cũng không dám chịu nàng toàn lễ, chỉ có một đám người Tĩnh Bắc Hầu phủ trên mặt khôn khéo, thực tế mỡ heo che mắt hồ đồ, mới dám đứng thẳng nhận nàng hành lễ, còn dám âm mưu tính kế.
Đây là đặt thể diện hoàng gia ở chỗ nào?
Hoàng gia, thiên gia. Cũng không phải là nói đùa.
Kỷ Uyển Thanh không khỏi thở dài, khó trách Lâm Giang Hầu phủ như cũ phát triển không ngừng, mà Tĩnh Bắc Hầu phủ thay đổi chủ nhân chỉ mới ba năm đã có xu hướng suy tàn rõ ràng.
Một già một trẻ ngồi xuống, lão hầu gia vẻ mặt ôn hoà trấn an, thuyết minh một chút trọng điểm, tài sản riêng của phụ thân nàng không liên quan gì tới tước vị thừa kế, cho dù nhiều ít đều thuộc về hai tỷ muội, các nàng phân đều làm của hồi môn.
Quan trọng nhất chính là, cho dù trong nhà có làm gì, nàng cũng không cần để ý tới.
Kỷ Uyển Thanh vẻ mặt cảm động, trước tiên tỏ vẻ cảm kích lão hầu gia ra mặt chủ trì công đạo, dừng một chút, nàng lại nói: “Phụ thân để lại di sản, không câu nệ nhiều ít, đều là tâm ý của phụ thân, Uyển Thanh cũng rất khó xử.”
“Chỉ là Kỷ gia sinh con nuôi con, hiện giờ trong phủ gia kế khó khăn, nếu đã như vậy, trong phủ không cần thay con chuẩn bị của hồi môn, con chỉ lấy phần cha mẹ để lại mang theo khi xuất giá là được.”
“Việc này trăm triệu không thể!”
Lão hầu gia lập tức cự tuyệt, vui đùa cái gì vậy, đối tượng Kỷ Uyển Thanh kết hôn là đương triều Thái tử, trong nhà tất nhiên phải chuẩn bị của hồi môn thật dày, phong cảnh đưa gả mới được, sao có thể vắt chày ra nước?
Nếu việc này không nháo ầm ĩ, tài sản riêng của Kỷ Uyển Thanh phong phú như thế, lừa gạt một chút, xem như trong phủ không cho đồng nào cũng không phải không thể. Nhưng hiện tại đã là tiêu điểm chú mục của cả kinh thành, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm, của hồi môn không chỉ phải an bày một lần nữa, mà còn phải thật dày, làm mọi người không thể bắt bẻ, mới có thể bảo toàn mặt mũi Kỷ thị.
Càng quan trọng hơn là, cho hoàng gia một câu công đạo.
Lão hầu gia lập tức nghiêm lệnh phu thê Kỷ Tông Hiền, cần phải cẩn thận đặt mua của hồi môn, nửa điểm không thể hàm hồ.
Việc này hiển nhiên ra ngoài Kỷ Tông Hiền Tào thị đoán trước, phu thê hai người liếc nhau, mới khổ ha ha đáp ứng.
Lão hầu gia là người tinh, làm sao không phát hiện, ông không yên tâm, lập tức tỏ vẻ, ông sẽ phái người theo dõi toàn bộ quá trình đặt mua của hồi môn, cũng tự mình xem qua.
Được rồi, lúc này nửa điểm cũng không thể lừa gạt, của hồi môn của Thái tử phi đoán chừng có thể đào một đoạn của cải của Tĩnh Bắc Hầu phủ.
Kỷ Uyển Thanh tay cầm khăn mềm, nhẹ điểm điểm cánh môi, che khuất khóe miệng một tia cười lạnh, nàng đã sớm nói, nếu đám người gọi là ‘người thân’ lòng tham không đáy, nàng tất nhiên sẽ lột một tầng da của đối phương.
Sau khi việc này kết thúc viên mãn, không bao lâu, lão Lâm Giang Hầu liền được thánh chỉ khen thưởng và ban thưởng, vừa khéo chính là, Kỷ Tông Hiền vì làm sai công sự, bị cắt chức quan tứ phẩm, vĩnh viễn không thể khởi phục. Từ nay về sau, trên người ông ta chỉ còn treo một tước vị suông.
Lúc trước bởi vì đề cập gia tài của thần tử, hoàng gia không tiện ra mặt can thiệp, nhưng chờ hạ màn, Xương Bình Đế lập tức mượn một chuyện khác biểu đạt thái độ.
Người thông minh đều biết, Xương Bình Đế rất bực bội Tĩnh Bắc Hầu phủ, nếu không phải vì hàng tước vị, Thái tử phi xuất thân khó coi, chỉ sợ Kỷ Tông Hiền không chỉ bị tước chức quan đơn giản như vậy.
Quả nhiên, thể diện hoàng gia, ai cũng không thể tổn thương mảy may.
*****
“Ánh mắt phụ thân tinh chuẩn, xử sự lưu loát, con trai hổ thẹn không sánh bằng.” Nói chuyện là Lâm Giang Hầu Kỷ Tông Văn, ông thiệt tình khâm phục: “Phụ thân gừng càng già càng cay, hay là chỉ dạy con thêm mấy năm nữa.”
Lão hầu gia đang tu bổ bồn cây cảnh trước mặt, nghe vậy lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không được, các con lớn, đều có chủ ý, không cần lão phu.”
Con trai con gái đều lớn, bản thân có chủ ý, cảm thấy cha già kiên trì chưa chắc có lý, ông dứt khoát buông tay, làm cho bọn họ chính mình lăn lộn, chẳng quan tâm.
Lần này cũng chỉ vì đề cập chuyện nội bộ tông tộc, ông mới nhúng tay.
*****
Từ lúc tứ hôn tới nay, Đông Cung vẫn luôn chú ý Tĩnh Bắc Hầu phủ, ngày đó lão hầu gia nhanh như sấm chớp xử lý tất cả mọi chuyện, bên này ông mới vừa dẹp đường hồi phủ không bao lâu, bên kia Đông Cung liền được tin.
Đã nhiều ngày nay, tất cả chuyện lớn nhỏ đều được tra kỹ càng tỉ mỉ, trình lên bàn Thái tử, Cao Húc rũ mắt lật qua, nhướng mày, xem ra Thái tử phi của hắn cũng không phải nhân vật đơn giản.
Tuy Kỷ đại tiểu thư giữ đạo hiếu ba năm, không xuất hiện trước mặt người khác, nhưng trước đây hình tượng của nàng luôn là hiền thục hào phóng, ôn lương đôn hậu, một thế gia quý nữ hoàn mỹ điển hình. Rất khó tưởng tượng chỉ mới thời gian mấy ngày, nàng liền lên kế hoạch, cũng tự mình tham dự rất nhiều chuyện, hơn nữa đều thành công viên mãn.
Hắn không thể không thừa nhận, Thái tử phi tương lai của hắn là một nữ tử trí dũng song toàn, không phải là thiên kim khuê các tầm thường.
Cao Húc rất tò mò, đến tột cùng vợ chồng tiền Tĩnh Bắc Hầu là người như thế nào, mới có thể dưỡng ra một nữ nhi như vậy.
Nửa ngày, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không đúng, phu thê Kỷ Tông Khánh còn có một tiểu nữ nhi, một thai song sinh, lại không khác biệt với nữ tử tầm thường.
Cao Húc buông mật tin, xem ra, Thái tử phi của hắn là thiên phú dị bẩm.
“Điện hạ, Kỷ đại tiểu thư thật là lợi hại, trận này đánh xinh đẹp cực kỳ.” Trương Đức Hải dâng lên một chén trà nhỏ, tấm tắc khen hay.
Làm tâm phúc bên người Thái tử, có thể nói hắn cũng xem toàn bộ hành trình, lúc này Trương Đức Hải rất có ấn tượng tốt với Kỷ Uyển Thanh, không nhịn được khen hai câu: “Điện hạ, có lẽ lần này bệ hạ tứ hôn cũng không quá xấu.”
Trương Đức Hải thở dài trong lòng, chủ tử nhà hắn từ nhỏ đao quang kiếm ảnh, trong cung không người bảo vệ, cho nên lòng phòng bị rất nặng. Lại vì Kỷ Hoàng Hậu đáng ghét kia, làm cho chủ tử không thích cung nữ đến gần, sau đó còn diễn biến thành không gần nữ sắc, hiện giờ đã cập quan, bên người cũng không có ai hầu hạ.
Kỳ thật hai ba năm trước Cao Húc nên đại hôn, nhưng vì hai bên tranh quyền, khó chọn nhân tuyển cho vị trí Thái tử phi, kéo dài tới hai mươi tuổi, mới vội vàng định ra.
“Kỷ đại tiểu thư nhìn có vẻ là người tốt, cũng không một lòng với Kỷ đảng, lần này chỉ sợ vị trong Khôn Ninh Cung kia thất sách rồi.”
“Nhưng thật ra là người thông tuệ.” Cao Húc bưng lên chén trà, nhấp một ngụm: “Nhưng hiện giờ nói lời này vẫn còn hơi sớm.”
Nếu Kỷ Uyển Thanh có thể an phận thủ thường, này thực không tồi, nàng là hậu nhân của trung lương, hắn cũng không phải không thể tiếp thu nàng.
Cao Húc cũng không yêu cầu thê tử trí dũng song toàn, chỉ cần hiểu chuyện, an phận, không kéo chân sau là được, trước mắt Kỷ Uyển Thanh cũng tàm tạm, nhưng không biết nàng có thể nhịn qua cửa Kỷ Hoàng Hậu hay không.
Tất cả, đợi đại hôn xong sẽ biết.
“Trương Đức Hải, sáng sớm ngày mai ngươi ra cung, đến Tĩnh Bắc Hầu phủ, thay cô thăm Kỷ đại tiểu thư.” Cao Húc gác chung trà xuống, phân phó.
Việc này nháo lớn như vậy, Đông Cung không có khả năng không biết, dựa theo hình tượng xưa nay Thái Tử ôn tồn lễ độ, phái tâm phúc đi thăm một phen, rất cần thiết.
“Nô tài tuân lệnh, nô tài lập tức đến nhà kho, chọn mấy món quà tặng cho Kỷ đại tiểu thư.”
Trương Đức Hải đương nhiên hiểu, nhưng hiển nhiên hắn nghĩ hơi nhiều, lên tiếng lui ra, vui tươi hớn hở đi về phía nhà kho.
Cao Húc nhướng mày, cũng không nói chuyện, chỉ tiếp tục xử lý triều vụ trên bàn.