Editor: Vy Vy 1505
Kỷ Uyển Thanh hỏa tốc lên kiệu, khoảng cách ngắn ngủn như vậy đã làm trên dưới khớp hàm nàng ‘khanh khách’ run.
Lên kiệu, cũng quản không được nhiều như vậy, cung nhân bên người lập tức hầu hạ nàng cởi quần áo, áo trong quần trong có thể vắt ra nước, áo lót cũng bị mồ hôi thấm ướt thấu.
Kỷ Uyển Thanh vừa cởi quần áo ẩm ướt, mặc vào cung váy bên ngoài, vừa kêu Lê Hoa cũng nhanh cởi quần áo. Nàng có chút may mắn, hằng ngày thỉnh an không mang nhũ mẫu, nếu không Hà ma ma lớn tuổi, cũng không biết có chịu nổi hay không.
Cung nhân nhanh chóng đốt thêm than trong lò sưởi lớn, Kỷ Uyển Thanh ôm chặt lò sưởi tay, chỉ là hình như cũng không có tác dụng bao nhiêu, nàng không cảm giác được ấm áp.
Thật vất vả trở lại Thanh Ninh Cung, nàng nhanh chóng sai người mang nước ấm tắm gội, lại uống chén canh gừng, lúc này mới cảm giác tốt chút.
Chẳng qua, giờ phút này nàng đã choáng váng đầu.
Tùy ý dùng chút cơm trưa, Kỷ Uyển Thanh lên giường cuốn chăn liền ngủ, một giấc ngủ này khoảng một canh giờ, cuối cùng mở to mắt thấy Hà ma ma đang lo lắng nhìn mình.
Nàng rất đau đầu, hôn trầm trầm, thân hình trầm trọng, vô cùng mệt mỏi.
Đây là bị bệnh.
Kỷ Uyển Thanh cười khổ, buổi sáng nàng liền có dự cảm xấu, hiện giờ quả nhiên không sai.
“Nương nương, có nên thỉnh thái y đến xem không? Như vậy ổn thỏa chút.” Hà ma ma cẩn thận nâng chủ tử dậy, hầu hạ nàng uống nước ấm.
“Không được, ma ma.” Kỷ Uyển Thanh lắc lắc đầu: “Mấy người Trần ma ma không phải đã xem qua, nói cũng không đáng ngại sao?”
Nàng vẫn còn tân hôn, gả vẫn là đương triều Hoàng Thái tử, nếu vừa vào cửa liền thỉnh thái y, dễ dàng mang tiếng tương hướng không hợp linh tinh. Đây cũng là Trần ma ma băn khoăn, thấy tình huống chủ tử không tệ lắm, liền chờ nàng tỉnh lại xin chỉ thị.
Cũng may thế gia quý nữ, của hồi môn đều có phụ nhân hiểu dược lý, thứ nhất điều dưỡng thân mình, thứ hai phòng ngừa một ít thủ đoạn dơ bẩn.
Mấy phụ nhân hồi môn này đa số am hiểu điều trị hài đồng thân thể, nhưng bệnh nhẹ cũng có thể xem. Hà ma ma sớm bảo bọn họ tới, nói thân thể chủ tử ngày thường khỏe mạnh, bệnh này không nặng, uống thuốc nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi.
Trong của hồi môn có dược hoàn rất tốt, nếu không thỉnh thái y, Hà ma ma liền lấy một viên tới, nâng chủ tử dậy, hầu hạ nàng uống.
Thuốc viên thật lớn, mùi vị cũng khó ngửi, Kỷ Uyển Thanh mày đẹp nhíu chặt, cứng rắn nuốt vài lần, mới miễn cưỡng uống hết.
Nàng nuốt không dễ, Hà ma ma nhìn đau lòng vô cùng, vừa gấp vừa tức, cắn răng hạ giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương là quốc mẫu, sao lại, sao lại có thể dùng thủ đoạn này đối phó hậu bối?”
Kỳ thật, chủ tớ hai người đều hiểu nơi nào càng ngăn nắp lượng lệ, âm u sẽ càng nhiều. Hà ma ma căm giận nửa ngày, khuôn mặt u sầu: “Nương nương, giờ nên làm thế nào?”
Nên làm thế nào?
Tốt nhất đương nhiên là Cao Húc nhả ra, Hà ma ma hạ giọng nói: “Điện hạ đối đãi nương nương không tệ, hay là thương lượng với điện hạ?”
Kỷ Uyển Thanh nghĩ nghĩ: “Trước chờ một chút đi.”
Đó là biện pháp cuối cùng, cũng là biện pháp bị động nhất, Kỷ Uyển Thanh không hy vọng như vậy, nàng buộc chính mình trước hết nghĩ xem có biện pháp khác không.
Nhưng giờ phút này thân thể nàng khó chịu, cũng không thể phí công, chỉ hỏi thăm Lê Hoa vài câu. Nghe Hà ma ma nói nha đầu kia thân thể thật sự khỏe mạnh, tắm nước ấm uống canh gừng, ngủ một giấc đã ra mồ hôi, cũng không thấy sốt hay không khoẻ.
Quả nhiên đời này nàng nuông chiều từ bé, mặc dù từ nhỏ cố tình vận động, thân thể tố chất tốt hơn nhiều thiên kim khuê tú khác, nhưng vẫn không đủ.
Kỷ Uyển Thanh thoáng yên tâm, ngã đầu liền ngủ.
Thuốc này vẫn rất có hiệu quả, trong lúc Kỷ Uyển Thanh ngủ mơ đã ra mồ hôi, Hà ma ma hầu hạ nàng lau mình thay áo ngủ, thân mình nhẹ nhàng không ít, mày đẹp vẫn luôn nhíu lại dần dần buông lỏng.
Khi nàng lần nữa thức dậy, sắc trời đã ám, ngoài song cửa sổ chỉ còn lại chút ánh sáng nhạt, trong phòng đã lên đèn.
Kỷ Uyển Thanh có chút mê mang, hoãn nửa ngày mới mở mắt, ánh nến mờ nhạt làm nàng híp híp mắt, chẳng qua, lực chú ý của nàng lập tức bị người ngồi ở mép giường hấp dẫn.
Cao Húc ngồi bên giường, ngược sáng nên xem không rõ biểu tình của hắn, nhưng ánh mắt hắn phức tạp khôn kể.
Kỷ Uyển Thanh đột ngột mở mắt, hắn nháy mắt hoàn hồn, vẻ mặt mới vừa rồi chợt lóe rồi biến mất, không bao giờ gặp lại.
“Điện hạ?”
Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt, cổ họng nàng có chút khô, không nhịn được giơ tay xoa xoa.
“Ừ”, Cao Húc thấp giọng đáp lời, vươn tay qua bàn nhỏ bên giường, nhấc ấm nước bằng sứ trắng, rót một ly nước ấm.
Hắn thay đổi vị trí, nâng nàng dậy ngồi dựa vào vai hắn, đưa chung nước tới bên môi nàng.
Ánh mắt Cao Húc dừng trên môi anh đào của nàng, hai cánh môi kiều nộn như cánh hoa mất vẻ hồng nhuận, nhàn nhạt nhìn rất suy yếu. Nàng bị bệnh, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm.
Từ trước đến nay nàng luôn là sức sống bắn ra bốn phía, hắn chưa từng gặp qua bộ dáng vô lực này của nàng.
“Điện hạ thật tốt.” Được Hoàng Thái tử hầu hạ uống nước, động tác hắn mềm nhẹ, nàng mỉm cười nhìn hắn.
Cao Húc buông chung trà, vén sợi tóc trên mặt nàng ra sau tai, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, dịch dịch chăn gấm.
“Thật cảm thấy cô rất tốt sao?”
Kỷ Uyển Thanh của hồi môn có không ít người đi theo, Cao Húc đã biết chuyện buổi sáng, ánh mắt hắn thực phức tạp: “Vì sao không có lệ bà ta một chút?” Rõ ràng nàng tùy ý nói hai câu, liền không cần chịu tội.
“Thiếp không muốn.”
Kỷ Uyển Thanh lập tức nói tiếp, nàng ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Điện hạ, Thanh Nhi không muốn.”
“Vì sao?” giọng hắn có chút khàn khàn, kỳ thật trong lòng hai người đều rõ ràng, hắn biết còn cố hỏi.
“Điện hạ đối đãi tốt với thiếp, thiếp biết; điện hạ khó xử, thiếp cũng biết.”
Kỷ Uyển Thanh giãy giụa ngồi dậy, nhìn hắn chăm chú, giọng nói mềm nhẹ, ánh mắt mang lên một tia tơ tình triền miên: “Thiếp thực quý trọng điện hạ yêu thương, thiếp muốn cùng điện hạ nắm tay đến đầu bạc. Thiếp không hy vọng điện hạ sinh lòng ngăn cách, xa lạ thiếp.”
Nàng thực nghiêm túc, ánh mắt thực kiên định, người tuy ốm yếu, nhưng nói năng có khí phách. Cao Húc duyệt người nhiều rồi, liếc mắt một cái liền phân rõ trong đó thật giả.
Tiếng lòng hắn bị nhẹ nhàng kích thích.
Cử chỉ buổi sáng của Kỷ Uyển Thanh kiên định biểu lộ quyết tâm của nàng cho Cao Húc thấy, không thể không nói, điều này khiến tín nhiệm giữa hai người bước lên một bước lớn.
Giờ phút này thổ lộ, phần tín nhiệm này thật mạnh rơi xuống đất. Khoảnh khắc này, hắn cảm xúc phập phồng, nhìn nhau nửa ngày, hắn mở cánh tay ôm nàng vào lòng: “Cô biết, cô sẽ không xa lạ với nàng.”
“Buổi sáng thiếp chỉ là bị tội một chút thôi.” Nàng không quên an ủi hắn, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực hắn rộng lớn, nhẹ nhàng nói: “Thiếp không sợ gì cả, chỉ sợ điện hạ giống lúc trước, không tín nhiệm thiếp.”
“Cũng sẽ không.” Cao Húc xoa xoa lưng nàng, giọng rất thấp rất mềm nhẹ: “Cô đã triệu thái y, trước tiên nàng ở trong phòng dưỡng mấy ngày, ngày nào khỏe lại…….”
Hắn thoáng suy tư, cuối cùng quyết định để Kỷ Uyển Thanh tùy ý nói chút chuyện có lệ Hoàng Hậu. Rốt cuộc, chuyện Trịnh gia ở biên thành vừa mới có chút manh mối, vì vạn toàn, còn cần tránh Hoàng Hậu bị đả kích lớn kích thích, tránh tạo thành tổn thất không thể vãn hồi.
Cao Húc chủ động nhả ra, Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, việc này đại biểu quan hệ giữa hai người tiến lên một bước lớn. Nhưng nàng lại che miệng hắn, không cho hắn tiếp tục nói.
“Điện hạ, trước tiên để Uyển Thanh thử một lần.”
Kỳ thật vấn đề không ở chỗ có lệ một hai câu, mà là vấn đề nguyên tắc, nàng chưa lập công đã tiết lộ lời nói việc làm của Thái tử, kỳ thật không ổn.
Nàng không muốn dựa vào thân phận thê tử của hắn mà dễ dàng phá nguyên tắc, hiện tại tuy khó nhưng còn không tới mức ấy.
“Thiếp hy vọng mặc dù muốn lộ ra lời nói việc làm của điện hạ cũng là lúc thiếp đã có công lao.” nhất định phải trong tình huống thu hoạch ích lợi lớn hơn nữa mới tiết lộ một phần.
Kỷ Uyển Thanh kỳ thật là loại người càng cản càng hăng, nàng cũng không nguyện ý dựa vào phu quân đau lòng mà muốn dễ dàng vượt qua cửa ải khó khăn, đây không phải là ước nguyện ban đầu của nàng.
Trước kia nàng từng có đủ loại không dễ, nhưng cũng an toàn vượt qua, lúc này chưa chắc không thể.
Giờ khắc này, Kỷ Uyển Thanh mắt đẹp phụt ra tia lửa khác thường, huyễn lệ mà bắt mắt, nàng tự tin mà kiên nghị, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Cao Húc, hắn gõ nhịp tán thưởng: “Tốt!”
“Chẳng qua, nếu thật sự không được, nàng cũng đừng quật cường.” thái độ của nàng thực củng cố cảm tình hai người, cửa lòng rộng mở, sau này liền dễ dàng hơn nhiều.
“Dạ”, Kỷ Uyển Thanh lại hồi phục bộ dáng ngày xưa thích làm nũng, nàng ôm eo Cao Húc, sườn mặt cọ cọ cổ hắn: “Đó là đương nhiên.”
“Điện hạ, ngài triệu thái y sao?”
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, có chút lo lắng: “Chúng ta đại hôn không đủ một tháng, hiện tại triệu thái y, sợ là không được tốt.”
“Thuốc viên trong của hồi môn của thiếp cũng rất tốt, uống vào liền khỏe lại, kỳ thật không cần triệu thái y.” Đây là lời nói thật, hiện tại Kỷ Uyển Thanh tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần đã khôi phục không ít.
“Nàng yên tâm, thái y này là người của cô.” Thái tử thân thể “suy yếu”, trời lại quá lạnh, muốn thỉnh thái y bắt mạch bình an, triệu lại đây cùng nhau chẩn trị.
Kỷ Uyển Thanh yên tâm, của hồi môn của nàng có không ít thuốc thường dùng, bình thường phong hàn bệnh nhẹ, chính mình có thể bốc thuốc nấu uống.
Thái y tới Thanh Ninh Cung đúng là Lưu thái y nhiều năm phụ trách điều dưỡng thân thể “suy yếu” của Thái tử. Lão nhân này thực thức thời, mùa này đúng là lúc phong hàn hoành hành, ông ấy sớm vụng trộm bốc thuốc phong hàn mang đến, khám mạch thuận thế lấy ra, cũng không cần viết phương thuốc.
Cao Húc cho Lưu thái y lui, nói với Kỷ Uyển Thanh: “Mấy ngày tới cô sẽ nhiễm phong hàn, vừa lúc nàng có thể lấy cớ lưu lại, nói là chăm sóc cô, không cần phải đi Khôn Ninh Cung.”
Thái tử ‘nhiễm phong hàn’ thần thái sáng láng, cho Kỷ Uyển Thanh một bậc thang giảm xóc, cuối cùng, hắn lại nói: “Nhưng mấy ngày tới Hoàng Hậu sợ là cũng không nhàn hạ phản ứng nàng.”
Sau khi tính nghiêm trọng của vụ án Lương Chấn Hiên được công bố, trên dưới Khôn Ninh Cung khẳng định ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có nhàn rỗi thuần phục Kỷ Uyển Thanh.
“Nương nương, uống thuốc trước đi.” Hà ma ma dùng tay chạm chạm thành chén thuốc, cảm thấy độ ấm đã thích hợp, liền bưng chén thuốc tới.
Cảm tình giữa Thái tử và chủ tử bước thêm một bước lớn, ngay cả nan đề cũng có phương pháp giải quyết, hiện tại bà đã không còn sầu lo như buổi chiều, ấn đường giãn ra, vẻ mặt hòa hoãn.
“Nương nương không nên quật cường, mới vừa rồi sao không đáp ứng điện hạ?” Hà ma ma hiểu biết tính tình tiểu thư nhà mình, cũng biết chủ tử kiên trì kỳ thật là đúng, nhưng nhớ tới Kỷ Uyển Thanh chịu tội, không nhịn được lại dong dài hai câu.
Kỷ Uyển Thanh hàm hồ ứng hòa vài câu, tiếp nhận chén thuốc, ngừng thở, ngưỡng đầu uống hết một hơi.
Buông chén thuốc, nàng vội vàng súc miệng, lại ngậm một viên mứt hoa quả, mới hoãn một hơi.
Uống thuốc xong, Kỷ Uyển Thanh không nằm xuống, mà dựa nghiêng trên gối màu hoa hạnh thêu hạc xuyên mẫu đơn, ngưng thần trầm tư.
Bệnh đã tốt hơn không ít, buổi chiều ngủ nhiều hiện tại cũng không muốn ngủ tiếp, vừa vặn Cao Húc có chuyện quan trọng đi thư phòng, nàng có thể suy nghĩ một chút đối sách.
Có thể cùng Cao Húc cảm tình tiến thêm một bước tất nhiên tốt, nhưng nếu cứ như vậy khuất phục Hoàng Hậu, dựa vào Thái tử buông tay vượt qua cửa này cũng không phải ý muốn của nàng.
Qua cửa này, còn có cửa tiếp theo.
Nói đến cùng, đáy lòng Kỷ Uyển Thanh không muốn trở thành một nữ tử chỉ biết dựa vào phu quân mà sống.
Có lựa chọn hay không và có dựa vào hay không, căn bản là hai chuyện khác nhau.
Có phương pháp nào thích hợp giải quyết việc này?
Cứng đối cứng hiển nhiên không được. Hoàng Hậu chưởng quản cung vụ, toàn bộ hậu cung đều nắm trong tay, nàng là con dâu, không thiếu được lui tới với bên kia, trở mặt chỉ có thể khoái ý nhất thời, hậu hoạn lại vô cùng vô tận.
Một khi Xương Bình Đế còn cần mẹ con Kỷ Hoàng hậu chế hành Đông Cung, cho dù như thế nào Khôn Ninh Cung cũng sẽ sừng sững không ngã.
Trước mặt hoàng quyền tuyệt đối, tất cả mưu lược đều là hổ giấy, mặc dù không cố kỵ Kỷ Uyển Tương bên kia, mấy thủ pháp như nháo lớn linh tinh cũng không có tác dụng chút nào.
Nếu cứng rắn muốn thi triển, chỉ sợ rơi vào một kết cục duy nhất, đó chính là đánh rắn không chết ngược lại bị hại.
Cẩn thận dùng phương pháp bài trừ một lần, Kỷ Uyển Thanh cho rằng, chính mình chỉ có thể tiếp tục con đường bằng mặt không bằng lòng.
Chuyện lại lần nữa quay về điểm xuất phát.
Nhưng nàng không cam lòng cứ như vậy bị đắn đo, không cam lòng ở vị trí bị động, một chút giãy giụa đường sống cũng không có.
Kỷ Uyển Thanh mày đẹp nhíu lại, ngưng thần suy tư. Nghĩ nghĩ, bóng đêm dần thâm, nàng có chút đói, bữa tối chỉ ăn một chén cháo, sớm tiêu hóa xong rồi.
Hà ma ma sai người dọn mấy món dễ tiêu hoá, nha hoàn lĩnh mệnh đi, bưng một khay thức ăn trở về, trên đó có một chén mì canh suông nóng hầm hập.
Tay nghề phòng bếp nhỏ Thanh Ninh Cung thực không tồi, hương thơm đồ ăn hấp dẫn Kỷ Uyển Thanh, nàng chuyển mắt nhìn qua.
Không nghĩ tới, lúc này xảy ra ngoài ý muốn.
Trên giá cắm nến mới vừa cắt tim nến không lâu, giờ phút này lại đột nhiên “đùng” một tiếng, trong đó có một cây nến to bạo một chút.
Tia lửa bạo đến đột ngột, lại vô cùng to lớn, vừa vặn nha hoàn bưng mì đi ngang qua, tia lửa đột ngột văng lên mí mắt nàng.
Nha hoàn cả kinh, trên tay run rẩy, khay thức ăn bị nghiêng, chén mì bị hất vào bàn trang điểm bên cạnh.
Nàng đỡ không kịp, cả chén mì đều ngã vào bàn trang điểm, thang thang thủy thủy cùng với mì sợi hất lên gương đồng, tráp trang sức, giọt nước tí tách theo khe hở, chảy vào tầng thứ nhất hộc tủ.
Nha hoàn gây họa lớn, kinh hoảng luống cuống quỳ xuống thỉnh tội.
“Không có việc gì, đứng lên đi.”
Đây là ngoài ý muốn, Kỷ Uyển Thanh cũng không phải chủ tử hà khắc, cũng không trách tội, chỉ lệnh nha hoàn lui xuống rửa mặt chải đầu, lại xử lý vết phỏng trên tay.
Nha hoàn lui xuống, nàng không vội sai người thu dọn đống hỗn độn, ngược lại trước tiên phân phó: “Ma ma, bà cầm rương nhỏ trong hộc tủ ngăn thứ nhất qua đây.”
Hộc tủ tầng thứ nhất dưới bàn trang điểm cất giữ một rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương, bên trong là di vật trước khi cha mẹ lâm chung để lại cho nàng.
Kỷ Uyển Thanh thực quý trọng, trước tiên nhớ thương nó. Hà ma ma biết rõ, mau nhanh lấy ra rương nhỏ, cầm đến thả bên mép giường.
Nàng cẩn thận xem xét, thấy cái rương không bị nước mì làm dơ, lúc này mới yên tâm.
Nếu đã lấy ra, Kỷ Uyển Thanh thấy cảnh thương tình, không khỏi lại mở rương ra, hồi ức vong phụ vong mẫu.
Rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương có hai ngăn, điêu khắc đơn giản, rất cổ xưa. Một ngăn chứa cây trâm bạc nửa cũ nửa mới, một ngăn chứa một bộ binh thư tám phần mới.
Đây là mẫu thân tự tay giao cho nàng, trước khi Trang thị lâm chung, nắm tay con gái lớn, lặp đi lặp lại nói, hai vật này đều là phụ thân để lại cho nàng, nàng phải giữ gìn thỏa đáng.
Trâm bạc? Phụ thân?
Động tác Kỷ Uyển Thanh nhẹ nhàng vuốt ve trâm bạc cứng lại, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng.
Cái này không đúng, sao phụ thân có thể để lại cho nàng một cây trâm nửa cũ nửa mới? Mẫu thân còn ngàn dặn dò vạn dặn dò như vậy.