Editor: Vy Vy 1505
Ba năm trước.
Cuối mùa xuân mưa lạnh, Tĩnh Bắc Hầu phủ một mảnh mây đen mù sương. Hầu gia và thế tử bắc chinh, thế tử tuổi xuân chết sớm, hầu gia trọng thương về nhà mới được mấy ngày liền đột ngột qua đời.
Bên ngoài mưa suốt đêm, chủ mẫu bị song trọng đả kích tang chồng tang con, đã bệnh nặng nằm trên giường, rất nhiều đại phu, thậm chí thái y trong cung bắt mạch xong, đều lắc đầu thở dài.
Hầu phu nhân Trang thị bị bệnh nửa tháng, chén thuốc không ngừng, toàn bộ chính viện tràn ngập mùi thuốc chua xót không dứt.
Trang thị đã hấp hối hết sức, bà cố sức mở to mắt, nhìn về hai đứa con gái khóc thút thít trước giường bệnh.
“Thanh Nhi, Tương Nhi, nương thực xin lỗi các con.”
Trang thị thở phì phò, bà biết hai con gái thực cần chính mình, bà cũng muốn khỏe lại, tiếc là thân mình nhu nhược không biết cố gắng, bà biết mình đã đi tới điểm cuối của sinh mệnh.
Tỷ muội Kỷ Uyển Thanh khóc không thành tiếng, hai người chỉ mới mười ba tuổi, tính trẻ con trên khuôn mặt nhỏ chưa thoát, lại tang phụ tang huynh. Hiện giờ mắt thấy lại muốn mất mẫu, hốc mắt các nàng khóc đến sưng đỏ, gắt gao cầm tay mẫu thân, nghẹn ngào nói không ra lời.
Trang thị cố sức giương mắt, nhìn về phía huynh trưởng vẻ mặt trầm trọng, Trang Sĩ Nghiêm hiểu rõ tâm tư muội muội, gật đầu đáp: “Tài sản riêng của muội phu và của hồi môn của muội chắc chắn sẽ nắm trong tay cháu gái, muội muội yên tâm đi.”
Huynh trưởng làm người một lời nói đáng giá ngàn vàng, Trang thị buông một cọc vướng bận, phân phó nha hoàn tháo chìa khóa trên cổ bà, mở cái rương trong góc tường, mang đồ vật trong tầng thứ nhất của rương qua đây.
Đó là hai rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương: “Đây là cha và nương để lại cho các con làm kỷ niệm, các con phải giữ gìn cho kỹ.”
Trong rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương có hai ngăn. Rương của Kỷ Uyển Tương có một cây trâm vàng ròng khảm hồng ngọc, một ngọc bội chất lượng cực tốt, hai thứ này đều mới tinh.
Mà rương của Kỷ Uyển Thanh có một trâm hoa mai bằng bạc nửa cũ nửa mới và một bộ binh thư tám phần mới.
“Thanh Nhi, đây là cha để lại cho con, con phải giữ cho kỹ, đừng để mất.”
Trang thị nắm chặt tay trưởng nữ, lực đạo rất lớn, chặt đến mức cổ tay Kỷ Uyển Thanh đỏ lên: “Thanh Nhi, con nhớ kỹ chưa?”
“Nương, con nhớ kỹ, con nhất định bảo quản thật tốt.” Kỷ Uyển Thanh giống như không cảm giác được đau đớn, nếu có thể, nàng hy vọng mẫu thân có thể vẫn luôn nắm chặt tay nàng.
“Tốt, tốt!”
……
Cha mẹ trước khi lâm chung để lại di vật cho con gái làm kỷ niệm là chuyện bình thường.
Ba năm trước, mẫu thân dứt lời cuối cùng liền nuốt khí, Kỷ Uyển Thanh thương tâm muốn chết, căn bản không lưu ý mặt khác, đừng nói đến rương nhỏ bằng gỗ hoàng dương kia.
Sau đó, cữu cữu ra mặt tranh thủ quyền quản lý tài sản riêng, nàng khóc tang cho phụ mẫu xong chính là đóng cửa giữ đạo hiếu, nhọc lòng khối tài sản khổng lồ trong tay.
Rương nhỏ này vẫn luôn trân trọng cất giữ, không dễ dàng động vào.
Nếu không phải hôm nay có chuyện đổ chén mì, nàng lấy ra xem xét, chỉ sợ tạm thời không nhớ khác thường nho nhỏ của Trang thị trước khi lâm chung.
Trong đó nhất định có nội tình.
Kỷ Uyển Thanh tim đập gia tốc, cũng may công phu trên mặt nàng lợi hại, không thấy mảy may manh mối, ngước mắt nói: “Đều đi xuống đi.”
Ấn đường Hà ma ma nhảy dựng, chiếu cố tiểu chủ tử mười mấy năm, rõ như lòng bàn tay tính tình nàng, lập tức không nói gì, chỉ thúc giục nha hoàn bà tử trong phòng nhanh lui xuống, đừng phiền nương nương suy tư.
Cung nhân nối đuôi nhau ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Kỷ Uyển Thanh, nàng lấy trâm bạc từ trong tráp, để dưới ánh đèn tinh tế đánh giá.
Binh thư là phụ thân dùng qua, mặt trên còn có ghi chú ông tự tay viết, so sánh hai cái, vẫn là cây trâm càng khả nghi.
Trâm bạc nửa cũ nửa mới màu sắc hơi ám, có chút bạc màu, kiểu dáng cổ xưa, phân lượng cũng không nặng. Cha nàng thương nàng tận xương, xem như hòn ngọc quý trên tay, ông ấy là đại lão gia, không có khả năng trước khi lâm chung để lại cho nàng một cây trâm không đáng giá tiền cũng không trân quý.
Nhưng nếu cha mẹ trân trọng như vậy, nó nhất định có chỗ độc đáo, không phải vật tầm thường có thể so.
Mấy vấn đề này không lưu ý thì thôi, một khi nhìn ra, kéo tơ lột kén cũng không khó.
Kỷ Uyển Thanh giơ trâm bạc lên, để dưới ánh nến tinh tế xem xét, nhìn mấy lần từ đầu trâm đến đuôi trâm.
Chất liệu là bạc trắng bình thường, đầu trâm đánh thành một cành mai, trên đó có ba đóa hoa mai lớn cỡ ngón cái, thân trâm thon dài, tất cả nhìn cũng không có gì khác thường.
Vốn dĩ nàng cảm thấy có lẽ bên trong là rỗng ruột, bí mật cất giữ cái gì thư từ linh tinh. Đáng tiếc tinh tế xem qua, cây trâm kín kẽ, không giống có cơ quan.
Kỷ Uyển Thanh lấy tay chạm qua từng chỗ của cây trâm, trọng điểm đặt ở đầu trâm, từ cánh hoa đến cành mai, không buông tha bất luận chỗ nào, ấn đẩy kéo, dùng tới tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra.
Đáng tiếc cây trâm này thực rắn chắc, không chút sứt mẻ.
Nàng chưa từ bỏ ý định, đứng lên đến bàn trang điểm, lấy một cây trâm bạc khác nghiêm túc so sánh ước lượng một phen.
Nói câu thành thật, cảm giác trọng lượng hai cây cũng không có gì khác biệt.
Chẳng lẽ không phải trống rỗng? Nàng tìm sai phương hướng?
Kỷ Uyển Thanh trở lại trên giường ngồi xuống, ngưng mi tinh tế trầm tư.
Nàng trực giác cây trâm này có cổ quái, nhưng nhất thời nghĩ không ra phương pháp. Chẳng lẽ, đây là chìa khóa mở ra mật thất nào đó?
Không, sẽ không. Với tính cách của cha nàng, nếu để lại cho mẹ con nàng sẽ không rắc rối phức tạp như vậy, khiến các nàng khó có thể khám phá ra.
Bí mật khẳng định ở trên cây trâm.
Kỷ Uyển Thanh rũ mắt, lại lần nữa tập trung nhìn trâm bạc trên tay.
Tinh tế xem xét, nàng có thu hoạch mới, có một trong ba đóa hoa mai trên đầu cây trâm này là bảy cánh.
Tầm thường hoa mai, đều là năm cánh hoa, đương nhiên cũng có chủng loại hiếm có đặc thù chút là ba cánh hoặc sáu cánh.
Chưa từng nghe nói bảy cánh hoa mai.
Đương nhiên, trâm hoa mai này là hàng mỹ nghệ, thợ thủ công cũng có thể nghệ thuật gia công một chút, chế tác hiếm lạ chút cũng bình thường.
Nhưng vấn đề là, ba đóa hoa mai trên đầu trâm bạc, hai đóa bình thường năm cánh, chỉ có một đóa này là bảy cánh. Đóa hoa mai đặc thù bảy cánh hơi lùn một ít, bị hai đóa bình thường vây quanh, cánh hoa chồng chất, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Vừa rồi tuy nàng cẩn thận sờ soạng, nhưng chú ý linh kiện có buông lỏng hay không, không chú ý số lượng cánh hoa.
Kỷ Uyển Thanh tim “bang bang” nhảy dựng, nàng cảm thấy chính mình cách chân tướng không xa.
Hoa mai bảy cánh đến tột cùng có gì ảo diệu?
Bảy?
Kỷ Uyển Thanh linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới khi còn bé từng học một loại giải khóa đặc thù.
Nàng từng sống trong thời hiện đại, cho dù mặt ngoài ẩn dật, nhưng thực tế không cho rằng nữ tử nên an tĩnh ở khuê các, học tập nữ huấn ước thúc nữ tử.
Nàng thường xuyên chui vào ngoại thư phòng của cha, học tập rất nhiều thứ nữ tử vốn không nên học.
Ngoại thư phòng là nơi Kỷ Tông Khánh làm công vụ, ông rất thích ái nữ tới tìm, nhưng đối mặt con gái lả lướt phấn nộn, một đại nam nhân như ông lại không biết nên dỗ dành như thế nào.
Kể chuyện xưa, dạy các loại xiếc, chơi trò chơi linh tinh, ngoại thư phòng cha con vô số tiếng cười.
Chính là khi đó nàng học phương pháp giải khóa đặc thù này.
Cha nói, trên đời có một loại cơ quan đặc thù ít người biết, tên là Thất Xảo khóa. Nó thực hiếm lạ, không cần chìa khóa, phải nghiêm khắc dựa theo khẩu quyết, nhanh chóng liên tục gõ bảy vị trí, mới có thể mở ra cơ quan.
Thất Xảo khóa có thể ứng dụng rất rộng, có thể khóa cửa mật thất, khóa rương hòm, cũng có thể hóa thành đủ loại hình thức ngụy trang phù hợp với bên ngoài cơ quan.
Tinh tế xem xét, bảy cánh hoa mai đan xen có trật tự, vừa vặn phù hợp phương vị Thất Xảo khóa.
Kỷ Uyển Thanh vui mừng quá đỗi, vội vàng dựa theo phương pháp vẫn luôn chưa từng quên, nhanh chóng đập bảy cánh hoa.
Cực nhỏ “cạch” một chút, chỗ đầu trâm và thân trâm tách ra một khe hở.
Rốt cuộc đúng rồi!
Kỷ Uyển Thanh thật cẩn thận tách ra hai phần, lộ ra một miếng vải lụa được cuốn lại cực nhỏ.
Lụa được cuốn cực nhỏ cực cẩn thận, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ giữa cây trâm, gần như không ảnh hưởng trọng lượng trâm bạc.
Nàng lấy ra vải lụa, nhanh chóng mở ra xem, mặt trên quả nhiên là chữ viết quen thuộc của phụ thân.
“Con gái Uyển Thanh thương yêu của cha, khi con nhìn thấy lá thư này, có lẽ vi phụ đã không còn trên đời.
Tĩnh Bắc Hầu phủ kinh doanh hai đời, mắt thấy sắp xuống dốc. Phần lớn thế lực dưới trướng cha đã an trí thỏa đáng, duy độc còn sót lại một ít nhân thủ, chuyện này vô cùng bí ẩn, huynh trưởng của con không còn, vi phụ không còn ai để giao phó.
Chuyện này vốn không nên do con gánh vác, vi phụ đã nhờ vả tổ mẫu con, ngày sau sẽ tìm cho tỷ muội con việc hôn nhân tốt, có thể an ổn qua ngày. Chỉ là nhân thủ kể trên là thành quả kinh doanh hai đời, vi phụ không đành lòng phân phát.
Con có thể tin tưởng lòng trung thành của các nhân thủ ẩn nấp này, trong vòng năm năm bảy năm sẽ không thay đổi, danh sách cha giấu trong bìa cuốn binh thư.
Nếu hữu dụng con hãy lấy ra, nếu vô dụng con hãy bỏ qua, đừng tham luyến, con trăm triệu phải nhớ lấy.”
Thư viết bằng chữ cực nhỏ, miếng lụa cỡ bàn tay viết rậm rạp. Xưa nay bút tích của Kỷ Tông Khánh cứng cáp hữu lực, nước chảy mây trôi, mà chữ trên lá thư lại có chút chậm chạp, bút mực mang theo vài phần phù phiếm.
Kỷ Uyển Thanh rơi nước mắt, nàng có thể tưởng tượng, lúc từ phụ trọng thương, là như thế nào do dự viết phong thư này.
Ông e sợ quấy rầy cuộc sống an ổn của con gái, lại không biết, mẫu thân ông căn bản không giữ lời hứa, chẳng những không kỹ càng tìm kiếm mối hôn sự tốt cho hai con gái ông, mà còn nhẫn tâm đẩy hai người vào hoàn cảnh nguy cơ bốn phía.
Phụ thân cuối cùng lưu lại nhân thủ, rất có thể nàng cần dùng tới.
Kỷ Uyển Thanh miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt, dùng khăn lau lau mặt, lấy binh thư ra.
Trước tiên nàng phải nhìn xem đây là nhân thủ gì, ẩn nấp đến mức không thể giao cho đại tướng tâm phúc của phụ thân.
Một khi xác định mục tiêu, thực dễ dàng phát hiện manh mối. Kỷ Uyển Thanh vuốt ve bìa binh thư, hai tấm bìa này dày hơn sách bình thường một chút, cũng cứng hơn.
Trong này chắc chắn có tường kép.
Nàng đến bàn trang điểm, mở hộc tủ lấy cây chủy thủ, đây là khi còn nhỏ nàng quấn lấy phụ thân xin. Lúc ấy dây dưa thật lâu, Kỷ Tông Khánh không có cách nào, thấy trưởng nữ thực hiểu chuyện, liền tặng một cây chủy thủ nhỏ trang trí tinh xảo cho nàng.
Chủy thủ thực cùn, nhưng tạm thời dùng đỡ cũng được.
Mở ra binh thư, Kỷ Uyển Thanh đặt trên giường, để chủy thủ nằm ngang cắt theo trục hoành, tách ra một khe hở.
Thành công tách ra khe hở, nàng nhìn thấy ánh vàng, Kỷ Uyển Thanh ngẩn ra, trên tay đẩy nhanh tốc độ.
Bên trong mỗi bìa sách thế nhưng giấu mấy miếng vàng lá, mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng cứng, hình như đánh từ hợp kim.
Mấy miếng vàng lá này bị trát rất nhiều lỗ kim rậm rạp, tấm nào cũng có, ngang dọc đan xen rất có quy luật.
Kỷ Uyển Thanh nao nao, lập tức giơ lên một lá trong đó, nhìn qua ánh nến.
Quả nhiên, đón ánh nến mờ nhạt, những lỗ kim tinh mịn có quy luật hình thành mấy hàng chữ cực nhỏ.
Nàng nhìn chăm chú, đề mục trên lá thứ nhất là ba chữ rất quen thuộc.
“Khôn Ninh Cung”.
Trong lòng Kỷ Uyển Thanh run lên, vội nhìn xuống dưới. Chỉ thấy một hàng phía dưới ngay sau ba chữ này, mở đầu là tên một người.
Thôi Lục Nương, cung nữ nhị đẳng.
Kỷ Uyển Thanh nháy mắt hiểu ra, đây tất nhiên là người phụ thân bố trí vào Khôn Ninh Cung, khó trách không thể giao cho đại tướng tâm phúc dưới trướng.
Nàng vui mừng quá đỗi, sau Thôi Lục nương còn có tên bảy tám người, tuy vị trí đều thấp hơn người trước, nhưng cũng không phải đều là nhân viên bên ngoài.
Nàng nhanh chóng cầm lấy mấy lá vàng khác, đón ánh sáng chiếu qua, trên đó còn có Lâm Giang Hầu phủ, Ngụy Vương phủ và Trần vương phủ.
Rất nhiều, ước chừng có gần trăm người.
Miếng cuối cùng viết kỹ càng tỉ mỉ vài phương thức liên lạc và ám hiệu, cùng với đầu lĩnh mật thám lớn nhỏ cụ thể chức vụ.
Kỷ Uyển Thanh tim đập như điên, nàng rốt cuộc có dựa vào, phụ thân do dự, chung quy để lại cho nàng thứ duy nhất có thể giúp chính mình vào lúc này.