CHƯƠNG 35: BA CON
Hàn Đông rời khỏi nhà hàng tây không quay lại công ty nữa, cũng nhận được điện thoại của ba vợ, bảo anh tan làm thì mau chóng về nhà.
Có điều, anh bây giờ không có chút tâm trạng nào để về nhà họ Hạ.
Bước chậm rãi không mục đích, cứ đi như vậy, chẳng mấy chốc đã đến khu phố cổ
Hàn Đông sờ túi áo, mua một ít hoa quả ở bên đường về nhà.
Trong nhà, Hàn Nhạc Sơn đang chăm sóc mấy chậu hoa cỏ trước bệ cửa sổ. Bóng lưng vững chãi như núi trong ấn tượng nay lại vô cùng yếu ớt, có thể do quá gầy, lưng cũng trở nên cong, dáng đứng cũng không được thẳng tắp tiêu chuẩn như trước nữa.
Thường nghe bà nội nhắc đến, Hàn Nhạc Sơn lúc trẻ đã từng phải chịu biết bao nhiêu tội.
Lúc đó nhà rất nghèo, đến tiền đi học cũng không có, ông nội lại hay ăn lười làm.
Ba lúc mười lăm mười sáu tuổi đã chủ động thôi học, làm việc lặt vặt để kiếm tiền nuôi hai người cô của Hàn Đông đi học. Cứ như vậy qua vài năm, vẫn là họ hàng thân thích của bà bội Hàn Đông nhờ vào quan hệ để đưa ba anh vào bộ đội.
Hàn Nhạc Sơn lúc trẻ có sự dẻo dai, lòng cũng đủ cứng rắn.
Theo những vị lãnh đạo bộ đội của Hàn Đông nói, ngoài thời gian huấn luyện chính quy 8 tiếng đồng hồ, Hàn Nhạc Sơn sau khi mọi người đã nghỉ ngơi sẽ một mình âm thầm chạy đến sân tập luyện.
Nỗ lực tạo nên may mắn, sự kiên trì này tiếp diễn được gần một năm, một vị lãnh đạo của tổng quân khu để ý đến ông ấy, điều động Hàn Nhạc Sơn đến quân khu Thượng Kinh làm cảnh vệ.
Rồi sau đó, cuộc sống dần tốt lên.
Từng bước từng bước từ một binh lính bình thường được cất nhắc… cũng trong khoảng thời gian đó, Hàn Nhạc Sơn quen biết mẹ của Hàn Đông.
Kết hôn sinh con, vốn dĩ mọi chuyện vô cùng êm xuôi, ông thậm chí còn định sẽ phấn đấu thêm vài năm có quyền hạn và tư cách sẽ đón Hàn Đông cùng mẹ Hàn Đông về đơn vị theo quân.
Nhưng một việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra khiến tất cả đều tan biến thành bọt nước, sau đó Hàn Nhạc Sơn giải ngũ, để có thể chăm sóc Hàn Đông trở thành một công dân thị tỉnh bình thường, ông xin làm bảo vệ ở gần trường mẫu giáo mà Hàn Đông đi học, vừa mới đó đã sắp được 20 năm rồi.
Nghe thấy có tiếng động, Hàn Nhạc Sơn quay đầu lại nhìn thì thấy con trai, cười nói:” Hôm nay sao lại không đi làm vậy?”
“ Con được nghỉ, đến thăm ba đây.”
Hàn Nhạc Sơn nói:” Vậy đúng lúc, tên nhóc Văn Trác cũng ở nhà, buổi tối gọi nó qua đây, ba chúng ta uống vài ly.”
Hàn Đông liếc mắt:” Ba vẫn còn nghĩ đến chuyện uống rượu à, bác sĩ đã nói với ba thế nào.”
Hàn Nhạc Sơn vẫy tay:” Ba không uống, hai đứa các con uống thôi, ba nhìn là được.”
Hàn Đông đồng ý, tiện tay rót một cốc nước đi đến đưa cho Hàn Nhạc Sơn đang chăm sóc hoa cỏ: “Sức khỏe ba dạo này thế nào rồi.”
“Hồi phục tốt lắm, ba đang suy nghĩ mấy ngày nữa là có thể đi làm lại.”
Hàn Đông kháng cự nói:” Ba vẫn còn muốn đi làm làm gì chứ, đợi một thời gian nữa, văn phòng của Văn Trác sẽ khai trương, thu nhập của con có thể sẽ tăng lên, đến lúc đó thế nào cũng đủ để sinh sống chi tiêu. Ba cứ yên tâm đi.”
Hàn Nhạc Sơn nhấp một ngụm nước, chú ý đến sắc mặt khác với bình thường của con trai.
Với thị lực của ông thì dễ dàng có thể nhìn ra được đây là dấu vết của bàn tay.
Hàn Đông che gò má lại: “Đúng rồi, ba vợ con đi công tác về rồi.”
“Ừm, ba biết, ba vợ con đã gọi điện thoại cho ba rồi.” Dừng lại một chút, Hàn Nhạc Sơn nói: “Mặt con bị sao vậy?”
“Công việc của con bây giờ tương đối đặc biệt, bị chủ nợ cho một cái bạt tai, cũng may là đòi được tiền về.”
Hàn Nhạc Sơn băn khoăn:” Con với Mộng có phải có mâu thuẫn gì không?”
Ba là một người hiểu biết, Hàn Đông luôn biết điều này. Anh khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa: “Ba, con ra ngoài mua chút đồ ăn, đợi lát nữa chúng ta vào bếp.”
Lúc hai ba con sống cùng nhau, cơm đều là ba một bữa, con một bữa, ai có thời gian thì người đó nấu.
Không so được với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng cũng không hề kém cạnh các bà nội trợ.
Ra ngoài đi chợ mua một đống đồ ăn, trong lúc Hàn Đông bận rộn ở trong bếp, Hàn Nhạc Sơn đến nhà Trịnh Văn Trác.
Không lâu sau, tiếng cười nói ríu rít đã truyền đến.
“Chú Hàn, anh Hàn Đông hôm nay đích thân xuống bếp sao? Con vẫn chưa từng được ăn cơm do anh ấy nấu đó.”
Là giọng nói của Trịnh Văn Hàm, cũng chính là em gái của Trịnh Văn Trác, con nhóc lần trước tìm Hàn Đông để báo tin mật ở đồn công an.
Nghĩ đến cô bé, suy nghĩ của Hàn Đông lại phân tán.
Anh và Trịnh Văn Trác là bạn từ nhỏ, đương nhiên cũng quen thuộc với Trịnh Văn Hàm lúc hai người bốn, năm tuổi.
Con nhóc lúc mười một mười hai tuổi xinh đẹp như búp bê, không làm gì cũng có rất nhiều bạn nam cùng lứa quấy rầy, huống chi còn là một đứa chuyên gây rắc rối.
Trịnh Văn Trác bảo vệ con bé rất kĩ, bởi vậy lúc đó thường kéo Hàn Đông theo ra mặt thay cho Trịnh Văn Hàm, không ít lần đánh nhau với người khác.
Đến sau này, cả trường đều biết Trịnh Văn Hàm có hai người anh trai vô cùng tài giỏi, con nhóc này cũng dựa vào đó, khoe khoang ngang ngược suốt một thời gian dài.
Sau đó, Hàn Đông bị đưa vào trong quân đội, sự tiếp xúc với Trịnh Văn Hàm trở về con số không.
Nếu không phải là gặp nhau ở đồn công an lần trước, thì cho dù có chạm mặt nhau ở trên phố, Hàn Đông cũng chưa chắc có thể nhận ra cô ấy.
Trịnh Văn Hàm mặc cảnh phục, cô năm nay 21 tuổi thân hình nhỏ nhắn hoạt bát, gương mặt thanh tú nhìn vẫn như cô nhóc mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt tiêu chuẩn mãi không già đi.
Bộ trang phục hơi cứng ngắc hà khắc, ở trên người cô lại như được sống lại, tràn đầy sức sống, ánh sáng của tuổi xuân.
Cô vừa bước vào cửa đã dựa vào cửa bếp nhìn Hàn Đông bận rộn nấu nướng, tìm đề tài nói chuyện: “Anh Hàn Đông, anh hôm nay sao lại có thời gian đến thăm chú Hàn…”
Hàn Đông vừa bận rộn vừa quay đầu: “Ông ấy là ba anh, anh không đến thăm ông ấy thì ai đến.”
“Người ta cưới vợ thì quên mẹ, còn anh thì lấy vợ xong quên ba. Lâu lắm không đến rồi!”
Trịnh Văn Trác gõ vào sau gáy cô: “Bận tâm linh tinh gì đó!”
Trịnh Văn Hàm quay lại đá trả một cái: “Anh bị bệnh à, lại đánh em.”
Quan hệ giữa hai anh em họ có thể nhìn ra được là vô cùng tốt.
Vừa cười vừa đùa.
Hàn Đông lúc này làm xong hai món ăn, bảo Trịnh Văn Trác bưng ra bàn ăn.
Trịnh Văn Hàm mở điện thoại ra, vừa nói chuyện cùng Hàn Nhạc Sơn,ánh mắt vừa không ngừng liếc về phía phòng bếp:” Anh Hàn Đông, đã xong chưa, buổi tối em còn phải tăng ca nữa.”
“Xong rồi, xong đây rồi.”
Bận rộn gần bốn mươi phút, Hàn Đông đặt món canh cuối cùng lên bàn.
Trịnh Văn Trác mở một chai rượu mao đài mang từ nhà mình đến: “Anh Đông, hai chúng ta là rất lâu không được cũng nhau ăn cơm như vậy rồi, hôm nay phải uống với nhau cho đã.”
Hàn Đông đưa chén qua mặc cho cậu ta rót đầy: “Đúng rồi, chuyện di dời gần đây có thay đổi gì không.”
Trịnh Văn Trác nhắc đến chuyện này lại tức giận, bất lực nói: “Hợp đồng là hợp đồng di dời tiêu chuẩn do bên thị chính làm, cũng đã tiến hành dỡ bỏ rồi, nghe nói bây giờ đã có người kí tên rồi.”
“Vậy nhưng điều kiện của cư dân trong khu phố cũ kia thì làm thế nào?”
“Tôi bây giờ đã thống nhất cùng mấy chú mấy bác ấy là nhất quyết không kí, xem bọn họ có thể làm thế nào!”
Hàn Nhạc Sơn cau mày: “Văn Trác, chuyện này đừng làm căng quá. Bọn họ muốn di dời, thủ đoạn gì cũng có thể dùng được, khác gì trứng chọi đá đâu.”
Hàn Đông nói: “Ba, con cũng không muốn kí.”
Hàn Nhạc Sơn vô cùng ngạc nhiên khi con trai nhắc đến việc này.
Căn bất động sản này không có liên quan gì đến hai ba con cả, không lẽ nào con trai muốn mượn chuyện này để ra mặt?
Thằng bé nhìn vẻ bề ngoài có vẻ như bất cẩn, nhưng suy nghĩ lại vô cùng tỉ mỉ. Nghĩ đến đây, Hàn Nhạc Sơn nói: “Con muốn làm gì thì cứ làm đi, ba ủng hộ con. Về phía chú của con ba sẽ đánh tiếng giúp, việc di dời người khác nắm được bao nhiêu chú ấy cũng nắm được từng ấy, bảo chú ấy cho con quyền lựa chọn.”
Trịnh Văn Trác vui mừng: “Anh Đông, anh chuẩn bị tung chiêu lớn à.”
Hàn Đông nói:” Tôi không làm chủ được nhà của người khác, nhưng có thể làm chủ được nhà của mình, trên giấy chứng nhận quyền sử dụng bất động sản tạm thời vẫn đứng tên tôi, vậy thì việc kí hay không , thì phải xem bên đó đưa ra điều kiện gì đã.”
Trịnh Văn Trác vô cùng khâm phục sự tự tin và kiên quyết của anh ấy.
Chơi với nhau từ nhỏ, anh liền phát hiện ra không có việc gì Hàn Đông muốn làm, mà lại không thành cả.
Cho dù vẫn chưa đến bước cuối cùng của việc di dời, Trịnh Văn Trác lại cảm thấy cho dù là bên thi công hay là thị chính, đụng phải nhân vật như Hàn Đông cũng phải đau đầu.
Theo như anh biết, mối quan hệ của ba con Hàn Đông với bên quân đội rất rộng.
Nghe đồn Hàn Nhạc Sơn trước kia từng làm cảnh vệ kiêm tài xế của một tư lệnh phó nào đó ở quân khu Thượng Kinh.
Cho dù vị tướng quân già đó đã về hưu, nhưng không chắc tin đồn đó là thật hay giả.
Nhưng sự thật là, đụng phải Hàn Nhạc Sơn, có người có lẽ sẽ khinh thường ông ấy làm bảo vệ sắp 20 năm rồi, nhưng trước giờ không ai dám đè lên đầu ông ấy cả.
Cho dù là thị trưởng thành phố Đông Dương, chỉ cần có Hàn Nhạc Sơn chắn đường, tất nhiên cũng không dám làm bừa.
Điều những người làm quan này sợ đều là ngộ nhỡ, nếu không Hàn Đông lần trước vào đồn công an, vì sao lại được người ta đường hoàng cung kính tiễn ra ngoài.
Tóm lại, người khác chẳng tội gì phải đi đoán xem chỗ dựa sau lưng của hai cha con rốt cuộc có thật sự sẽ ra mặt vì chuyện cỏn con mà làm như chuyện lớn này không.
Bởi vì một khi truy cứu xuống, làm việc không có quy tắc tiêu chuẩn, liền có thể bị tóm đuôi, lấy đó để làm khó.