CHƯƠNG 37: HÀNH SỰ TRẮNG TRỢN
“Chuyện gì vậy.”
“Tự tìm lấy phiền toái, lí do toàn là bọn họ nói. Những người trẻ tuổi bộ phận vận chuyển nhịn không được, liền cãi nhau, thiếu chút nữa là đánh nhau rồi.”
Hạ Mộng trách mắng: “Ai lại không biết nặng nhẹ như vậy.”
“Tổng giám đốc Hạ, Thái Phong gây chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, thật sự trách không được người của chúng ta.”
Hạ Mộng xoa xoa trán: “Bọn họ sợ rằng muốn nắm được Chấn Uy, giờ thì hay rồi.”
Hoàng Lỵ không biết đáp gì, liền ngậm miệng lại.
Hạ Mộng suy nghĩ một hồi, kêu Hoàng Lỵ gọi người của bộ phận vận chuyển lại. Vừa rời đi, điện thoại bàn trong văn phòng liền vang lên.
Mới vừa cầm lấy điện thoại, khẩu khí của Giang Đồng Lâm chất vấn mà hùng hổ doạ người, cách ống nghe cũng cảm nhận được đạn bay phấp phới.
Hạ Mộng không thể nhịn được nữa: “ngài Giang , ngài rốt cuộc có ý gì? Làm đối tác là gì, ngài làm việc như vậy, về sau ai còn dám hợp tác.”
Giang Đồng Lâm cười nhạo: “Tổng giám đốc Hạ, tôi nói sự thật cho cô biết, công ty vận chuyển muốn cùng hợp tác với Thái Phong nhiều không kể xiết, không phải thiếu Chấn Uy cô là không được.”
“Giữa trưa nếu như tổng giám đốc Hạ có thời gian, cùng nhau ăn bữa cơm, thảo luận rõ ràng.”
Trái tim Hạ Mộng co rút lại: “Thảo luận gì?”
Nói thẳng, Giang Đồng Lâm định là muốn tìm cô giải hiệp ước rồi.
Đây là cục diện không thể nghịch chuyển, bởi vì chỉ cần Thái Phong muốn giải ước, cô muốn ngăn cũng ngăn không được.
Hợp tác điều khoản vốn dĩ chính là Chấn Uy bị động, nói cách khác, giải trừ hợp đồng, cho dù là Chấn Uy thưa kiện cũng không thắng nổi.
Nhưng cứ như vậy, Hạ Mộng sao có thể tiếp nhận.
Cô vất vả làm việc, ngược lại lại để mất khách hàng.
Thái Phong một khi giải ước, hậu quả sẽ không dám tưởng tượng.
Một nhân viên vì lợi nhuận của xí nghiệp, thiếu đi nghiệp vụ, sẽ rất đáng sợ.
…..
Hàn Đông cũng không biết Chấn Uy đã xảy ra biến cố gì, chỉ là cùng Lưu Minh Viễn ra cửa đòi nợ, chú ý thấy rất nhiều nhân viên vận chuyển nói chuyện phiếm, ăn không ngồi rồi.
Nghe được vài câu, hình như là nói cái gì đó về việc tranh cãi, tìm phiền toái linh tinh.
Anh cũng không quá để ý, hiện tại Hàn Đông đối với Chấn Uy không hề có chút cảm giác gì.
Cho dù là hôm nay đóng cửa, anh cũng lười quan tâm.
Hôm nay cần phải đòi một khoản tiền từ ông chủ tập đoàn cố vấn Đông Hoa.
Đối tượng tên Lý Duyên, nợ 1 tỷ 2.
Cái gọi là tập đoàn tài chính, cũng chỉ là một cái bao rỗng.
Ông chủ tập đoàn Lý Duyên dựa vào môi giới, làm cầu nối chính giữa để kiếm tiền. Chấn Uy từng tiếp nhận qua một vài đơn của ông ta, tiền hàng đều rơi vào tay Lý Duyên, nhưng bị tự tiện trừ mất, vì thế rất lâu tiền cũng không vào tập đoàn Chấn Uy.
Hàn Đông gọi điện rất nhiều lần, nhưng đều không gọi được.
Ra ngoài, vừa chuẩn bị gọi xe để đến quán trà, một chiếc Bentley chạy tới.
Biển số quen thuộc, là xe của Khâu Ngọc Bình.
Tốc độ xe rất nhanh, cách Lưu Minh Viễn 30 cm, thoáng chốc vụt qua.
Lưu Minh Viễn sợ hãi tránh khỏi vài bước, lớn tiếng mắng: “Ngươi lái xe không mở mắt hả.”
Vừa mắng xong, xe liền ngừng ngay tập đoàn Chấn Uy.
Tài xế thân hình cường tráng bước xuống, dữ tợn nhìn Lưu Minh Viễn: “Ngươi nói gì.”
Lưu Minh Viễn cho rằng đối phương nghe không được, thấy tài xế mặt mày hung ác, mang dáng vẻ của một người có tiền, lúc này mới sợ hãi, không dám tiếp lời.
Hàn Đông nhìn đối phương.
Khâu Ngọc Bình này trắng trợn tìm đến trước cửa công ty Hạ Mộng.
Tài xế hừ một tiếng, tựa hồ khinh thường không để ý tới Hàn Đông cùng Lưu Minh Viễn loại tiểu nhân vật, cung kính giúp đỡ mở cửa xe.
Khâu Ngọc Bình mặc tây trang giày da bước xuống xe lúc đó mới chú ý tới Hàn đông, có lẽ rất bất ngờ khi có thể gặp nhau tại đây, lễ phép nói: “Anh Hàn, ngày hôm qua vốn dĩ muốn mời anh ăn cơm, thật là xin lỗi.”
Hàn Đông cho rằng Khâu Ngọc Bình chính là kiểu người âm hiểm khó lường, thản nhiên nói: “Không có việc gì, tổng giám đốc Khâu khách khí rồi.”
Khâu Ngọc Bình lại nói: “Tối hôm qua Mộng lại gọi điện thoại cho tôi, nói không tìm được anh nên vô cùng sốt ruột. Anh Hàn đây là một người đàn ông, tức giận với phụ nữ, không tốt lắm.”
Nhìn như có lòng khuyên bảo, nội dung trong đó lại tốn không ít tâm tư.
Giống như sợ Hàn Đông không biết Hạ Mộng thường xuyên liên lạc với anh ta.
Thái độ này khiến người khác rất khó chịu, Hàn Đông trong lòng giận, trên mặt lại lãnh đạm như lúc ban đầu, cười cười: “giám đốc Khâu, tôi hiện tại càng ngày càng nhìn không thấu anh. Muốn theo đuổi Mộng thì quang minh chính đại mà theo đuổi, nếu theo đuổi được coi như là bản lĩnh của anh. Cứ đắn co thế này, nói bóng nói gió, so với đàn bà có cái gì khác nhau. Khó trách lúc trước cô ấy chia tay anh.”
“Mẹ kiếp, ngươi ăn nói đàng hoàng đi!”
Tài xế cũng là vệ sĩ, nghe thấy lời ác ý của Hàn Đông, lớn tiếng mắng chửi.
Hàn Đồng lắc đầu nói: “tổng giám đốc Khâu, quản tốt chó nhà mình, đừng cho nó sủa bậy. Nếu không, tôi đánh chó không nhìn mặt chủ.”
“Ngươi…”
Tài xế tức giận định ra tay.
Khâu Ngọc Bình lắc đầu: “Anh Hàn, anh bức người như vậy không đúng lắm, sẽ khiến Mộng khó xử.”
Hàn Đông không quan tâm, ánh mắt liếc nhìn về hướng cửa kính ở lầu 2, anh có cảm giác Hạ Mộng đang ở đó quan sát.
Châm điếu thuốc, anh cất bước rời đi.
Suy nghĩ của Khâu Ngọc Bình anh không rõ, nhưng cũng không cần thiết phải hiểu.
Cưỡng hái dưa không ngọt, yêu như thế nào thì như thế đi.
Qua mấy ngày nay, mặc kệ Hạ Mộng có ý gì, anh đều quyết định ly hôn.
Trước kia không ly hôn, vì yêu cô, cũng sợ ba của mình không chấp nhận được.
Hiện tại sao, ba mình bên kia đã có chuẩn bị tâm lý. Anh mặc dù vẫn thích Hạ Mộng, nhưng cũng không muốn tiếp tục chà đạp chính mình.
“Anh Đông, tên vương bát đản kia là ai, mà lại khó ưa như vậy.”
Hàn Đông không nóng không lạnh: “Dở bỏ khu phố cổ, anh ta là một trong những kẻ đó.”
Lưu Minh Viễn líu lưỡi, rụt rụt đầu.
Nghĩ thầm vừa rồi may mắn không xúc động, bằng không thì lãnh đủ rồi.
Khu phố cũ lớn thế nào, có năng lực khai phá nơi đó, phải có địa vị như thế nào.
Lưu Minh Viễn không để ý nhiều, lại vô nghĩa nói vài câu, liền quên mất tiêu.
Hàn Đông này có điểm thần bí, anh ấy không muốn nói, Lưu Minh Viễn cũng không tiếp tục hỏi.
Chỉ cần biết anh tốt, trượng nghĩa, cũng đáng tin cậy.
Đến quán trà, hai người vẫn như cũ, một bên uống trà, một bên đánh bài, liền cứ như vậy trải qua một ngày.
Sắp 5 giờ, Hàn Đông nhận được điện thoại của Hạ Long Giang.
Anh biết có một số việc giấu cũng không thể giấu được: “Ba, con và Hạ Mộng có chút mâu thuẫn, thế nhưng không nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng hôm nay liền quay về cho ba, đợi lát nữa còn có chuyện muốn con đi làm.”
“Chuyện gì ạ?”
“Giúp ba tiếp rượu một người, ta không chống đỡ được chỉ nhờ con thôi.”
“Không đi!”
Hạ Long Giang mắt trợn trắng: “Con dám không tới, chờ nhặt xác ba đi, đối phương nổi danh là thùng rượu.”
Hàn Đông bị ông ấy nói mấy câu chọc cười: “Được, chút nữa con liền về.”
Sau khi kết hôn anh không ít lần cùng ba vợ đi uống rượu, ngựa quen đường cũ.
Tuổi trẻ Hạ Long Giang cũng là một hai cân rượu trắng, đáng tiếc bị thương, hiện tại tửu lượng giảm mạnh. Còn Hàn Đông, thường xuyên bị ông mang theo, đi xã giao khắp nơi kết giao với rất nhiều người.
Hàn Đông đặc biệt cảm kích ông dụng tâm như vậy, biết Hạ Long Giang là cố ý giúp anh có thêm hiểu biết và các mối quan hệ.
Còn chắn rượu, kỳ thật cũng chỉ là để có lí do.
Ai cũng biết tửu lượng Hạ Long Giang giảm sút, cho dù Hàn Đông không đi, cũng không ai dám mời rượu ông.