CHƯƠNG 6: VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN.
Bên ngoài, Trương Kiến Thiết mặt toàn máu tươi, bị người ta dìu từ dưới đất lên một cách nhếch nhác.
“Tổng giám đốc Trương, có cần đi bệnh viện không? Ngài yên tâm, tôi đã kêu người rồi, tên tiểu tử đó sẽ không ra khỏi khách sạn được đâu…”
Lúc này người thấp thỏm bất an nhất chính là vệ sĩ, sợ Trương Kiến Thiết sẽ chê mình làm việc không đàng hoàng mà trách tội.
“Mẹ nó đám phế vật!”
Khóe miệng Trương Kiến Thiết tê dại, cả câu mắng cũng mơ hồ không rõ chữ, một luồng khí giận giống như là đã tìm được chỗ để phát tiết, ông ta liên tục đá vào tên vệ sĩ ở bên tay trái mình vài cước.
Ông ta là một người rất thông minh, nếu không thông minh thì đã không từ một tên vô lại bò lên đến mức này rồi.
Người trẻ tuổi đó vừa nãy đã chụp hình, hơn nữa còn ghi âm, nếu như bên ông ta mà làm lớn chuyện, thì sẽ không có lợi cho bản thân mình.
Không biết đối phương là nhân vật gì, nhưng nhìn thủ đoạn và dấu vết làm việc thì tuyệt đối không bình thường.
Báo thù, sau này sẽ còn rất nhiều thời gian, tuyệt đối không nên là hôm nay.
Đội trưởng đội bảo an Lưu Hằng lúc này vội vàng chạy đến, trong hành lang tức tốc tụ tập khoảng 20 người.
Trương Kiến Thiết có cổ phần ở khách sạn này, hơn nữa nhân viên bảo vệ ở đây toàn bộ đều là do công ty của Trương Kiến Thiết cung cấp.
Nói cách khác, Trương Kiến Thiết chính là chủ nhân của đám bảo vệ này.
Bây giờ chủ nhân xảy ra chuyện, cũng chính là lúc bọn họ bày tỏ lòng trung thành.
Trương Kiến Thiết càng thêm bực bội hơn, sự lý trí còn lại khiến ông ta xua tay đuổi người: “Mẹ nó giải tán hết đi, không được báo cảnh sát.”
…
Hạ Mộng vẫn chưa phản ứng lại sau cơn thăng trầm vừa nãy, đáy mắt vẫn còn lại những sự sợ hãi.
Vào lúc nãy, có một giây phút nào đó, cô đã đến gần với sự không còn lưu luyến gì với cuộc sống này nữa.
Cú sốc cảm xúc làm cho cảm giác ủy khuất của cô dâng trào, những vệt nước mắt vừa mới ngừng lại đã tiếp tục rơi xuống trong yên lặng.
Từ nhỏ đến lớn tất cả đều thuận buồm xuôi gió, thế mà chỉ ở thành phố Lâm An mới ngấy ngày ngắn ngủi, đã phải trải qua quá nhiều chuyện mà có nghĩ cô cũng không nghĩ đến.
Hàn Đông có bao giờ nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy đâu, đau lòng đến chịu không được, anh vội vàng đi đến trước giường: “Không sao rồi…”
Lời còn chưa nói hết, thì không thể tránh né được nữa, ánh mắt anh có chút ngây ngốc.
Váy của cô bị xé rách không ra thể thống gì nữa, nửa che nửa lấp cơ thể hoàn mỹ của cô, làm tỏa ra nét quyến rũ chỉ phái nữ cô mới có. Mùi hương và cả sự trắng nõn chói mắt, tất cả tất cả đều khiến cho Hàn Đông dấy lên một suy nghĩ miên man.
“Anh, còn nhìn nữa hả!”
Hạ Mộng nhìn thấy đôi mắt anh ngây ngốc, làm sao mà không biết anh đang nghĩ gì được, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống, đồng thời một thanh âm lạnh lẽo như đóng băng vang lên.
Hàn Đông đang tự trầm mê khó mà thoát ra được, thanh âm vô lực của người phụ nữ như một cây búa không lồ gõ vào đầu anh.
Anh nhanh chóng hồi thần, lấy tấm chăn mỏng gói gọn cơ thể Hạ Mộng lại, sau đó khom người xuống đỡ Hạ Mộng ngồi dậy.
Trong quá trình, tấm chăn bị trượt xuống mấy lần, anh sợ Hạ Mộng hoài nghi mình ôm ý đồ không thiện, một chuyện đơn giản như vậy nhưng cũng dày vò anh không hề nhẹ.
Hạ Mộng không muốn trông mong Hàn Đông chút nào, nhưng ngay cả sức động dậy ngón tay cũng không có nữa.
Đi không đi được, cửa không ra được, ngay cả mấy chuyện tầm thường như chỉnh sửa quần áo cũng tốn sức vô cùng.
“Quay qua bên kia!”
Hạ Mộng nhìn thấy người đàn ông ngây ngốc đứng ở đó, nên bực bội ra lệnh.
Hàn Đông đồng ý, rồi quay lưng lại.
Lần trước Hạ Mộng kêu anh quay người lại rồi dùng ly thủy tinh đánh lén anh. Sau một bài học, nhưng đối diện với yêu cầu của cô, Hàn Đông vẫn không dấy lên được tâm tư từ chối.
Chắc là sẽ không như vậy nữa đâu, dù sao cô cũng không còn sức nữa rồi, càng huống hồ mình đã cứu cô, như thế nào thì cũng coi như là làm anh hùng được một lần.
Theo sự phát triển tình tiết trên ti vi, Hạ Mộng phải có hảo cảm với anh mới đúng.
Trong khi suy nghĩ lung tung, những động tĩnh do người phụ nữ phía sau vô ý tạo ra thật khớp với nhịp tim của anh, giống như là có một luồng sức mạnh không thể phản nghịch, ép Hàn Đông phải quay đầu lại vậy.
Anh liều mạng kìm chế, mới ép mình nhịn lại được.
Lúc gặp cô khi còn nhỏ, cô hoàn toàn chính là khắc tinh của mình.
Bây giờ Hàn Đông vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Mộng cột một mái tóc đuôi ngựa, môi đỏ răng trắng, tuổi còn nhỏ nhưng giọng nói lại vô cùng thanh lãnh, thứ tự rõ ràng rành mạch.
Lúc đó anh cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp, ngay cả lời nói cũng không dám đáp, không dám nói chuyện. Phải biết là lúc đó Hàn Đông vô pháp vô thiên, trong đám trẻ con trong tiểu khu, anh cũng được tồn tại như là một tên đầu đàn.
Trời không sợ đất không sợ, duy nhất chỉ sợ Hạ Mộng dùng ánh mắt kiêu ngạo như con khổng tước đó nhìn chăm chăm vào anh.
Loại cảm giác sợ này là bản năng, vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, Hàn Đông cảm thấy cả đời này của mình đã cắm trên người của cô rồi.
Có thể là đã qua 10 phút, cũng có thể là đã qua cả 1 thế kỷ, có khả năng là sức mạnh của thuốc đã từ từ tan biến rồi.
Động tĩnh phía sau từ từ lớn hơn, Hạ Mộng giống như là đã chỉnh sửa quần áo của mình xong và chuẩn bị xuống giường.
Anh nghe thấy tiếng hét thì quay đầu lại, sau đó sải bước lớn đi đến đỡ lấy người phụ nữ chân vừa chạm đất thì suýt chút nữa đã té kia.
Thật trùng hợp, cánh tay anh xuyên qua bên dưới nách cô, cách hai lớp quần áo anh đã chạm vào một sự mềm mại khiến người ta nghiện ngập, theo bản năng tay anh khẽ động.
Hạ Mộng bị thuốc khống chế, các cảm quan trên cơ thể cũng đã được phóng to lên rất nhiều lần, cô kinh hoảng hét lên: “Anh tìm đường chết đúng không!”
Hàn Đông buông cô ra giống như là bị điện giật vậy, Hạ Mộng lảo lảo đảo đảo rồi lại ngã xuống giường.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Hạ Mộng bất lực: “Qua đây, dìu tôi một chút!”
Lúc này Hàn Đông mới ổn định lại, anh cẩn thận dùng tay phải nắm lấy cánh tay của cô, rồi cùng nhau chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi cửa, đám người Trương Kiến Thiết đã rời khỏi rồi, cả hành lang yên tĩnh ngay cả một con người cũng không có.
Bầu không khí tĩnh mịch, khiến cho Hàn Đông đè nén cả một bụng lời muốn nói: “Sau này cô chú ý một chút…hôm nay lỡ như xảy ra chuyện, lúc về tôi làm sao ăn nói với ba đây!”
Hạ Mộng ngước mắt lên: “Lúc nãy anh chụp ảnh để làm gì!”
“Tôi sợ Trương Kiến Thiết sau khi bị đánh sẽ không chịu để yên, nên giữ lại chứng cứ, ông ta chắc chắn sẽ không dám làm loạn.”
Hạ Mộng cười khẩy đầy trào phúng: “Anh sợ Trương Kiến Thiết tìm anh gây phiền phức đúng không! Lát nữa gửi mấy tấm ảnh đó với đoạn ghi âm cho tôi.”
Hàn Đông đoán được dụng ý của cô thì vội vàng nói: “Em đừng báo cảnh sát, không có ích gì đâu. Bản ghi âm và hình ảnh không thể dùng làm chứng cứ trực tiếp, ông ta chỉ cần khăng khăng nói em vì muốn hợp tác với Hằng Viễn mà chủ động bò lên giường ông ta, thì cảnh sát cũng hết cách.”
Hạ Mộng kích động lên: “Tôi không tin ông ta có thể một tay che trời ở thành phố Lâm An đâu!”
Hàn Đông lẩm bẩm: “Em truy cứu ông ta, ông ta chắc chắn sẽ truy cứu chuyện hôm nay tôi ra tay.”
“Anh nói cái gì?”
“Không có, tôi nói ngày mai chúng ta về Đông Dương đi.”
Thực ra bản thân Hạ Mộng cũng biết, Hàn Đông nói đều là thật, cho dù cô có báo cảnh sát thì cũng không thể làm được gì Trương Kiến Thiết.
Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua, cô làm sao mà cam tâm được.
Im lặng suốt cả quãng đường đi ra bên ngoài, gió thổi một cái, trạng thái tinh thần của Hạ Mộng đã đỡ hơn một chút.
Ngồi lên xe, Hoàng Lỵ vừa định khởi động chuẩn bị lái xe, thì một cuộc gọi đã gọi vào điện thoại của Hạ Mộng, tiếng chuông giòn giã vang lên trong khắp cả xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!