Lạc Thời rũ mắt, nhìn cô gái ngồi xổm bên xe lăn.
Hắn vừa về đến nhà, cô đã lập tức trở lại.
Là vì thấy trời mưa liền sốt ruột trở về sao?
Cô bỏ lại cả Ôn Ý Thư.
Hắn là lựa chọn đầu tiên của cô.
Dù cho lúc này cả người cô nước mưa lem luốc cũng không màng, trong mắt cô chỉ có hắn và sự lo lắng không thể che giấu.
Lạc Thời duỗi tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc ướt dính trên má cô ra sau tai.
Hắn cúi đầu nhìn cô, trong lòng một cảm giác mới lạ lại ấm áp chậm rãi sinh sôi, ánh mắt hắn cũng càng thêm hung ác, từ nhẹ nhàng vỗ về mặt cô này đã biến thành nhéo cằm, dùng sức cũng mạnh hơn.
Hận hận không thể bóp nát cô trong lòng bàn tay.
"Lạc Thời...", Khương Phỉ khẽ gọi hắn, không có ý tránh né.
Giây tiếp theo, Lạc Thời lại đột nhiên cúi người hôn lên môi cô, lúc đầu chỉ là dán lên, nhưng sau khi Khương Phỉ nhẹ nhàng giật giật môi đỏ, thân thể hắn chấn động, hô hấp trầm xuống.
Sau đó hắn mở miệng cắn môi dưới của cô, đến tận lúc ngửi được vị rỉ sắt mới thôi.
"Đau", Khương Phỉ thấp giọng nỉ non.
Ánh mắt vốn dĩ say mê của Lạc Thời đột nhiên tỉnh táo lại, hắn không dám tin nhìn Khương Phỉ, vội vã đẩy xe lăn tránh ra sau, xe lăn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Gương mặt nhỏ vốn dĩ tái nhợt của Khương Phỉ nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cô nhìn hắn một cái, hơi mím môi đi lại chiếc bàn bên cạnh cầm thuốc đến, "Anh muốn lấy cái này sao?"
Lạc Thời như cũ nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.
Khương Phỉ nhìn hướng dẫn sử dụng nói, "Thuốc này là thuốc giảm đau, yêu cầu mát xa để tăng nhanh quá trình hấp thu", nói đến đây, cô dừng một chút, "Em giúp anh thoa thuốc nha"
Nói xong, cô định kéo ống quần bên trái lên.
Lạc Thời vội vã tránh sang một bên, thanh âm lạnh lẽo, "Cô làm gì vậy hả?"
"Hiện tại anh căn bản không có sức để mát xa", Khương Phỉ nhìn chân trái đang run rẩy của hắn, mím môi nói, "Mà trợ lý và tài xế đều đi về cả rồi"
"Tôi không cần cô..."
"Nhưng anh sẽ đau", Khương Phỉ chen ngang, đột ngột ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
Lạc Thời cúi đầu, hai mắt cô giống hệt hai khối thủy tinh, sạch sẽ và trong suốt, nhưng như thế lại khiến người khác không kiềm được muốn nhỏ một giọt mực lên trên nhằm hủy hoại sự sạch sẽ kia.
Khương Phỉ cúi đầu, nâng cẳng chân hắn đặt lên sô pha bên cạnh, cách một lớp vải dệt mỏng manh, cô nhẹ nhàng vuốt ve sau đó chậm rãi vén ống quần lên.
Lạc Thời đột nhiên hoàn hồn, "Khương Phỉ..."
Nhưng âm thanh mang theo lửa giận lại nghẹn trong cổ họng.
Khương Phỉ đã nhìn thấy.
Bộ phận ti tiện, xấu xí nhất của hắn.
Khương Phỉ nhìn chân trái Lạc Thời không nói gì.
Chân trái của hắn cực kì trắng, trắng đến độ không có một chút huyết sắc.
Mạch màu màu xanh lá phía trên đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn cảm nhận được máu đang lưu thông bên trong.
Nhưng trên chiếc đùi trắng bệch kia lại là rất nhiều những vết sẹo ghê người, dưới phần cẳng chân nơi cơ bắp đã co rút, phía trên mắt cá chân, chính là dấu vết để lại sau khi cắt chi.
Một cái chân đáng sợ, tàn khuyết.
Cả người Lạc Thời căng cứng, chân vô thức co lên, mang theo nồng đậm tự ghét bỏ cùng tự ti.
Hắn tựa như một con thỏ bị hoảng sợ, cũng như một hồn ma nhìn trộm nơi tối tăm, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Khương Phỉ duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân hắn, "Thật xấu"
Lời này là lời nói thật, nhưng cô không thể không thừa nhận, chính nhờ tàn khuyết mới tạo nên vẻ đẹp hiện tại của Lạc Thời, vẻ đẹp bệnh trạng mang theo hung ác, nham hiểm.
Nguy hiểm lại mê người.
Ánh mắt Lạc Thời bỗng chốc trở nên ngoan độc.
Hắn có hàng ngàn phương pháp để tra tấn người nói ra những lời này như cô.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, "Lúc ấy nhất định rất đau đúng không?"
Lạc Thời ngơ ngẩn nhìn cô, sự ngoan độc trong mắt cũng dần tan biến.
Lúc ấy rất đau sao?
Hắn thật ra đã không còn nhớ rõ nữa.
Thứ hắn nhớ rõ chính là vào khoảnh khắc chiếc xe kia cán qua chân trái, hắn đau đến độ mất đi tri giác; hắn nhớ rõ cảm giác khi dòng máu ấm nóng, sền sệt từ trên đùi chảy qua; hắn nhớ rõ mọi người xung quanh vô cùng hoảng loạn, cả bộ dáng Lạc Uyển khóc lóc bò đến bên cạnh hắn.
Khi tỉnh lại, bác sĩ đã tuyên một bản án "tử hình" cho hắn.
Hắn đã vĩnh viễn trở thành một kẻ tàn phế.
"Không đau...", Khương Phỉ nỉ non, tiếng an ủi tinh tế truyền đến.
Cô thoa thuốc mỡ lên đùi hắn rồi yên lặng mát xa.
Lòng bàn tay của cô rất nóng, sự ấm áp từng chút nhập vào trong xương cốt, chậm rãi xua tan sự rét lạnh vốn có.
Giọng của cô nhỏ nhẹ lại dịu dàng, tựa như đêm đó, khi cô lần đầu tiên dùng tay ủ ấm chân hắn.
"Xong rồi", Khương Phỉ thở phào một hơi.
Cô ngồi dậy, giúp hắn kéo ống quần xuống.
Lạc Thời hơi rũ mi nhìn chân trái, nơi đó còn tàn lưu hơi ấm trong lòng bàn tay cô, tựa như có hàng ngàn con kiến bò qua nổi lên chút tê ngứa.
Sự tê ngứa còn lan cả vào trong lòng nhưng vì không có cách nào gãi đến nên khiến hắn bực bội bất an.
Tuy vậy hắn lại có chút khác thường mà đắm chìm vào cảm giác đó.
"Bên trong tủ đầu giường", hắn đột nhiên lên tiếng.
Khương Phỉ nghi hoặc, "Cái gì?"
Lạc Thời lẳng lặng nói tiếp, "Trong đó có thuốc"
Khương Phỉ đi đến bên cạnh tủ đầu giường, mở cửa nhìn sơ qua một lượt, quả nhiên có một tuýp thuốc mỡ.
Cô cầm đến đưa cho Lạc Thời, "Là nó sao?"
Lạc Thời không nhìn cô, ngón tay trắng đến trong suốt mở tuýp thuốc ra, "Xoay người lại"
Khương Phỉ, "Hả?"
"Mau xoay người lại", Lạc Thời hơi chau mày, "Cô có thể tự mình thoa thuốc sao?"
Khương Phỉ đột nhiên nhớ đến sau lưng chịu một côn sắt, vì luôn không có tri giác nên cô suýt đã quên.
"Sao anh biết được?", cô thấp giọng hỏi, ngồi lên sô pha hắn vừa đặt chân và xoay người qua.
Tay cầm tuýp thuốc của Lạc Thời cứng lại, "Tôi què chứ không mù"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo khoá kéo sau lưng của cô xuống, hơi thở có chút dồn dập.
Lưng cô trắng nõn, vòng eo tinh tế, dưới ánh đèn giống một khối bạch ngọc âm thầm sáng lên.
Đặc biệt là trên xương bả vai có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu tinh xảo, theo làn da vì khẩn trương mà hơi rung động.
Chỉ là trên làn da như tuyết ấy lại vắt ngang một vết thương chói mắt.
Là vết thương để lại vì bảo vệ Ôn Ý Thư.
Lạc Thời nhíu mày, động tác bôi thuốc càng thêm mạnh tay, nhưng rất nhanh hắn đã hồi thần.
Lực tay khôi phục như thường, động tác lại nhanh hơn rất nhiều.
Khương Phỉ có thể cảm giác được cảm xúc của Lạc Thời đang biến hóa nhưng cô chỉ rũ mắt, giấu đi ý cười.
Lạc Thời độ hảo cảm, 15.
...!
Ôn gia.
Chị Lý cầm di động, đầy mặt nôn nóng nhìn màn mưa bên ngoài.
Ôn tiên sinh hiện tại còn chưa về, điện thoại cũng gọi không được, e là đã gặp chuyện.
Đợi hồi lâu, khi cô vừa muốn điện thêm lần nữa, đột nhiên lại thấy, dưới ánh đèn đường nơi đình viện biệt thự, chậm rãi đi đến một bóng người.
Người nọ một thân tây trang đều bị thấm ướt, mái tóc từ trước đến nay luôn được chải chuốc kĩ càng nay lại hỗn độn xoã xuống, thần sắc luôn luôn ôn nhã thong dong biến mất, thay vào đó lại là chật vật cùng hốt hoảng.
Chị Lý sửng sốt, nhìn kỹ lại lần nữa liền vội bung dù chạy đi ra ngoài, "Ôn tiên sinh, sao ngài lại dầm mưa trở về thế?"
Ánh mắt Ôn Ý Thư giật giật, y quay đầu nhìn người bên cạnh, như thường lệ ưu nhã mỉm cười, "Chị Lý, chị đi nghỉ ngơi trước đi..."
Y nói được một nửa liền ngừng lại, Ôn Ý Thư duỗi tay chạm vào khoé môi hơi cong lên, y đã quen ở trước mặt mọi người mang lên chiếc mặt nạ này.
Chỉ ngoại trừ một người.
Chỉ ngoại trừ...!
Ôn Ý Thư hô hấp dừng lại một giây, sau đó như nghĩ đến điều gì, y nhanh chóng đi đến thư phòng.
Trên bàn sách, có hai quyển sách đang yên lặng nằm đó.
Đây là hai quyển Khương Phỉ từng đưa y, cũng là những lúc y hiếm khi được nhẹ nhõm.
Nhưng y lại cho Khương Phỉ những gì?
Lợi dụng, còn có...!một tấm thẻ ngân hàng, muốn cô rời khỏi Cẩm Thành.
Trái tim đột nhiên đau nhói.
Sắc mặt Ôn Ý Thư tái nhợt.
Y đau lòng không phải vì trò chơi này mà là vì lựa chọn của cô.
Cô lựa chọn Lạc Thời.
Quyết tuyệt xoay người, dù cho sau lưng có thương tích cũng chẳng màng.
Nhưng Lạc Thời cũng chỉ đang lợi dụng cô!
Ôn Ý Thư ho khan một tiếng.
"Ôn tiên sinh nguyện ý cưới cô ta?", Lạc Thời đã từng hỏi y như vậy.
Khi đó, y cơ hồ không có chút suy nghĩ về việc kết hôn.
Y từng chứng kiến một cuộc hôn nhân thối nát nên y đối với hôn nhân không có nửa điểm chờ mong.
Nhưng...!
Ôn Ý Thư lấy tấm thẻ ngân hàng ra, dùng sức nắm chặt.
Y thậm chí thấy có chút may mắn khi Khương Phỉ không nhận lấy nó và lựa chọn bỏ đi.
Bởi vì y không muốn cô bỏ đi.
Ôn Ý Thư lấy di động, khởi động máy, tìm được dãy số quen thuộc và gọi.
...!
Khi Khương Phỉ nhận được điện thoại của Ôn Ý Thư, cô đang thoải mái ngâm trong bồn tắm.
Vết thương sau lưng cũng không đau mấy nhưng vì mắc mưa nên thật sự khó chịu.
May mắn thu hoạch khá phong phú nên tâm tình cô cũng theo đó nhảy nhót.
Độ hảo cảm của Ôn Ý Thư đã vượt qua thích, đạt đến ngưỡng của tình yêu, 80.
Lạc Thời độ hảo cảm cũng đạt đến 15.
Thậm chí ngay cả Trình Tịch chưa hề gặp mặt, độ hảo cảm lại không thể hiểu được mà tăng lên 10.
Một ngày quá mức thuận lợi.
Di động chính ngay lúc này vang lên.
"Alô?", cô thuận tay bắt máy.
"...", bên kia điện thoại rất im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng mà chậm rãi truyền đến.
"Ôn ca ca?", Khương Phỉ khẽ gọi.
Ôn Ý Thư nói, "Vết thương sau lưng đã thoa thuốc chưa?"
Khương Phỉ nhẹ đáp, "Rồi"
Ôn Ý Thư lại trầm mặc, y muốn hỏi "Ai giúp em thoa", nhưng đã biết rõ đáp án hà tất hỏi nhiều.
"Ngày mai em có thời gian không?", y nói.
Khương Phỉ trầm ngâm vài giây, "Có chuyện gì sao?"
"Đêm mai 6 giờ, chỗ cũ, tầng cao nhất của khách sạn", Ôn Ý Thư khẽ cười, "Phỉ Phỉ, anh chờ em"
Cúp điện thoại xong, Khương Phỉ ném nó sang một bên.
Cô mặc áo ngủ ra phòng tắm, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Trong nguyên tác, Ôn Ý Thư và nguyên chủ có qua lại với nhau, nhưng sau khi nguyên chủ động tâm với Lạc Thời, quan hệ giữa liền dần phai nhạt.
Tiếp đến khi Lạc Thời cầu hôn nguyên chủ, họ càng không ở riêng với nhau.
Hiện tại, Ôn Ý Thư hẹn cô...!
Khương Phỉ nhìn về phía phòng ngủ chính gần như không thể phát hiện mà cong môi.
Cô thật chờ mong.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Buổi chiều ngày hôm sau, Khương Phỉ nhìn lần cuối chính mình trong gương, đúng giờ xuất phát đi khách sạn.
Người phục vụ ở khách sạn sớm đã nhận thức cô, sau khi đưa cô đến tầng cao nhất xong liền mỉm cười rời đi.
Hôm nay ở tầng cao nhất, như cũ là căn phòng kia, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy sao trời, nơi xa là cảnh đêm phồn hoa.
Nhưng lại có chút bất đồng.
Giống như trang trí càng thêm hoa lệ, đèn lắp trên bốn bức tường sáng rực, khắp phòng tràn đầy mùi hoa nhàn nhạt.
Ôn Ý Thư yên lặng đứng ở giữa phòng, y mặc một bộ tây trang nhung đen phẳng phiu, dáng người cao gầy, cực kỳ giống một vương tử quý tộc trong tranh sơn dầu.
Chỉ là sắc mặt y trắng bệch, có chút suy yếu, bên môi không có nụ cười nhạt như thường lệ, ngược lại môi còn hơi mím, như thể khẩn trương.
Khương Phỉ đến gần, "Ôn ca ca?"
Ôn Ý Thư nghiêm túc nhìn cô, "Phỉ Phỉ, vết thương của em thế nào rồi?"
Khương Phỉ híp mắt bật cười, "Đã không còn đau nữa"
Ôn Ý Thư nhìn cô mỉm cười, hồi lâu mới duỗi tay xoa khóe môi cô.
Hàng mi Khương Phỉ run lên, "Ôn ca ca, anh sao vậy?"
Ngón tay Ôn Ý Thư khựng lại, y lấy một hộp gắm màu đen từ túi ra, sau đó nhẹ nhàng mở hộp, một chiếc nhẫn kim cương dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh.
"Phỉ Phỉ, em sẽ lấy anh chứ?"
Y biết, chỉ có kết hôn mới có thể khiến Lạc Thời kết thúc trò chơi này.
Từ lúc y bắt đầu mềm lòng, bắt đầu không đành lòng thương tổn Khương Phỉ, y đã thua.
Khương Phỉ đầy vẻ kinh ngạc, hơi lui về sau hai bước.
Hơi thở Ôn Ý Thư càng thêm cẩn thận, "Phỉ Phỉ, chúng ta kết hôn đi"
Khương Phỉ trầm mặc hai giây, "Ôn ca ca..."
Còn chưa dứt lời cô đã bị ngắt ngang.
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, một chiếc xe lăn chậm rãi tiến vào.
Lạc Thời hơi rũ mắt, hắn đẩy xe lăn đi ra như thể bước ra từ địa ngục.
Hắn cúi đầu thưởng thức cây bút ghi âm trong tay.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trực tiếp nhìn về phía Khương Phỉ, sau đó quét qua chiếc nhẫn, ánh mắt ngoan độc.
Giây tiếp theo Lạc Thời bật cười, "Ôn tiên sinh nguyện ý hy sinh nhiều thật đấy"
Nói rồi, Lạc Thời nhẹ nhàng ấn bút ghi âm, tiếng nói thanh nhã quen thuộc vang lên:
"Tạ lão gia cố chấp, việc đã quyết định tuyệt đối sẽ không chủ động thay đổi.
Việc tiếp cận Khương tiểu thư cũng là hạ hạ sách.
Mặc dù tôi sẽ không yêu Khương tiểu thư nhưng cũng sẽ chăm sóc cô ấy.
Hoặc chờ cô ấy giải trừ hôn ước với Tạ Trì xong, khi Uyển Uyển không còn uy hiếp gì, hãy đưa cô ấy rời khỏi Cẩm Thành, vĩnh viễn không quay lại?".