Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Khương Phỉ nhìn phần ngực áo thấp thoáng thấm ra vết máu của Lạc Thời, sự nghi ngờ trong khoảnh khắc liền biến mất.
Cô lo lắng chạy về phía hắn, tay đặt trên mu bàn tay hắn, ngẩng đầu hỏi, "Anh sao rồi? Tại sao vết thương lại đột nhiên nứt ra? Có đau lắm không..."
Trên mặt cô đầy sự quan tâm, trong lòng lại không khỏi thầm than, tiểu tàn phế cũng thật tàn nhẫn với bản thân.
Lạc Thời cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, còn cả vành mắt ửng đỏ.
Cô vẫn như cũ thích hắn.
Bàn tay trên mu bàn tay hắn từ trước đến nay đều mềm mại, tinh tế.
Không giống với đôi tay lạnh lẽo của hắn, tay cô rất ấm áp, ấm đến nỗi khiến ngón tay hắn không khỏi hơi rụt lại.
Khương Phỉ phát hiện động tác nhỏ của hắn, biểu tình lo lắng chợt cứng đờ, sau đó chậm rãi rút tay về.
Nhưng vừa rút về được một nửa đã bị hắn giữ lại.
Đầu ngón tay của Lạc Thời còn dính vết máu khiến máu dính lên mu bàn tay Khương Phỉ.
Nhưng hắn không những không buông ra, ngược lại càng thêm nắm chặt.
Hắn ngẩng đầu cười nhìn Trình Tịch, "Trong khoảng thời gian này, cảm ơn Trình tiên sinh đã cho Phỉ Phỉ ở nhờ"
Trình Tịch mặt không cảm xúc nhìn đôi tay đan vào nhau của Lạc Thời và Khương Phỉ mà nhíu mày.
Lạc Thời chắc chắn cậu sẽ không tiết lộ chuyện đêm đó, cho nên hắn làm giả miệng vết thương nhằm che giấu chuyện đêm đó, từ đó chặt đứt mọi quan hệ giữa cậu và Khương Phỉ, sau đó sẽ xem như mọi thứ chưa từng xảy ra.
Nhưng người đêm đó rõ ràng là cậu.
Người trên ngực có vết thương cũng là cậu.
Nhưng cậu căn bản không thể vạch trần Lạc Thời.
"Đúng vậy", Khương Phỉ cũng quay đầu mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng có chút thả lỏng, "Trình Tịch, cảm ơn cậu đã cho tôi ở lại, khoảng thời gian qua đã làm phiền cậu rồi"
Trình Tịch đón nhận ánh mắt của Khương Phỉ, lồng ngực quặn thắt lại đắng chát.
Cậu hoà hoãn vài giây mới lầm bầm, "Cô cũng biết mình làm phiền người khác sao", cậu ngẩng đầu, cười ngạo mạn nói, "Cuối cùng cũng tống cổ được cô, phiền phức muốn chết"
"Này!", Khương Phỉ không tình nguyện trừng mắt nhìn cậu, lại nghĩ đến gì đó, quay đầu cười nói với Lạc Thời, "Anh đợi em nói vài câu với cậu ấy nha"
Lạc Thời nhìn nụ cười của cô nói, "Đừng để anh chờ lâu đấy"
Mặt Khương Phỉ đỏ lên, thấp giọng nói "Em biết rồi" xong mới buông tay hắn ra, đi đến trước mặt Trình Tịch.
Trình Tịch cúi đầu nhìn cô, nét ửng đỏ trên mặt cô vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt.
"Trình Tịch", Khương Phỉ dừng một chút, trầm mặc hồi lâu lại chỉ nói, "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe"
Thân thể Trình Tịch căng chặt.
Đây là câu cô nói với cậu vào ngày đầu tiên đến chung cư, hiện tại rời đi, vẫn là câu này.
Tựa như cô vẫn còn quan tâm cậu.
"Còn nữa", Khương Phỉ lấy tấm thẻ ngân hàng lúc trước đưa cho cậu, "Xin lỗi đã làm phiền cậu, đây là chi phí trong khoảng thời gian tôi sống ở đây"
Trình Tịch cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay cô, không nói gì.
Khương Phỉ không đợi Trình Tịch đáp lại đã cầm tay cậu lên nhét tấm thẻ vào trong, cô híp mắt mỉm cười, "Tôi đi đây"
Khi cô xoay người muốn rời đi, Trình Tịch vội vàng bắt lấy cổ tay cô, siết thật chặt.
Khương Phỉ khó hiểu, quay đầu lại nhìn cậu.
Trình Tịch không nhìn cô, chỉ cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay.
Cậu mím chặt môi, siết chặt cổ tay cô, đầu ngón tay cũng trở nên tái nhợt.
Lạc Thời bình tĩnh nhìn hết thảy, bàn tay dính máu ung dung gõ lên sườn xe lăn, có chút quỷ dị không nói thành lời.
"Trình Tịch?", Khương Phỉ khẽ gọi cậu.
Trình Tịch lông mi khẽ run lên, hồi lâu cậu mở miệng thở dốc, "Nhà bếp..."
"Hửm?", Khương Phỉ nghe không rõ, bất giác bước đến gần cậu.
Lạc Thời đột nhiên lên tiếng, "Phỉ Phỉ, thời gian không còn sớm"
Khương Phỉ hồi thần, nhìn Trình Tịch cười xin lỗi.
Sau khi thoát khỏi bàn tay như gông xiềng của cậu, cô vẫy tay nói, "Tôi đi đây"
Nói xong cũng không hề quay đầu lại, đi về phía Lạc Thời.
Cửa chung cư mở rồi lại đóng, Khương Phỉ đã đi theo Lạc Thời.
Toàn bộ phòng khách trống vắng tĩnh mịch, chỉ còn TV phát ra âm thanh nho nhỏ.
Cô gái lười nhác cuộn tròn trên sô pha đã không còn nữa.
Trình Tịch đứng ở huyền quan* thật lâu, nhưng cửa chung cư không hề mở ra.
(*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
St)
Cậu xoay người trở lại nhà bếp, con cá ban nãy còn thoi thóp không biết khi nào đã không còn hô hấp, hai mắt dại ra nằm trên thớt.
Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng cô đêm đó trước cửa quán bar, mỉm cười nói, "Vậy cậu nhớ mua đậu hủ và cá nha".
Ban nãy câu cậu chưa nói xong đó là, trong nhà bếp có đậu hủ và cá mà cô cần, để cậu làm cho cô ăn có được không?
Trình Tịch cố gắng nuốt xuống sự chua chát trào dâng nơi cổ họng, sau đó cầm cá và đậu hủ, tất cả ném vào thùng rác.
Lạc Thời!
...!
Khi cô và Lạc Thời về đến biệt thự đã gần 10 giờ.
Ban ngày thời tiết sáng sủa, buổi tối trăng sáng sao thưa.
Dọc theo đường đi, Lạc Thời trước sau vẫn nắm chặt tay Khương Phỉ, không nói một lời.
Mới vừa vào phòng khách, đèn đuốc sáng trưng, Khương Phỉ lập tức rút tay mình khỏi tay Lạc Thời.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, ấm áp biến mất, Lạc Thời đột nhiên hồi thần, ngẩng đầu nhìn Khương Phỉ khẽ nhíu mày.
Sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay lại quay về.
Khương Phỉ mím môi, sau đó miễn cưỡng cười nhỏ giọng nói, "Nên về nghỉ ngơi thôi".
Nói xong cô xoay người muốn đi về phòng cho khách.
"Khương Phỉ", Lạc Thời gọi cô lại.
Khương Phỉ sững người, cô đứng yên tại chỗ, sau hồi lâu mới xoay người lại, "Vâng?"
Lạc Thời lại trầm mặc, sau khi nhìn chăm chú cô vài giây, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn vết thương trên ngực.
Ánh mắt Khương Phỉ hơi dao động, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, "Lạc Thời, thật ra em biết anh đi đón em không phải vì anh muốn làm vậy.
Tất cả chỉ vì em dù sao cũng là vị hôn thê của anh, nếu sống ở nhà người đàn ông khác sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh"
Hai mày Lạc Thời càng thêm nhíu chặt, "Anh lúc nào lại..."
"Chính vì vậy nên trong khoảng thời gian này, anh chỉ gọi cho em đúng một lần", Khương Phỉ ngắt lời hắn, "Hơn nữa, thật ra anh cũng không thích em thoa thuốc giúp anh có đúng không?"
Lạc Thời giật mình.
Cô đang nói đến biểu tình nhẫn nại trong khoảng thời gian trước khi cô giúp hắn thoa thuốc.
Cô đều thấy được cả sao? Thế thì tại sao hiện tại mới nói?
Khương Phỉ hơi trầm tư, cô đi đến trước xe lăn, ngồi xổm xuống nhìn hắn, "Là vì Lạc Uyển tiểu thư sao?"
Lạc Thời ánh mắt hoảng loạn, âm thanh trúc trắc, "Cái gì?"
"Ngày đó, ở thư phòng, em nhìn thấy anh và Lạc Uyển tiểu thư...", Khương Phỉ tự giễu cười, "Lạc Thời, trước kia em cho rằng em sẽ là người ở bên cạnh anh.
Nhưng sau hôm đó em mới phát hiện, anh không muốn em chạm vào anh nhưng lại nguyện ý chủ động tiếp xúc với Lạc Uyển tiểu thư"
Cô nói xong liền đứng lên, trầm mặc hai giây mới cong môi khẽ cười, "Nhưng đêm nay, khi thấy anh đến nhà Trình Tịch để đón em về, em vẫn cảm thấy rất vui"
Nói xong, Khương Phỉ xoay người quay về phòng cho khách.
Lạc Thời cứng đờ ngồi trên xe lăn, sau hồi lâu mới đẩy xe về phòng ngủ chính.
Nhiệt độ trong phòng ngủ chính luôn cao hơn bên ngoài một chút.
Một luồng khí nóng ập vào mặt hắn.
Trước đây hắn còn cảm thấy chút thoải mái khi được sự ấm áp kia đột nhiên bao trùm xương cốt, nhưng hôm nay lại chỉ cảm thấy tâm phiền muộn.
Trước kia cô cho rằng cô là người sẽ ở bên cạnh hắn, vậy hiện tại thì sao? Cô không còn nghĩ như vậy nữa ư?
Ngay cả vết thương của hắn đều có thể làm lơ.
Thật ra, Lạc Uyển chưa từng chạm qua chân hắn.
Lạc Thời cúi đầu, chậm rãi cởi nút áo trên chiếc sơ mi màu trắng, lồng ngực không có huyết sắc, băng gạc đã bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm.
Vết thương này là hắn tạo ra dựa theo vết thương của Trình Tịch trong tấm ảnh kia, vị trí giống nhau như đúc.
Hắn tự tay cầm chủy thủ đâm vào, đau đến quặn thắt tim gan.
Chỉ vì che giấu việc đêm đó.
Di động đột nhiên vang lên.
Lạc Thời hồi thần, cầm di động lên, bấm nhận cuộc gọi.
"Lạc tiên sinh", là điện thoại của bác sĩ tư, "Khương tiểu thư nói ngài không thoải mái, ngài có tiện miêu tả tình huống cụ thể không? Tôi hiện tại lập tức đến đó"
Lạc Thời khựng lại, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Khương Phỉ gọi cho bác sĩ tư? Cô không hề làm lơ vết thương của hắn?
"Lạc tiên sinh?", bác sĩ gọi một tiếng.
Lạc Thời rũ mắt, "Không cần đến đây, tôi không sao cả"
Cúp máy xong, hắn trầm mặc vài giây, sau đó cầm theo thuốc và gối đầu đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng cho khách.
Bên trong một mảng yên tĩnh.
Lạc Thời trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng một mảng tối tăm, chỉ có một bóng dáng nho nhỏ nằm cuộn tròn trên giường, đưa lưng về phía hắn.
Nghe thấy tiếng động, tấm lưng kia hơi nhúc nhích nhưng không hề xoay người lại.
Lạc Thời đi đến mép giường, sau hồi lâu im lặng mới nói, "Anh và Lạc Uyển không phải chị em ruột"
Khương Phỉ không nhúc nhích.
Lạc Thời cúi đầu, vuốt ve chân trái, "Lạc Uyển cũng chưa từng chạm qua chân của anh"
Thân thể Khương Phỉ hơi cứng lại.
Lạc Thời chậm rãi ngồi dậy, "Khương Phỉ, nếu em không tin...!Khụ khụ...", hắn đột nhiên khẽ ho một tiếng, sau đó xe lăn ngã xuống đất, phát ra âm thanh cực lớn.
Khương Phỉ ngồi bật dậy, trong bóng tối cũng không giấu được ánh sáng cùng lo lắng trong mắt, "Anh không sao..."
Chưa kịp dứt lời, cô đã bị bóng đen ngồi ở mép giường ôm lấy, sau đó hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Khương Phỉ cả kinh, mở to hai mắt nhìn hắn, "Anh lừa em"
"Ừm", Lạc Thời thản nhiên thừa nhận.
Khương Phỉ nghe vậy liền giãy giụa.
Lạc Thời như cũ ôm chặt lấy cô, vết thương trên ngực trong lúc giằng co lại chảy máu.
Hắn cười một tiếng gọi, "Khương Phỉ"
"Đau"
Từ nhỏ đến lớn, hắn hiếm khi nhẹ nhàng nói chuyện như vậy với một người.
Hắn đang đau.
Phòng cho khách ánh đèn sáng trưng.
Khương Phỉ nhìn Lạc Thời nửa thân trần ngực, tái nhợt da thịt, sạch sẽ xương sườn, chỉ là có không ít thời gian dài tàn lưu vết sẹo cùng ứ thanh.
Trên ngực của hắn, vết thương nhìn qua là do mũi dao khoét thành, da thịt có chút nhầy nhụa, vẫn đang chảy máu.
Khương Phỉ nhẹ sờ lên miệng vết thương.
Thân thể Lạc Thời run lên, vầng trán tức khắc chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Khương Phỉ rũ mắt, xuống tay nặng thật.
Cô lau sạch vết máu, cầm máu, sát trùng, thoa thuốc, sau đó băng bó lại.
Động tác vô cùng thành thục.
Xử lý xong, Khương Phỉ mới phát hiện thuốc Lạc Thời mang đến không chỉ là thuốc trị thương mà còn có thuốc chuyên dành cho chân trái của hắn.
Cô ngẩng đầu nhìn Lạc Thời, cầm tuýp thuốc, định chạm vào chân trái của hắn.
Chân Lạc Thời lập tức hơi co lại.
Khương Phỉ khựng lại, đặt thuốc sang một bên, "Ban nãy em gọi cho bác sĩ tư, ông ấy chắc sắp đến rồi, để em đi xem"
Nói xong, cô xoay người muốn xuống giường.
"Quay lại", Lạc Thời đột nhiên lên tiếng.
Khương Phỉ quay đầu.
Lạc Thời không nhìn cô, chỉ cúi đầu dùng tay vuốt ve chân trái.
Hắn trầm tư hồi lâu mới nói, "Em đến đây"
Khương Phỉ chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Lạc Thời ngẩng đầu nhìn cô, giây tiếp theo, bàn tay đặt trên chân trái như đã hạ quyết tâm, chậm rãi kéo ống quần lên.
Khương Phỉ nhìn hắn, lại nhìn chân trái của hắn.
Cô ngồi lại mép giường, duỗi tay nhẹ nhàng xoa cẳng chân hắn.
Lạc Thời có chút run rẩy, sắc mặt hết xanh lại trắng nhưng hắn không hề trốn tránh, chỉ nhìn cô hỏi, "Khó coi sao?"
Khương Phỉ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt hắn, khẽ gật đầu đáp, "Khó coi"
Lạc Thời nhìn thẳng vào cô không nói gì.
Vài giây sau, hắn lại khẽ cười thành tiếng, tiếp đến nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng trong mắt chỉ còn sự sảng khoái.
Quả thật rất khó coi, ngay cả hắn còn chán ghét nó.
Khương Phỉ không nói nữa, chỉ im lặng thoa thuốc cho hắn.
Lạc Thời cũng dần yên lặng, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cô, nét mặt chậm rãi dịu xuống.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Trình Tịch ban nãy nói nhà bếp là có ý gì?"
Khương Phỉ, "Hửm?", nhưng cô lập tức hồi thần, mím môi đáp, "Không có gì"
Lạc Thời rũ mắt, "Anh nghe nói, mấy ngày nay cậu ta luôn về nhà ăn cơm?"
Tay Khương Phỉ khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt phát sáng.
Lạc Thời nhíu mày, "Sao vậy?"
Khương Phỉ lắc đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, "Lạc Thời, anh...!đang ghen sao?"
Ánh mắt Lạc Thời đông lại, hô hấp cũng chậm hai giây.
Khương Phỉ đặt thuốc sang một bên, cô tiến đến trước mặt hắn, mỉm cười xán lạn, "Lạc Thời, có phải anh đang ghen không?"
Lạc Thời vội vàng quay đầu đi, "Đã khuya, nên ngủ..."
Còn chưa dứt lời, trước mắt hắn chợt tối sầm.
Khương Phỉ đột nhiên nhào về phía hắn, môi thật mạnh dán lên môi hắn.
Lạc Thời cả kinh, hai tay vô thức đặt lên eo cô.
Khi hắn hồi thần liền đối diện với một đôi mắt lấp lánh như dãy ngân hà.
Khương Phỉ cười, "Lạc Thời, em thích anh vì em ghen!"
Lạc Thời độ hảo cảm, 75.
Đêm nay là giấc ngủ tốt nhất của Lạc Thời trong khoảng thời gian này.
Trong lúc ngủ mơ màng, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đùi hắn, một sự ấm áp cứ thế cuồn cuộn bao trùm lấy hắn.
Sáng sớm.
Lạc Thời vừa mở hai mắt đã thấy trước mắt tối sầm, cùng với mùi thơm thoang thoảng và ấm áp truyền đến, còn có một gương mặt tươi cười.
Khương Phỉ đang cười tủm tỉm nhìn hắn, "Anh tỉnh rồi?"
Cô cách hắn rất gần cho nên ngay cả hơi thở nóng hổi đều tụ lại một chỗ, không thể tản ra.
Lồng ngực Lạc Thời chợt cứng lại, hắn hơi lui về sau, lúc này mới nhìn thấy rõ, Khương Phỉ đã mặc quần áo chỉnh tề.
"Sao vậy?"
"Chúng ta đi mua đồ ăn đi", Khương Phỉ lắc lắc cánh tay hắn.
Lạc Thời ngẩn ra.
Mua đồ ăn?
Giây tiếp theo, khi nghĩ đến đám đông ở siêu thị cùng ánh mắt hoặc đáng thương hoặc vui sướng khi người gặp họa của họ, hắn theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn.
Những ánh mắt như thế, hắn đã tiếp xúc quá nhiều.
Đáng thương hắn có được bề ngoài thế này lại là kẻ tàn phế; vui sướng khi người gặp họa rằng hắn dù có gia thế tốt thế nào, bản lĩnh cao cường ra sao, cũng chỉ là tên phế vật sống nhờ xe lăn.
"Không...", Lạc Thời lên tiếng, vừa muốn cự tuyệt.
"Vậy anh đừng có mà ăn dấm chuyện nhà bếp nữa đó nha!", Khương Phỉ đến trước mắt hắn, chớp mắt nói.
Lạc Thời khựng lại, cái hôn in lên môi dưới của hắn tối hôm qua tựa hồ còn có chút đau, có chút tê dại.
Khiến người ta không đành lòng từ chối.
Nửa tiếng sau.
Khương Phỉ đẩy Lạc Thời xuống xe, không để những người khác đi theo, chỉ có hai người họ.
Siêu thị rất lớn, buổi sáng cũng không có nhiều người.
Nhưng người đến mua đồ ăn lại không ít.
Khương Phỉ có thể rõ ràng cảm nhận được, khi vừa đến quầy rau quả, cơ thể Lạc Thời lập tức căng chặt, như thể lâm đại địch.
Có không ít người nhìn về phía họ, hết nhìn Khương Phỉ lại nhìn Lạc Thời, cuối cùng ánh mắt dừng trên đùi hắn song rất nhanh lại vội vàng dời đi.
Lạc Thời mặt không cảm xúc ngồi trên xe lăn, rũ mắt không thèm nhìn ai.
Tay hắn siết chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
"Anh thích ăn gì?", bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại.
Lạc Thời ngẩn người.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, Khương Phỉ đang khom lưng ghé vào bên tai hắn nói nhỏ, hơi thở ấm áp như một làn gió mát quét qua khiến mưa gió đột ngột kéo đến.
"Em nhớ anh thích ăn măng", Khương Phỉ tựa hồ không có ý nghe câu trả lời, tự mình lầm bầm, "Nhưng măng có tính hàn, anh không thể ăn nhiều.
Anh vẫn nên ăn nhiều sườn non và cháo bí đỏ..."
Lạc Thời đã thu mắt, nghe cô hãy còn nỉ non, bàn tay nắm chặt thành quyền dần buông ra, thân thể cũng theo ngữ điệu mềm mại của cô chậm rãi thả lỏng.
"Bí đỏ!", Khương Phỉ đột nhiên nâng cao giọng.
Lạc Thời đột nhiên hồi thần, nhìn về phía trước sau đó thần sắc hơi cứng lại.
Nơi chỗ rẽ đó có rất nhiều người đang tụ tập.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh phải chen chân vào đó, cả người hắn đều cảm thấy bài xích.
Khương Phỉ khom lưng đến trước mặt hắn, cong hai mắt nói, "Anh ở đây chờ em nha"
Sắc mặt căng thẳng của Lạc Thời dần thả lỏng, hắn rất khẽ gật đầu.
Khương Phỉ mỉm cười, đi về phía trước.
Chỉ là cô không ngờ đến, mình sẽ gặp được Ôn Ý Thư ở đây.
Hoặc nên nói, cô không ngờ đến, mình sẽ gặp lại y nhanh như vậy.
Cách một hành lang, cửa thang máy không xa mở ra, Ôn Ý Thư cùng vài giám đốc bước ra.
Ngẫm lại, lần gặp mặt ở căn phòng toàn kính trên tầng cao nhất của nhà hàng kia, y vẫn là bộ dáng ưu nhã thong dong.
Nhưng Ôn Ý Thư hiện tại, mặt gầy đi rất nhiều, thần sắc tái nhợt, hai mày hơi nhíu, nụ cười thường trực nơi khóe môi cũng không còn.
Y tựa hồ phát hiện điều gì đó, bước chân đột nhiên dừng lại, đám người phía sau cũng vội ngừng bước.
Sau đó, Ôn Ý Thư quay đầu, nhìn sang bên này, ánh mắt đông lại, hầu kết giật giật.
"Ôn tiên sinh?", bên cạnh có người nhắc nhở.
Ôn Ý Thư hồi thần, nhanh chóng đi về phía Khương Phỉ.
Khi hai người chỉ cách nhau ba bước, y bỗng dừng bước, khóe môi khó khăn nhếch lên một vòng cung, "Phỉ Phỉ, đã lâu không gặp"
Đám người bên cạnh rất kinh ngạc, cẩn thận quan sát Ôn Ý Thư, lại nhìn sang Khương Phỉ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, Ôn tiên sinh vốn luôn hoà nhã gần đây đột nhiên ít khi nói cười.
Nhưng hiện tại, họ lại thấy y mỉm cười, thậm chí bên trong còn mang theo chút lấy lòng, thật sự rất hiếm thấy.
Khương Phỉ im lặng trong chốc lát mới khẽ gật đầu, "Ôn tiên sinh"
Ôn Ý Thư sắc mặt tái nhợt, nét cười có chút cương, "Em đến đây..."
Khương Phỉ hất tóc mái sang một bên, "Đến mua thức ăn với Lạc Thời"
Ôn Ý Thư nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô, trong mắt chứa đầy hoảng hốt.
Cô và Lạc Thời là vợ chồng sắp cưới, việc đi mua thức ăn với nhau cũng là chuyện bình thường.
"Ngày đính hôn, anh không đi..."
"Không sao cả", Khương Phỉ ngắt lời y, "Tôi và Lạc Thời hôm đó cũng bận cả ngày nên đi nghỉ từ rất sớm"
Ôn Ý Thư cổ họng đắng chát.
Khương Phỉ nhìn độ hảo cảm không ngừng dao động trên đỉnh đầu Ôn Ý Thư, cô cúi đầu, suy nghĩ vài phút mới nói, "Xin lỗi Ôn tiên sinh, ngực Lạc Thời bị thương, tôi không yên tâm anh ấy nên xin đi trước"
Nói xong, cô xoay người muốn rời đi.
"Phỉ Phỉ!", Ôn Ý Thư đột nhiên gọi cô, không kiềm được tiến lên theo hai bước.
Khương Phỉ cũng dừng lại, quay đầu nhìn y.
Ôn Ý Thư nhìn cô, sau hồi lâu mới từ cổ họng bật thốt ra một câu, "Em thấy vui không?"
Hai mắt Khương Phỉ hoảng hốt đảo quanh nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cười đáp, "Vui"
Lúc này, y không nói thêm gì nữa.
Ôn Ý Thư vẫn đứng đó, mặc kệ đám người phía sau đang chờ.
Cô nói cô vui nhưng nếu thật là thế, vì sao cô sẽ hoảng loạn?
"Ôn tiên sinh, xe đang chờ ở bên ngoài", có người đi lên nói.
Ôn Ý Thư nhìn về phía trước, bóng dáng Khương Phỉ đã biến mất.
Y xoay người ra cửa, nhưng giây tiếp theo, bước chân đột nhiên dừng lại.
Khương Phỉ nói, cô và Lạc Thời vào đêm đính hôn đi nghỉ từ rất sớm.
Nhưng đêm đó, Lạc Uyển khó sinh, Lạc Thời suốt một suốt đêm đều túc trực ở bệnh viện.
Y còn nghe nói, khoảng thời gian trước, Lạc Thời từng cho người mang năm người nhà họ Lâm ngay trong đêm rời khỏi Cẩm Thành.
Ôn Ý Thư nâng mắt, đột nhiên hút một ngụm khí lạnh.
Một ý nghĩ đáng sợ loé lên khiến tay chân y lạnh toát.
Nhớ đến ánh mắt ban nãy của Khương Phỉ, cứ quẩn quanh trong đầu khiến trái tim y càng thêm chua xót.
Lạc Thời là một con rắn độc đầy nanh nhọn, vì đạt đến mục đích, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
"Ôn tiên sinh?", người bên cạnh giọng càng nhỏ hơn.
Ôn Ý Thư yết hầu khẽ nhúc nhích, "Điều tra giúp tôi một việc"
...!
Khi Khương Phỉ cầm bí đỏ quay lại, Lạc Thời vẫn chờ ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Vẻ ngoài hắn vô cùng tinh xảo, làn da trắng nõn giống ngọc sứ thượng hạng, mặc một chiếc sơ mi trắng, bộ dáng đơn thuần vô hại, dáng người gầy yếu khiến ai nấy cũng bị hấp dẫn.
Chỉ là hắn từ đầu đến cuối chỉ rũ mắt không thèm nhìn ai, ánh mắt nhàn nhạt trào phúng.
"Lạc Thời", Khương Phỉ gọi hắn.
Lạc Thời ngẩng đầu, vừa nhìn đã thấy cô đang mỉm cười.
Khương Phỉ đi về phía hắn, huơ huơ bí đỏ trong tay nói, "Chúng ta về nhà thôi"
Về nhà.
Lạc Thời mím môi, khi nói hắn không cảm thấy gì nhưng khi nghe lại cảm thấy, hai chữ này hết sức êm tai
Hắn cuối cùng vẫn đem những lời đã đến bên miệng nuốt vào.
Ví dụ như, ban nãy cô gặp ai.
"Cháu gái, cháu cuối cùng cũng quay lại rồi", khi hai người đang muốn rời đi một bác gái bên cạnh đột nhiên nói, "Ban nãy bác thấy cậu trai này vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía bên kia, một lòng chờ cháu quay lại.
Cậu ấy đẹp trai thế này..."
Lạc Thời nhíu mày, khẽ liếc nhìn người nọ, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Khương Phỉ mỉm cười với bác gái kia, tay cô đỡ xe lăn, đơn giản trả lời vài câu, trong lòng lại nhớ đến những gì nói với Ôn Ý Thư.
Những câu nói kia đương nhiên là có phần diễn trò.
Chỉ mong y cũng đủ thông minh...!
Bác gái cũng là người nhiệt tình, tiếp tục truy vấn, "Nhưng nói đi nói lại, cháu gái, cậu trai này là gì của cháu vậy?"
Tay nắm xe lăn của Lạc Thời cứng lại, người xung quanh càng ngày càng nhiều nhưng hắn hiếm khi không giục cô rời đi, như thể đang chờ gì đó.
Khương Phỉ còn đang nghĩ về chuyện Ôn Ý Thư ban nãy nên rất lâu không lên tiếng.
Biểu tình Lạc Thời dần lạnh lẽo, một tay hắn đặt lên chân trái, suy cho cùng hắn chỉ là thứ tàn phế, kẻ không chút đẹp đẽ hay vinh quang gì để giới thiệu với mọi người.
"Đi thôi", Lạc Thời cúi đầu, lãnh đạm ném xuống một câu xong liền tự mình đẩy xe về phía trước.
Nhưng giây tiếp theo...!
"Anh ấy là vị hôn phu của cháu", giọng nói trong trẻo của Khương Phỉ từ phía sau truyền đến.
Những người đi ngang qua sôi nổi nhìn họ nhưng cô cũng không thèm để ý, chỉ nhìn bác gái kia cười nói, "Anh ấy rất tốt với cháu"
Nói xong, cô đi đến cạnh Lạc Thời.
Khương Phỉ nhìn hắn, trong mắt như chứa đầy vụn kim cương, mỉm cười đến sáng chói, "Cháu thích anh ấy nhất"
Lạc Thời nhìn cô, trái tim từng chút một kịch liệt nhảy lên, rất lâu sau vẫn không thể ngừng lại, màng nhĩ cũng đập nhanh như trống, trái tim cằn cỗi như được tưới cam lộ, chậm rãi sống lại.
Giây tiếp theo, Lạc Thời đột nhiên tự mình đẩy xe về phía trước, động tác có chút bối rối.
Khương Phỉ lúc này cũng không giúp đỡ, chỉ yên lặng đi theo sau hắn, đến tận khi đi ra khỏi siêu thị, quay lại xe, ngồi xuống đối diện hắn.
"Khương Phỉ", Lạc Thời gọi cô.
Khương Phỉ nâng mắt, trước mắt bỗng tối sầm.
Lạc Thời đột nhiên hôn cô, đôi môi lạnh lẽo nay lại nóng bỏng chưa từng có, như hận không thể nhai nuốt cô vào bụng, hơi thở dồn dập quấn quít với hơi thở của cô.
Một nụ hôn nóng bỏng cũng thật dè dặt.
Đến cuối cùng, Lạc Thời thở hổn hển nhìn cô, sắc môi đỏ thắm, "Khương Phỉ, may mắn em đã cho anh đã chờ được em"
Nếu cô đi theo Ôn Ý Thư, hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Một khi nhìn thấy được thiên đường, hắn đã không còn cách nào trở lại địa ngục.
Lạc Thời độ hảo cảm, 90..