Editor:KL
Tiếng vọng Hạ Lan Nhược tỏ tình còn đang không ngừng bên tai của nàng nhưng Đường Ninh cũng đã không có quá nhiều tâm tư quay lại, chỉ vì Tư Đồ Ngân nắm tay của nàng lúc này càng đi càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Đường Ninh tuy nói so với nữ tử đã là tương đối cao nhưng trước mặt Tư Đồ Ngân vẫn là có chút không đáng chú ý. Không phải sao, lúc này không sai biệt lắm đã coi như là bị Tư Đồ Ngân dùng sức kéo bàn tay đi về phía trước, rơi vào đường cùng, nàng chạy chậm nhưng vẫn có một ít không theo kịp hắn.
Theo Tư Đồ Ngân đi lên phía trước, Đường Ninh dành thời gian liếc nhìn nam tử bên cạnh, nhìn thấy hắn giữ thật chặt hàm dưới, môi thành một đường thẳng, con ngươi đen nhánh hiện đầy nặng nề mây đen của bão tố mùa hạ.
Có thể nói lúc này, không vui trong đầu Tư Đồ Ngân đã góp nhặt đến điểm giới hạn, một khi thấy được một điểm nho nhỏ ngứa ngáy đều có thể lập tức nổ tung.
Hai người duy trì lấy tốc độ thế này, không đầy một lát liền đã bước vào Vị Ương Cung của Đường Ninh.
Vừa mới tiến vào cung, Tư Đồ Ngân liền phất tay, trước kia còn đợi trong điện Xuân Miên, Xuân Đàn cùng một đám cung nữ bọn thái giám liền lập tức bị thủ hạ của Tư Đồ Ngân ngay lập tức đuổi ra.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Xuân Miên lo lắng lôi kéo ống tay áo Xuân Đàn bên cạnh, vừa định mở miệng nói cái gì lại trực tiếp bị ánh mắt đối phương trừng đến một chữ đều không hỏi ra tới.
Có thể thực tế, từ trước đến nay thông tuệ như Xuân Đàn chưa từng thấy bộ dạng làm cho người kinh hãi run sợ thế này của Tư Đồ Ngân nên cũng hơi có chút
lục thần vô chủ.(* lục thần vô chủ (六神无主): hoang mang lo sợ; mất bình tĩnh; hoang mang lo sợ; không làm chủ được tinh thần)Nghe nói hôm nay Hạ Lan Nhược còn xuất hiện trong hoàng cung, trực giác Xuân Đàn thấy bộ dáng bệ hạ cùng nương nương bây giờ nhất định là cùng Hạ Lan Nhược cởi không ra liên quan, sớm đã ở trong lòng đem yêu tinh hại người này lật qua lật lại mắng hơn vạn lần.
Cũng không biết Xuân Miên, Xuân Đàn ngoài điện sớm đã ở trong lòng lau vệt mồ hôi cho nàng, Đường Ninh thấy người trong trong điện chốc lát biến mất vô tung vô ảnh, nhìn Tư Đồ Ngân đưa lưng về phía nàng mà đứng, mấp máy môi, đi về phía trước hai bước, vừa định mở miệng nói cái gì.
Chưa từng nghĩ tay của nàng vừa chạm đến y phục người trước mặt, đối phương liền lập tức giống như là sớm phát hiện, bỗng nhiên xoay người lại, khi Đường Ninh còn không có thấy rõ ràng biểu lộ đối phương, một trận trời đất quay cuồng, không hề bất kỳ chuẩn bị gì Đường Ninh liền lập tức bị người trực tiếp đẩy xuống giường mềm mại sau lưng.
Mà lúc này đã hoàn toàn sa vào giường, Đường Ninh nhìn đôi mắt tinh hồng của người kia không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt hiện đầy quang huy dã thú hung lệ.
Làm Đường Ninh trong lúc nhất thời đều phảng phất cảm thấy lúc này đè ép nàng không phải là nhân loại bình thường mà là một động vật ăn thịt cỡ lớn đến từ sơn lâm.
Chính là lúc này, trước đó nghe xong Hạ Lan Nhược nói ra lời gọi là tỏ tình cuối cùng, Đường Ninh có thể là bởi vì diễn kịch quá nhập tâm, lại thêm té nằm trên giường, trong hốc mắt luôn luôn ngậm lấy nước mắt, chỉ một thoáng liền từ khóe mắt của nàng rơi xuống.
Dù vậy, nàng vẫn mở hai mắt thật to, nín hơi nhìn nam nhân như thú thân người cong lại, ép trên người nàng.
Vừa nhìn thấy giọt nước mắt này, hai tay Tư Đồ Ngân đè ép cổ tay Đường Ninh cũng siết chặt theo một ít, đồng thời đôi mắt cũng híp híp.
"Thế nào? Cảm động? Đau lòng?Hối hận?"
Hỏi những lời này, ánh mắt Tư Đồ Ngân từ đầu đến cuối đều không hề rời đi qua gương mặt Đường Ninh, dường như không nguyện ý bỏ lỡ bất kỳ một biểu lộ nhỏ của nàng.
"Không có..."
Đường Ninh hơi nhíu mày.
"Không có? Nàng..."
Tư Đồ Ngân nhíu mày, vừa định nói cái gì, một giây sau thân eo liền bị Đường Ninh dưới thân bỗng nhiên đưa tay ôm lấy, vội vàng không kịp chuẩn bị trực tiếp đặt lên một mảnh mềm mại, đôi mắt Tư Đồ Ngân hơi mở, sau đó liền nghe được Đường Ninh ghé vào lỗ tai hắn mềm giọng nói, "Ngài yên tâm, chỉ cần là lời ta từng nói, chuyện đã làm qua, ta mãi mãi cũng sẽ không hối hận, càng sẽ không quay đầu... Còn chuyện khác, ngài cho ta một chút thời gian, chỉ cần một ít là được, được không?"
Trước thường thấy phi tần bọn họ thấy mặt hắn biến đổi liền run lên cầm cập, chỉ hận không thể đào hố trên mặt đất đem chính mình hoàn toàn vùi vào, lần đầu được người đối xử thế này, đại não Tư Đồ Ngân trực tiếp liền trống không hai giây, chuyện này khiến hắn đã mất đi cơ hội ngay lập tức tránh thoát lồng ngực mềm mại của Đường Ninh, đợi hắn lấy lại tinh thần, nghe xong lời Đường Ninh nói, chỉ cảm thấy nàng đã nói thế này, hắn còn có thể làm sao!
Chậm rãi, chậm rãi đem đầu vùi vào cổ Đường Ninh, rõ ràng chóp mũi có thể ngửi được mùi thơm nồng đậm, hết lần này tới lần khác Tư Đồ Ngân vẫn cảm thấy trong lòng không cao hứng, không cao hứng không nói được.
Có thể chính hắn càng có chút nghĩ không thông hắn đến cùng có cái gì không vui, hắn đủ kiểu tính toán mong muốn cuối cùng người hiện tại đã ở bên cạnh hắn không phải sao? Mà cơn đau đầu của hắn cũng bởi vì mùi thơm trên người Đường Ninh mà triệu chứng giảm bớt rất nhiều.
Hắn muốn không phải là mùi thơm trên người nàng sao, hiện nay cũng đã có được, vậy hắn đến cùng còn không cao hứng gì chứ!
Trong lòng nói như vậy nhưng Tư Đồ Ngân chính là cảm thấy phiền, khó chịu, không thoải mái.
Không thoải mái này cho dù lá mùi thơm trên người Đường Ninh cũng an ủi không được nữa, ngược lại càng ôm nàng, trong lòng của hắn càng phiền.
Bởi vì quá phiền, Tư Đồ Ngân bỗng nhiên buông ra ôm ấp, thậm chí một câu cũng không lưu lại cho Đường Ninh liền đi thẳng ra ngoài cửa.
Một đầu, Đường Ninh chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong lòng lại nhướng mày.
Ban đêm bệ hạ không đến Vị Ương Cung.
Không đầy một lát, Đường Ninh liền nhận được thông tri như thế.
Tạm thời không đề cập tới phản ứng của Đường Ninh ở Vị Ương Cung, Tư Đồ Ngân đầu này cũng đã quyết định phải biết rõ nguyên nhân chính mình tâm phiền ý loạn, thậm chí còn dự định gọi Thái y viện Phương Viện Lệnh đến bắt mạch cho hắn, xem có phải là độc trong người hắn đã du tẩu đến trái tim mới khiến cho hắn thỉnh thoảng không thoải mái một lần hay không, nếu không rõ ràng trước kia hắn chỉ có đau đầu, vì sao đang êm đẹp hiện tại tim cũng bắt đầu không thoải mái?
Trừ độc, hắn hoàn toàn nghĩ không ra bất kỳ nguyên nhân khác.
Được Tư Đồ Ngân truyền kiến, Phương Viện Lệnh bởi vì sợ bệ hạ xảy ra điều gì những vấn đề khác, lúc này cái gì đều không để ý tới liền lập tức mang theo từ trên xuống dưới Thái y viện, toàn bộ hai mươi, ba mươi người, tràn đầy đứng một điện, nghiêm mặt xem mạch cho Tư Đồ Ngân, vừa nghe hắn hình dung triệu chứng hiện tại của chính mình.
" Độc trong người trẫm có phải đã khắc chế không được hay không, nghe nói độc vào tim đã là thần tiên khó cứu, nếu không trẫm như thế nào lại ở trước mặt Ninh phi liền tâm lý đủ loại không thoải mái... Còn có lúc cháu trai kia của trẫm đến, còn cùng Ninh phi của trẫm nói câu nói như thế kia, chẵng lẽ nàng tách ra cũng còn nhớ tới hắn sao? Các ngươi nói xem hắn có đáng chết hay không?"
Đám người Thái y viện từng ấy năm tới nay đều đang vì kịch độc trong cơ thể Tư Đồ Ngân mà cố gắng phấn đấu, có thể nói là tâm phúc bên trong tâm phúc, tinh anh trong tinh anh của Tư Đồ Ngân, mệnh của hắn thường xuyên đều giao ở trong tay bọn họ.
Bởi vì mùi thơm trên người Đường Ninh không hề tầm thường, bọn họ đã sớm biết thân phận của Đường Ninh.
Nhưng lúc này đám tâm phúc tinh anh này tất cả đều một mặt ngây ngốc nghe Tư Đồ Ngân trước đó nói trên người mình có chỗ nào khó chịu sau lại nói đến Hạ Lan Nhược đến cùng có bao nhiêu tâm cơ...
Sau đó cùng nhau cứng đờ đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Phương Viện Lệnh-lão đại của bọn họ.
Ai có thể nghĩ Phương Viện Lệnh tóc, râu ria trắng một mảng lớn, từ trước đến nay nghiêm túc cẩn thận lại nghe được một mặt say sưa, trên mặt thậm chí còn bởi vì Tư Đồ Ngân mà phối hợp biểu lộ lên án lộ ra phẫn nộ.
Thấy đám trẻ con miệng còn hôi sữa bọn họ từ nhỏ đã chỉ có thể nghiên cứu y độc biểu lộ càng thêm ngốc trệ, ngốc đến phảng phất một giây sau là có thể miệng lộ ra nước bọt, kêu lên Aba Aba.
(*Aba Aba(阿巴阿巴): tiếng em bé, nghĩa bóng là cạn ngôn)Sau đó đám người này cứ như vậy nhìn bệ hạ anh minh thần võ tâm trạng trăm vạn vô thường từ trước đến nay sâu không lường được của bọn họ cùng đại nhân tri thức uyên bác của bọn họ, một người nói một người hùa, nói một lần đến buổi trưa.
Đến cuối cùng, Phương Viện Lệnh lúc này mới thu hồi tay chính mình trên cổ tay Tư Đồ Ngân, một mặt thầy thuốc tấm lòng cha mẹ khuyên nhủ, "Độc của bệ hạ xác nhận còn chưa tới tâm thất, sở dĩ không thoải mái, vi thần suy đoán có thể là độc tố trong cơ thể bệ hạ tùy ý quấy phá, lại thêm mùi thơm cơ thể Ninh phi nương nương đối với kịch độc trong cơ thể bệ hạ có tác dụng áp chế đặc thù, cho nên vi thần cả gan khẩn cầu bệ hạ, nếu là có thể, nhất định phải không rời Ninh phi nương nương một khắc, nhớ lấy đừng quên."
Vừa nghe đến Phương Viện Lệnh trịnh trọng khai báo như vậy, lúc trước bởi vì không thoải mái mà nói đại thái giám bên người đi Vị Ương Cung khai báo hắn ban đêm không đi qua, càng thêm lo lắng không chịu nổi, thậm chí tấu chương cũng không xem được, khóe miệng Tư Đồ Ngân vừa mới nhếch lên liền bị hắn đè ép xuống, còn che giấu ho nhẹ.
"Nói thật chứ?"
"Vi thần
câu câu phế phủ(*nói thật lòng).""Được rồi, trẫm đã biết, các ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng."
Được Tư Đồ Ngân ra lệnh, các thái y làm đến trưa lúc này liền theo Phương Viện Lệnh lui xuống.
Thẳng đến đi ra ngoài thật xa, bọn họ lúc này mới cẩn thận từng li từng tí tiến tới bên cạnh Phương Viện Lệnh, biểu lộ lo âu mở miệng hỏi Phương Viện Lệnh, có phải độc trong cơ thể bệ hạ lại biến hóa gì hay không?
"... Chỉ tiếc bệ hạ nói cái gì Hạ Lan tiểu công gia, Ninh phi nương nương, nghe không hiểu, bệnh tình đề cập cực ít, ôi..."
Một người trong đó hơi có chút đáng tiếc thở dài.
Ai ngờ tiếng nói của hắn vừa dứt, liền bị Phương Viện Lệnh thưởng khó chịu.
"Đám ngu ngốc."
"Đều là đám ngu ngốc!"
"Bệ hạ không phải trúng độc! Ngài ấy là ngày xuân đã tới..." Phương Viện Lệnh ngầm hiểu lẫn nhau nắn vuốt râu ria, thấy bên cạnh mấy đệ tử cho tới bây giờ đều chưa thành thân ngốc sững sờ nhìn ông, Phương Viện Lệnh không thú vị buông lỏng tay vê râu ria.
Ôi, cao siêu quá ít người hiểu!
Ông ở trong lòng thở dài.
Cũng không biết còn phát sinh một màn như thế, Tư Đồ Ngân đợi đám người này vừa đi, cả người tựa như lại thư thái không ít.
Cũng không phải hắn muốn đi Vị Ương Cung, trong lòng của hắn còn chưa thư thản đâu, nhưng nghe Phương Viện Lệnh khai báo, bởi vì độc trong cơ thể hắn mà không thể rời Đường Ninh một khác.
Chính là như thế.
Tư Đồ Ngân ở trong lòng như vậy nghĩ xong, tâm tình phê duyệt tấu chương lại tới.
Ban đêm, Vị Ương Cung.
Dưới phục thị của Xuân Đàn, Xuân Miên, vừa mới tắm xong Đường Ninh nhìn bầu trời vào ban ngày còn rất tốt, đến ban đêm chợt cuồng phong gào thét, hơi hơi nhíu nhíu mày lại.
"Nếu bệ hạ hôm nay không tới, Xuân Miên, Xuân Đàn hai người các em liền đem cửa điện đóng lại đi, gió quá lớn, ban đêm ta thấy trời giống như là sắp mưa to, mấy chậu hoa lan dưới hiên kia các em đừng quên sai người dời vào trong phòng, bọn chúng yếu ớt vô cùng, hiểu không?"
"Dạ biết, nương nương, người đã nói ba lần..."
Tuy nói bệ hạ không đến nhưng các nàng thấy biểu lộ Đường Ninh cũng không có quá nhiều mất mát, ngay cả Xuân Miên cũng có tâm tư trêu ghẹo Đường Ninh, sau đó liền bị Đường Ninh mắng câu quỷ ranh mãnh.
Xuân Miên không thèm để ý Đường Ninh mắng, vẫn như cũ cười hì hì bên cạnh sai người xách hoa, bên cạnh tiếp tục đùa Đường Ninh vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là Xuân Đàn ra mặt, nói là ngoài cửa gió lớn, đừng để Đường Ninh lạnh, mới rốt cục kết thúc đoạn thời gian chủ tớ vui vẻ này.
Nửa đêm, Đường Ninh nửa mê nửa tỉnh chợt nghe một trận thanh âm chậu hoa bị đánh vỡ, biết chính mình đã gọi người đặt mấy chậu hoa lan ở trong điện bỗng nhiên bị tặc nhân bước vào trong điện đá ngã lăn, Đường Ninh bỗng dưng mở hai mắt ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Bởi vì nàng đi ngủ từ trước đến nay không thích bên cạnh có người hầu hạ, cho nên lớn như vậy trong điện căn bản là không có cung nữ, hiện tại coi như hô cũng không kịp, Đường Ninh lại trực tiếp đi chân trần từ trên giường xuống tới, thuận tay cầm lấy một cái ghế gỗ, liền lặng yên không một tiếng động hướng ngoại điện đi đến.
Vừa cùng đi tới ngoại điện, nàng liền nhìn thấy một bóng đen mông lung bên ngoài đưa lưng về phía nàng, nàng cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền giơ lên ghế gỗ trực tiếp trong tay hướng người kia hung ác đập tới.
Có thể là động tác của nàng mang theo gió quá lớn, khi ghế nện xuống tới một cái chớp mắt, người kia trực tiếp liền xoay người lại nhìn nàng.
Không xoay người lại, Đường Ninh còn có chút lo lắng, xoay người lại, động tác Đường Ninh liền ác hơn.
Người tới hẳn là có chút công phu, phát giác được Đường Ninh đập ghế tới, vội vàng tránh né, nhưng đến cùng vẫn còn có chút chậm, lại thêm có thể là không đề phòng, để Đường Ninh đập trúng vai của hắn.
Nam nhân phát ra tiếng kêu rên quen thuộc, thấy Đường Ninh đánh người hoàn mỹ coi như xong, còn muốn mở miệng gọi người, hắn lập tức đưa tay bụm miệng nàng lại môi, "Là ta."
Điểm đèn nội điện, ngồi ở trên giường, Đường Ninh một mặt chuyên chú bôi dược cao lên bả vai của Tư Đồ Ngân bị nàng nện đến bầm đen, bôi bôi, không khống chế lại liền lộ ra một nụ cười.
Cười lần một lần hai, Tư Đồ Ngân nhịn, thấy nàng cười một tiếng còn chưa xong, vị Đế vương thích sĩ diện này lập tức liền giận.
Hắn cũng không đoái hoài tới trên bả vai mình còn có tổn thương, liền trực tiếp đem Đường Ninh đè ngã đến trên giường, không hề nghĩ ngợi đưa tay liền điểm huyệt cười của nàng.
Lúc này Đường Ninh liền bắt đầu không chút kiêng kỵ che bụng liền bắt đầu cười, bên cạnh cười còn bên cạnh cầu xin tha thứ, "Bệ hạ, bệ hạ, thần thiếp sai rồi, thật sai, sai rồi... Ha ha ha ha... Cầu bệ hạ tha cho ta đi... Ha ha ha ha..."
Thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, quái lạ, không sai biệt lắm không vui ròng rã một ngày tâm tình của Tư Đồ Ngân cũng tốt theo.
Hắn lại nhìn Đường Ninh cười đến ra nước mắt, lúc này mới mở huyệt đạo của nàng.
Ai ngờ, lúc trước cầu hắn tháo ra huyệt đạo cho nàng, đủ loại mềm nói hết lời ngon ngọt, Đường Ninh giải huyệt xong liền lập tức trương dương múa móng hướng hắn đánh tới.
Bởi vì ngoài dự liệu của Tư Đồ Ngân, lại thêm động tác Đường Ninh quá lớn, nàng trực tiếp liền đem Tư Đồ Ngân té nhào vào trên giường, đồng thời răng trực tiếp liền gặm đến trên mặt hắn, trên má phải của hắn lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
Trong lúc nhất thời, không chỉ có Đường Ninh ngây ngẩn cả người, ngay cả Tư Đồ Ngân cũng ngây ngẩn cả người.
Hai người cứ như vậy khiếp sợ lẫn nhau nhìn đối phương.
Gió ngoài phòng càng thổi càng lớn, thậm chí liền nhánh cây cũng bắt đầu đập trên cửa sổ.
Nhiệt độ trong phòng lại không hiểu sao mà cao lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cũng không biết nhịp tim ai loạn trước lúc này mới ảnh hưởng đến một người khác, đợi đến bọn họ kịp phản ứng, tâm đã sớm không biết được nhảy thành dạng gì.
May là Đường Ninh trước tiên phản ứng lại, vội vàng từ trên giường bò lên, ôm đầu gối ngồi ở một bên, khô cằn mà hỏi thăm, "Bệ hạ... Bệ hạ không phải nói, đêm nay không đến Vị Ương Cung sao?"
"Trẫm... Trẫm... Trẫm muốn tới thì tới."
Trẫm nửa ngày, đều không nói ra đoạn sau, Tư Đồ Ngân trực tiếp đùa nghịch vô lại.
Sau đó có thể là sợ Đường Ninh còn tiếp tục hỏi một ít vấn đề hắn cũng không biết làm như thế nào trả lời, Tư Đồ Ngân đưa tay liền dùng ngọc thạch dập tắt đèn trong điện, sau đó trực tiếp ngã xuống trên giường, trong miệng lầu bầu hai tiếng buồn ngủ quá.
Ngồi trong một màu đen kịt nửa ngày, Đường Ninh thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm xuống.
Không ngờ, nàng vừa mới nằm xuống, một cánh tay liền lập tức đến trước người nàng, chỉ thuận tay chụp tới liền đem cả người nàng ôm vào đến trong ngực của mình.
Xoang mũi ngửi ngửi mùi thơm quen thuộc, Tư Đồ Ngân chỉ cảm thấy tâm tình của hắn tựa như chưa hề an bình hài lòng như vậy.
Chuyện này khiến hắn vô thức buộc chặt trong ngực của mình, lại buộc chặt một ít, đồng thời hơi nhếch khóe môi lên.
Gần như đồng thời, trong Khâm Thiên giám.
Ty Thiên giám nhìn tháy gió lớn bên ngoài càng thổi càng lợi hại, không yên tâm lại hỏi tiểu đồng phục vụ bên người.
"Ngươi xác định đã đem tấu chương của ta đưa qua cho bệ hạ đúng không?"
"Đúng thế."
"Vậy là được."
Từ khi bệ hạ sau khi lên ngôi, Khâm Thiên giám bọn họ liền bị dặn đi dặn lại, nhất định phải đo chuẩn thời tiết dông tố, nếu không, đưa đầu tới gặp.
Hôm nay thấy thời tiết hơi có chút không thích hợp, nửa đêm có thể có sấm sét, Ty Thiên giám tự nhiên trong lòng run sợ.
Tuy nói hắn cũng không rõ bệ hạ vì sao quan tâm thời tiết dông tố như vậy, nhưng hắn cũng chỉ có thể dựa theo bệ hạ phân phó mà làm tốt bổn phận của chính mình.
Mà lúc này, tấu chương Khâm Thiên giám đưa cho Tư Đồ Ngân, còn bởi vì chậm trễ nửa ngày mà không được Tư Đồ Ngân phê duyệt xong.
Khâm Thiên giám đối với thời tiết suy tính quả nhiên là chuẩn, cuồng phong quát không bao lâu, sau nửa đêm bên trên bầu trời, quả nhiên vang lên một đạo kinh lôi.
Mà cơ hồ khi tiếng sấm vang lên, trước kia còn nhắm mắt ngủ ở trên giường Tư Đồ Ngân liền lập tức mở hai mắt ra, người cũng rất nhanh từ trên giường biến mất tung ảnh
Tiếng sấm quá dày quá vang dội, Đường Ninh cũng bị đánh thức từ trong giấc mơ.
Vừa mới tỉnh, nàng lập tức liền phát hiện đến chỗ không đúng, trên giường làm sao lại chỉ còn lại một mình mình?
Tư Đồ Ngân đâu?
Lại một tiếng sét, thiểm điện tráng kiện cơ hồ phát sáng cả điện, Đường Ninh băn khoăn bốn phía đều không có Tư Đồ Ngân thân ảnh.
Chẳng lẽ hắn đi ngủ ngủ một nửa liền rời đi, đây là chuyện dở hơi gì thế?
Lúc nửa đêm, liên hệ thống còn đang ngủ, Đường Ninh nhíu mày nghĩ như vậy.
Chính là lúc này, nàng chợt liền nghe được đứng ở cách đó không xa trong ngăn tủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang khác thường.
Nàng nhìn ngăn tủ chỉ có cao cỡ nửa người, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi đánh lên trong lòng.
Không thể nào chứ?
Nghiêng tai nghe động tĩnh trong ngăn tủ, Đường Ninh thăm dò từ trên giường đi xuống, chậm rãi hướng ngăn tủ đi đến.
Càng đến gần ngăn tủ, nàng có thể nghe được động tĩnh lại càng lớn, phảng phất như là có người nào bên tai nàng không ngừng lặp lại một ít lời nghe không rõ ràng.
Thẳng đến đi đến trước ngăn tủ, nàng lúc này mới chậm rãi vươn tay ra.
Một tiếng cọt kẹt, cửa tủ vừa mở ra, một mảnh u ám bên trong, Đường Ninh liền cùng một đôi mắt ướt sũng đối mặt đến cùng một chỗ.
Có trời mới biết, đôi mắt này đúng là đến từ Tư Đồ Ngân.
"Bệ... Hạ..."
Đường Ninh vừa không thể tin khẽ gọi hắn một tiếng, một giây sau, lại một đường kinh lôi ầm ầm nổ vang sau lưng nàng.
Vội vàng không kịp chuẩn b, Đường Ninh liền bị người trong tủ kéo vào, sau đó cửa tủ ngay bên người của nàng phịch một tiếng đóng lại.
Đem nàng kéo vào trong ngăn tủ, người bên cạnh lại vẫn liều mạng đem cả người chính mình đều hướng chỗ trống bên trong.
Cách rất gần, nàng mới nghe rõ đối phương trong miệng không ngừng lặp lại.
"Mẫu hậu sắp sinh muội muội, Ngân nhi nghe lời, Ngân nhi không nghịch ngợm..."
"Nghe lời, mẫu hậu không đau, mẫu hậu không khóc..."
"Dừng tay, dừng tay, dừng tay..."
"Đừng kêu, không cần kêu nữa, nhao nhao, thật ồn ào!"
Cốt truyện ban đầu từ đầu tới đuôi đều khắc hoạ cũng không nhiều nhân vật phản diện như Tư Đồ Ngân, thậm chí vắt hết óc, đem kịch bản lật ra lại lật Đường Ninh cũng không làm rõ được bây giờ Tư Đồ Ngân đến cùng là tình huống gì, lại thêm hắn nói những lời này thật không minh bạch, Đường Ninh cũng không có được tin tức gì hữu dụng.
Chính là lúc này, ở trạng thái ngủ đông 54088 kịp thời tỉnh lại, cốt truyện ẩn chính thức chậm rãi triển khai trước mặt Đường Ninh.
Thời tiết dông tố thế này, nguyên lai chính là ngày mẫu thân của Tư Đồ Ngân khó sinh mà chết trong truyền thuyết.
Mà bà chết cũng không phải chỉ do khó sinh đơn giản như vậy, mà là vị quý phi nương nương được tiên đế sủng lên trời, bà ta cố ý làm bà trong lúc hoài thai người bị biến dạng, trên người lốm đốm lấm tấm, thời điểm xấu nhất cũng là lúc ngậm đầy hi vọng nhất, trực tiếp mang người tới cung điện bà, sau khi bà đau từng cơn một hồi lâu, lúc này mới cố ý hạ kịch độc cho bà, nói bà làm Hoàng hậu nương nương ở đỉnh đầu bà ta làm mưa làm gió nhiều năm như vậy phải làm bà giãy dụa dữ tợn trọn vẹn suốt cả đêm, lại ruột xuyên bụng nát mà chết.
Nghe nói người khi chết là thế nào thì khi xuống Địa phủ chính là thế đấy!
Bà ta muốn vị Hoàng Hậu nương nương này có bộ dáng chết xấu không chịu nổi, cho dù xuống Địa phủ cũng không thể giải thoát.
Mà hết thảy mọi chuyện cơ hồ đều bị Tư Đồ Ngân lúc ấy bởi vì nghịch ngợm ngủ dưới giường thấy rõ ràng từ đầu tới đuôi.
Ai cũng không biết được, lúc ấy còn nhỏ như vậy Tư Đồ Ngân vì sao là có thể nhìn tận mắt mẫu thân hắn kêu khóc giãy dụa, lại từ đầu đến đuôi đều không phát ra một điểm thanh âm khác thường, không chỉ có như thế, cũng bởi vì bên ngoài luôn luôn có người trông coi mẫu thân hắn, hắn cũng ghé vào dưới giường nhìn suốt cả đêm.
Thẳng đến nương của hắn thống khổ sau một đêm, mở to hai mắt, trước mắt của hắn nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Nhưng cho dù chết bà cũng hướng về phía Tư Đồ Ngân dưới giường lộ ra nụ cười từ ái cuối cùng.
Phảng phất như nói với hắn --
Về sau mẫu thân không ở bên người con, tự chiếu cố chính mình thật tốt, Ngân nhi.
Nhìn đến đây, Đường Ninh khó có thể tin nhìn Tư Đồ Ngân bên người, lại một tiếng sấm vang, đối phương trong miệng lập lại lời nói lần nữa, Đường Ninh chậm rãi giơ tay lên, sau đó nhẹ nhàng bưng kín tai Tư Đồ Ngân, mà tay của nàng mới phủ lên tai Tư Đồ Ngân, liền lập tức được đối phương xem giống như là cây cỏ cứu mạng mà ôm thật chặt, càng ôm càng chặt, chỉ hận không thể khảm nàng vào cơ thể.
Có thể là lo lắng bịt tai còn chưa đủ tác dụng, Đường Ninh còn thăm dò nhỏ giọng ngâm nga bài đồng dao lưu truyền ở Tây Hà huyện mà Đường lão gia ru nàng ngủ khi còn nhỏ.
"Trong đêm tối mịt mù, ánh trăng soi sáng..."
Ai cũng không biết nàng hát bao lâu, lúc cổ họng của nàng càng lúc càng khác, bên ngoài tiếng sấm cũng càng lúc càng nhỏ, Tư Đồ Ngân trong ngực mới rốt cục đình chỉ lại run rẩy cùng thì thầm.
Hai người giống như thú con lạc đường trong rừng dính chặt sưởi ấm lẫn nhau, trong tiếng lôi minh dần dần nhỏ lại, đầu dán đầu ngủ thật say.
Nhưng cho dù ngủ thiếp đi, tay hai người không biết từ lúc nào đã nắm lấy nhau, cũng không có ý tứ buông ra chút nào.
6h42-9h32 30/10/2022Hơn 4900 chữ