Editor:KL
"Đồng học Đường Ninh trở về rồi sao?"
Toàn thân trên dưới đã sớm bị cơn mưa to đột nhiên xuất hiện này làm cho ướt sũng,Diệp Cận Ngôn đội mưa tìm một vòng lớn trong trường học, đều không thể tìm tới một mảnh góc áo của Đường Ninh,hắn lại trở về đại sảnh tập luyện, nhìn người bên trong đang vây quanh, gấp vội vã hỏi như vậy.
Nhận được như cũ chỉ là các học sinh lo lắng lắc đầu.
Biết được,Diệp Cận Ngôn liền siết chặt nắm tay, kỳ thật sớm khi phát hiện trận mưa này rơi xuống, hắn liền đã gọi điện thoại cho Ninh Ninh, nhưng ai biết cô lại tắt máy, khiến tâm Diệp Cận Ngôn liền hoảng loạn, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền ô cũng không mang liền chạy ra đi tìm, mặt khác một ít đồng học thấy sự tình không đúng cũng đều đi theo ra ngoài tìm, bao gồm bây giờ còn chưa trở về là Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình.
Bọn họ nói xong, ai tìm được Đường Ninh trước liền sẽ lập tức gọi điện thoại cho những người khác, nhưng bây giờ hắn không có nhận được điện thoại, trở lại đại sảnh tập luyện cũng không có thấy được Đường Ninh trở về,tâm Diệp Cận Ngôn như là bị người ném vào kẽ nứt băng tuyết, cả người đều lạnh đến lợi hại.
Hắn hối hận, từ vừa mới bắt đầu hắn không nên vì chiếu cố cảm xúc của Ninh Ninh mà lựa chọn để cô một thân một mình ở chỗ khác luyện múa, tuy nói cao trung cam sinh Kim Thắng luôn luôn được quản lý khắc nghiệt,nhưng lại khắc nghiệt cũng có khi ngoài ý muốn không phải sao? Nếu như Ninh Ninh gặp phải ngoài ý muốn, hắn... Hắn...
Diệp Cận Ngôn không chút do dự xoay người lần nữa hướng bên ngoài đại sảnh tập chạy tới, vừa mới đi xuống cầu thang, xông vào bên trong màn mưa đã nhỏ lại không ít, một giây sau một thanh âm kinh ngạc bỗng nhiên ở phía sau hắn vang lên.
"Ca!"
Đường Ninh che ô nhìn bóng lưng quen thuộc bỗng nhiên cứng lại ngay dưới đèn đường phía trước, vội vàng gọi như vậy.
"Là ca sao?"
Cô vừa mới hỏi xong, toàn thân trên dưới sớm đã ướt đẫm, Diệp Cận Ngôn liền bỗng dưng xoay người lại, vừa nhìn thấy Đường Ninh đang đứng sau lưng cách hắn bất quá chỉ xa mười mấy mét, nhìn mặt của hắn, trên mặt liền lập tức lộ ra kinh ngạc lại lo lắng.
"Ca ca anh sao thế? Mưa lớn như vậy đi ra ngoài cũng không mang ô?Anh nhìn anh kìa, trên người đều ướt đẫm, anh có biết anh mới khỏi bệnh không bao lâu hay không, anh đây là lại nghĩ..."
Cô cũng còn chưa nói xong, Diệp Cận Ngôn liền đã nhấc chân, tựa như chạy nước rút một trăm mét, liền vọt tới trước mặt của cô, đưa tay liền một tay kéo Đường Ninh đang che ô chặt chẽ ôm chặt trong ngực.
Đường Ninh có chút kinh ngạc trợn to hai mắt, lòng lại bỗng nhiên giương lên khóe miệng cao cao.
Bởi vì cô phát hiện --
[Độ hảo cảm Diệp Cận Ngôn: 82.]
Ca ca, người tốt cả đời sẽ bình an nha!
"Đi đâu?"
Thanh âm thiếu niên hơi có chút khàn khàn bên tai của cô vang lên.
"Em... Em có đi đâu đâu?Lúc nãy em đều ở phía tây thao trường khiêu vũ, về sau bởi vì trời mưa,em liền... Tìm chỗ tránh mưa, sau đó... Có người cho em mượn ô, em liền trở lại."
Đường Ninh hơi nghi hoặc một chút giải thích nói.
"Điện thoại di động vì cái gì tắt máy?"
Diệp Cận Ngôn bình tĩnh hỏi thăm lần nữa vang lên.
"Cái gì? Tắt máy? Em không có! Em... A Diệu..."
Được Diệp Cận Ngôn chặt chẽ ôm vào trong ngực Đường Ninh nhìn thấy Giang Diệu vừa mới xuất hiện ngay phía trước cô,cũng mang ô, cho dù là cách một màn mưa bụi cũng vẫn như cũ có thể làm người thấy rõ trên mặt hắn có một tia phức tạp không đổi.
Mà nghe được tiếng kêu của Đường Ninh, Diệp Cận Ngôn lúc này lý trí mới rốt cục triệt để khôi phục, cho dù trong lòng không bỏ được, nhưng vẫn là rất nhanh buông lỏng ra hai tay ôm lấy Đường Ninh, quay đầu nhìn Giang Diệu sau lưng một chút, lúc này mới nhẹ giọng giải thích nói, "Tôi tưởng Ninh Ninh mất tích cho nên có chút thất thố, em ấy đã trở về cũng nên gọi điện thoại thông tri cho các bạn học còn tìm kiếm trong trường, tôi gọi ngay bây giờ."
Nói chuyện, Diệp Cận Ngôn lập tức móc ra điện thoại di động của mình bắt đầu gọi điện thoại tới cho những bạn học khác.
Trong lúc đó, Giang Diệu từ đầu đến cuối đều đứng cách hai người bọn họ chỉ có xa mười mấy mét, không có nhúc nhích.
Doãn Vũ Tình bên cạnh hắn khả năng cũng là phát giác được bầu không khí có chút không đúng, cũng không nói lời nào, kì thực tâm lý sớm đã
phiên giang đảo hải(*=đảo lộn), Cận Ngôn ca không phải là ca ca của đồng học Đường Ninh sao? Vì cái gì... Vì cái gì cô ta vừa mới nhìn thấy hắn bổ nhào qua đưa cô ôm vào trong ngực, nhưng căn bản không giống như là anh em mà giống như là... Giống như là...
Doãn Vũ Tình mấp máy môi, cũng không có đem hai chữ ở trong lòng nói ra.
Rất nhanh, Diệp Cận Ngôn liền gọi xong điện thoại.
Thấy hắn làm xong, đứng ở bên cạnh hắn Đường Ninh lúc này mới có chút lúng túng giơ màn hình điện thoại sớm đã tắt của mình, "Thì ra... Thì ra điện thoại di động hết pin nên mới tắt máy,em không phải cố ý... Ca ca anh đừng tức giận có được không? Đều là lỗi của em!"
Nghe được Đường Ninh nói như vậy, Diệp Cận Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua điện thoại di động của cô, vừa định mở miệng nói cái gì, lại không nghĩ gió đêm quá lạnh, lạnh đến hắn khắc chế không được liền rùng mình một cái.
"Ai nha, ca ca trên người anh còn ướt đó!Trước đó bệnh nặng mới hết, sức để kháng đang kém,anh có sao không? Đi ra tìm em làm gì mà ô cũng không mang,anh nếu như lại phát sốt khó chịu thì sao? Không được! Quần áo ướt mặc lên người khẳng định sẽ lạnh! Chúng ta hay là tranh thủ thời gian lên xe đi,em nhớ được anh có quần áo khô để trong xe, thay quần áo xong chúng ta liền về nhà,để mẹ Vương nấu chút trà gừng cho anh,phải uống hết đó!"
Đường Ninh bắn liên thanh nói như vậy xong, cũng mặc kệ Diệp Cận Ngôn có đồng ý hay không, kéo tay của hắn liền muốn chỗ dừng xe đi đến, vừa định quay người,cô lúc này mới kịp phản ứng, Giang Diệu còn giống như sau lưng cô.
"A Diệu!Đồ trên người anh ấy đều ẩm ướt hết rồi,em nhất định phải dẫn anh ấy trở lại xe, hôm nay tập luyện cũng đã kết thúc đúng không? Một lát nữa đợi những bạn học khác trở về anh có thể giúp em với ca ca nói với bọn họ tiếng xin lỗi không? Ngày mai mời bọn họ uống nước giải khát cảm ơn sau! Em cùng ca ca liền đi trước, A Diệu bye bye!"
Nói, nắm tay Diệp Cận Ngôn, Đường Ninh liền mang theo hắn hướng xe chạy chậm đi.
"Cẩn thận một chút, vết thương ở chân của em tốt chưa?"
"Anh còn lo lắng vết thương ở chân của em làm gì,hay là anh nên lo lắng lo lắng chính anh ban đêm có thể cảm mạo hay không? Thật là, anh đi tìm người, biết rõ trời mưa còn không mang ô, anh chính là có chủ tâm để em lo lắng!"
"Xin lỗi, là anh không đúng..."
"... Cũng không phải, tính ra là em sai trước mới đúng, em không nên không phát hiện được điện thoại hết pin để cho ca ca lo lắng!"
...
Âm thanh hai người lo lắng lẫn nhau nói xin lỗi trò chuyện được gió đêm đưa đến trong tai Giang Diệu đang trầm mặt.
Hắn không chớp mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi, nắm tay bị hắn không hề phát hiện chậm rãi siết chặt...
Cảm giác đè nén lúc nãy làm ngực muốn nổ mạnh lần nữa đánh tới, thậm chí... Thậm chí trong đó còn xen lẫn một tia chua xót khó nói lên lời.
Cận Ngôn cùng Đường Ninh là anh em khác cha khác mẹ, toàn bộ trường học không có người so với hắn rõ ràng hơn.
Khác cha khác mẹ, không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, cho nên...
Giang Diệu không thể tiếp tục suy nghĩ, cũng không muốn lại tiếp tục nghĩ.
Sau đó một ngày một đêm, hắn bởi vì quá phận đắm chìm trong suy nghĩ của mình, có đến vài lần Doãn Vũ Tình nói chuyện cùng hắn, hắn đều hoàn toàn không có nghe, thậm chí chỉ cần không làm gì,rảnh rỗi, ánh mắt liền sẽ vô thức rơi ở trên người Đường Ninh đoan chính ngồi ở một bên dãy cuối cùng, thậm chí liên đới đến Từ Tinh Bách bên người cô đều cảm thấy hơi có chút chướng mắt.
Bết bát, kém cỏi, một kẻ rác rưởi như vậy, hắn dựa vào cái gì có thể ngồi bên người Đường Ninh.
"A Diệu, A Diệu, A Diệu!"
Ngồi bên cạnh hắn, Doãn Vũ Tình càng không ngừng hô hào tên của hắn, thấy Giang Diệu lúc trước mãi mãi cũng sẽ ngay lập tức đáp lại cô, hôm nay tựa như là thế nào đều không nghe thấy, hoàn toàn không để ý đến cô, Doãn Vũ Tình lần theo hắn ánh mắt nhìn lại, nhìn thấy bên mặt trắng noãn thậm chí có chút chói mắt của Đường Ninh, trong mắt rất nhanh liền lóe lên một tia khó chịu cùng không cam lòng.
A Diệu hắn...
Vì cái gì, vì cái gì hiện tại A Diệu cũng... Vì cái gì tầm mắt mọi người đều bị Đường Ninh kia hấp dẫn,còn cô cái gì cũng không có!
Trên tay Doãn Vũ Tình dùng sức, bút đen liền lập tức ở sách của cô lưu lại một dấu vết thật sâu.
Diễn tập buổi tối rất nhanh liền đến, có thể là bởi vì trà gừng tối hôm qua uống tương đối nhiều tương đối kịp thời,dù mắc mưa Diệp Cận Ngôn cũng không có lần nữa sinh bệnh, nhưng bởi vì bọn họ vừa mới thi một bài thi,thầy vật lý trực tiếp đem bọn hắn giữ lại một tiết học buổi tối, để dùng cho bọn họ ôn thi.
Cho nên Diệp Cận Ngôn sẽ đến đại sảnh tập luyện trễ một chút.
Bất quá chuyện này đối với Đường Ninh không có ảnh hưởng gì,cô chỉ là...
Chỉ là nhảy lên vũ bộ quen thuộc này liền sẽ bất giác nhớ tới Mục Thịnh dưới ánh đèn mờ nhạt, cơ hồ vũ bộ của cô đều là dưới sự hỗ trợ của hắn mới luyện được, động tác quen thuộc này làm cô nhớ tới hắn thực sự là lại chuyện cực kỳ đơn giản.
Đường Ninh như thế rơi vào mắt Giang Diệu cùng cô khiêu vũ, chính là khi cô liên tiếp thất thần.
Sớm thành thói quen chỉ cần cùng với Đường Ninh, trong mắt của cô trừ hắn liền rốt cuộc sẽ không xuất hiện người thứ hai,trong lòng Giang Diệu bén nhọn cùng chua xót lần nữa vọt tới, khiến hắn nắm vuốt đầu ngón tay Đường Ninh vô thức dùng sức.
"Tê!"
Đường Ninh bị đau lấy lại tinh thần, ngẩng đầu liền nhìn Giang Diệu trước mặt, trực tiếp liền thấy trong mắt thiếu niên có một chút u ám cùng không vui.
Thấy thế, Đường Ninh nhất thời còn có không làm rõ ràng được tình trạng, cô trực tiếp hỏi, "A Diệu, sao thế?"
Em giờ giống như đang nhớ tới ai đúng không? Cận Ngôn sao?
Hắn không đến em cứ như vậy thất hồn lạc phách sao?
Còn anh thì sao? Trong ánh mắt của em vì cái gì không có anh? Lúc trước đã nói là bởi vì anh mới đến cao trung Kim Thắng nhưng giờ thì sao?Lúc trước đã nói thích anh nhưng giờ thì sao?
Em bắt đầu thay đổi sao?
Giang Diệu khống chế không nổi chính mình ở trong lòng không ngừng hỏi ngược lại Đường Ninh.
Nhưng trên mặt hắn lại chỉ là miễn cưỡng cười, "Không có gì. Ngược lại là em, sao thế? Đang suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy? Cùng anh khiêu vũ cũng không tập trung?"
Nói đến đây ánh mắt của hắn đều nhìn chằm chằm mắt Đường Ninh không có dời.
Một giây sau quả nhiên từ trong mắt của cô thấy được chột dạ chợt lóe lên.
Phát hiện này khiến cho tâm Giang Diệu bỗng nhiên rơi xuống, sau đó liền thấy được Đường Ninh lập tức liền tránh khỏi ánh mắt hắn, diễn kỹ thập phần vụng về mà kêu thảm thiết, "A Diệu, chân en đau... Đột nhiên liền đau, có thể là bởi gì mấy ngày qua một mực khiêu vũ, em... Em muốn đi nghỉ ngơi một chút có thể chứ?"
Nói như vậy xong, cô liền muốn quay người hướng dưới đài đi đến, bỗng nhiên Giang Diệu cầm thật chặt cổ tay cô căn bản cũng không có buông ra.
Đường Ninh vùng vẫy, "Em.. chân em rất đau..."
Hắn vẫn như cũ chỉ là lẳng lặng mà nhìn cô, không có buông ra.
Thấy thế, Đường Ninh lo lắng nhìn chung quanh một lần, lại tại nhìn thấy Doãn Vũ Tình luyện tập phần diễn chú lùn, trong nháy mắt, mắt bỗng nhiên phát sáng lên, "Đồng học Doãn Vũ Phong, đồng học Doãn, có thể nhờ cậu giúp tôi một việc không?"
Khóe mắt liếc qua luôn luôn chú ý đến động tĩnh bên này,Doãn Vũ Tình vừa nghe đến Đường Ninh thỉnh cầu, nhất thời chưa kịp phản ứng, trực tiếp ngơ ngác quay đầu nhìn về bọn họ.
"Tôi, tôi sao?"
Cô chỉ chỉ mũi của mình.
"Ừm!"
Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu, "Chân của tôi đột nhiên có chút đau, cậu có thể đến bồi A Diệu tập luyện một chút không? Tôi biết, mấy ngày nay cậu bởi vì lo lắng vết thương ở chân của tôi, cũng lo lắng lại bởi vì một mình tôi mà dẫn đến uổng phí hết tâm huyết của mọi người, cho nên vẫn luôn yên lặng nhớ kỹ động tác vũ đạo còn có lời thoại của tôi đúng không? Cho nên cậu là người thích hợp nhất cùng A Diệu tập luyện!"
"Còn có, tôi cảm thấy lời nói trước đó của cậu một chút cũng không sai, là tôi quá ích kỷ, biết rõ chân mình tổn thương chưa lành, còn nhất định phải diễn nhân vật nữ chính « Bạch Tuyết », như vậy đi, dù sao đồng học Doãn Vũ Phong cũng nhớ lời thoại cùng vũ bộ của tôi, dứt khoát chúng ta liền chuẩn bị hai phương án đi, nếu như tôi có thể, ngày đó liền tự mình ra sân, nếu như không được, liền xin nhờ đồng học Doãn Vũ Phong thay thế ta ra sân có thể chứ? Chỉ là hai ngày này khả năng cậu sẽ tương đối vất vả, cậu để ý không?"
Đường Ninh trong
trà trà khí(*= trà xanh)nói như vậy.
Vừa mới nói xong, cơ hồ hết thảy ánh mắt cảm thấy không đúng của mọi người ở đây liền nhìn về phía Doãn Vũ Tình, nữ thần nếu như không đề cập tới bọn họ cũng không biết, nguyên lai Doãn Vũ Phong này lại còn đang len lén nhớ kỹ lời thoại cùng vũ bộ của nữ thần sao? Cái này... Có thể sao? Hắn muốn làm gì?
Cơ hồ nam sinh ở đây đều cảm thấy có chút không đúng, nhưng muốn bọn họ nói có chỗ nào không đúng bọn họ nói không ra.
Cảm thấy quái quái.
Mà nghe được Đường Ninh nói như vậy,trong lòng Doãn Vũ Tình đầu tiên là khắc chế không được mà dâng lên một mảnh mừng thầm, nhưng rất nhanh nhìn thấy biểu lộ nam sinh ở đây,mới từ mừng thầm liền chuyển biến thành nồng đậm xấu hổ cùng oán trách.
Đang êm đẹp Đường Ninh tại sao phải nói như vậy, còn có, cô cũng là vì tâm huyết của mọi người mà suy nghĩ không phải sao? Nếu như chân Đường Ninh bị thương thật liền lên đài cũng không thể, những ngày này bọn họ hao phí tinh lực cùng thời gian chẳng phải hoàn toàn uổng phí sao?
Vì cái gì, vì cái gì mọi người muốn nhìn cô như vậy?
"Tôi... Tôi không được, tôi không tư cách đó, trong suy nghĩ mọi người chỉ có cậu là Bạch Tuyết, sẽ không là người khác, tôi không..."
Cô còn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã trước một bước an ủi.
"Không có chuyện gì, dù sao dự trữ trước tiên cũng không có vấn đề gì không phải sao? Mọi người cũng vất vả nhiều ngày như vậy, cũng không muốn tiết mục giữ lại của kỷ niệm ngày thành lập trường cuối cùng lên không được đài, hơn nữa hiện tại chân của tôi thật rất đau,cậu trước hết giúp tôi một có được không? Nhờ cậu đó!"
Mặt Đường Ninh lộ cầu khẩn nói.
"Chuyện đó..."
Doãn Vũ Tình nhìn Giang Diệu sau lưng cô.
Thấy thế, Đường Ninh liền tranh thủ lấy tay mình tay từ trong tay Giang Diệu rút ra, quay người nhìn về Giang Diệu phía sau lưng, "A Diệu, nếu không anh trước tiên cùng đồng học Doãn Vũ Phong nhảy đi, chân của em thật rất đau, muốn xuống nghỉ ngơi một chút."
Nghe được Đường Ninh nói như vậy, nhìn lại một bên mặt lộ mong đợi của Doãn Vũ Tình, Giang Diệu trong lúc nhất thời thậm chí đều có chút tìm không thấy từ ngữ gì để hình dung tâm tình lúc này của mình.
Hắn không hiểu, vì cái gì, Đường Ninh tại sao phải hào phóng như vậy? Rõ ràng cô đã sớm biết Vũ Tình là nữ sinh không phải sao? Cô biết rồi không phải sao?
Vậy tại sao còn muốn cho cô ta cùng hắn cùng nhau tập luyện?
Hắn thật không hiểu!
Vì cái gì, trong miệng cô nói thích hắn như vậy, lại vẫn muốn đem hắn đẩy về phía Vũ Tình, chẳng lẽ cô đều không ghen sao? Không phải đã nói muốn cố gắng ba tháng cuối cùng sao? Chẳng lẽ đây chính là cố gắng của cô?
Nhìn bóng lưng Đường Ninh cũng không quay đầu lại đi xuống dưới đi, không hiểu sao trong lòng Giang Diệu liền lập tức dâng lên một mảnh bực bội khó nói lên lời.
Bực bội đến thậm chí là Doãn Vũ Tình đi tới bên cạnh hắn, mắt nghiêm túc nhìn hắn, cũng không cách nào tiêu trừ. Không chỉ có không tiêu trừ, thậm chí còn có càng lúc càng nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, dưới đài Đường Ninh tiếp tục thất thần, nhưng trong lòng lại nhịn không được trực tiếp thở phù một tiếng rồi bật cười.
Bởi vì cái gì chứ?
Bởi vì, độ hảo cảm Giang Diệu: 65.
Đây coi là cái gì?
Cặn bã sao?
Thứ phải cướp mới thấy ngon, còn thứ đưa tới cửa chẳng lẽ giá sẽ rẻ hơn một ít?
Chậc chậc.
"Ầm!"
"A!"
Nghĩ như vậy Đường Ninh liền chợt nghe trên đài truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Cô vội vàng nhìn trên đài, lúc này mới phát hiện, giống như cô cũng không chuyên tâm, Giang Diệu vậy mà thất thủ, không có đỡ Doãn Vũ Tình, khiến cho cả người cô ta trực tiếp tới trên mặt đất.
"Vũ Phong!"
Lúc này mới rốt cục lấy lại tinh thần Giang Diệu vội vàng đưa tay liền đem Doãn Vũ Tình trên đất đỡ lên.
Những người khác bao gồm Đường Ninh cũng gấp vây quanh.
"Thế nào? Không có việc gì chứ?" Đường Ninh lo lắng hỏi.
Hỏi xong còn không có đợi Doãn Vũ Tình trả lời, liền đã trước tiên khéo hiểu lòng người mở miệng nói ra, "Thế này cũng quá nguy hiểm, đồng học Doãn chưa trực tiếp luyện tập qua, nếu không, vẫn là để tôi, dù sao đây cũng là tôi..."
"Không đau, tôi không ngã đau, tôi có thể! Vừa mới chỉ là ngoài ý muốn sai lầm mà thôi!"
Đường Ninh còn chưa nói xong, Doãn Vũ Tình liền đã vội vàng đánh gãy cô.
Bất quá đầu óc nói xong,cô ta mới phát hiện cơ hồ đồng học ở đây đều một mặt kinh ngạc nhìn cô ta, bỗng nhiên kịp phản ứng, Doãn Vũ Tình muốn thu hồi lời của mình cũng đã không còn kịp rồi.
"Hay là Đường Ninh tới đi, Vũ Phong đi trước nghỉ ngơi một chút, trước kia cậu chưa từng học qua khiêu vũ, mặc dù vũ bộ nhớ kỹ nhưng nhảy ra lại hết sức không lưu loát, nghỉ ngơi một chút tương đối tốt."
Đường Ninh bên này còn chưa nói cái gì, chó thẳng nam Giang Diệu liền đã đem nói thật đi ra.
Chậc, thật thê thảm!
Không thấy vẻ mặt tiểu cô nương trắng bệch còn ở trước mặt đánh một cái ha,còn là bị người mình thích đánh mặt,cô cũng thấy lúng túng đó!
"Tôi đây... Tôi đi nghỉ ngơi trước!"
Trắng bệch nghiêm mặt Doãn Vũ Tình lắp bắp nói như vậy, không chút do dự đứng dậy liền hướng dưới đài đi đến.
Cơ hồ là đang đi xuống đài,trong nháy mắt, nước mắt liền như chuỗi hạt châu đứt mất lăn xuống.
Nhưng lúc này cô cũng không biết vì cái gì, tuyệt không muốn có bất luận kẻ nào nhìn thấy chính mình rơi nước mắt, cho nên đầu của cô luôn luôn dùng sức liều mạng cúi thấp, xuống đến dưới đài sau cũng không dám nâng lên.
Cô làm bộ không để lại dấu vết mà liếc nhìn sân khấu, phát hiện Giang Diệu đã bắt đầu cùng Đường Ninh khiêu vũ, trên mặt hoàn toàn không có một chút cảm giác hắn không chuyên tâm không thèm để ý như với cô lúc nãy.
Phát hiện này làm cả người Doãn Vũ Tình đều tâm hoảng ý loạn, hoảng hốt đến cô không hề nghĩ ngợi nâng lên chân chạy ra đại sảnh tập luyện.
Cô đang trốn tránh, trốn tránh điều cô vừa mới phát hiện, trốn tránh... Giang Diệu đối đãi khác biệt.
Đi đi, cô vậy mà bất tri bất giác liền đi tới dưới lầu giáo y viện.
Doãn Vũ Tình hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn xem kiến trúc trước mặt, trong đầu không tự giác hiện lên một người, bóp bóp nắm tay, nhấc chân liền hướng vào giáo y viện đi tới, sau đó dừng lại trước một gian phòng ở lầu hai, hít một hơi thật sâu, cô liền đưa tay gõ cửa phòng trước mặt.
Rất nhanh, một nam nhân liền từ bên kia cửa phòng mở ra.
"Bác sĩ Mục, trước đó anh nói với tôi, nếu như tôi có cái gì không vui, liền đến tìm anh, lời này còn giữ lời không?"
Doãn Vũ Tình lắp bắp hỏi như vậy.
Cô cũng không biết chính mình tìm đến người này có đúng hay không? Côtừ trước đến nay... Từ trước đến nay đều rất sợ hắn, có thể cô thật là không có cách nào, có lẽ... Có lẽ...
Nghe cô nói, bên trong cánh cửa Mục Thịnh trực tiếp liền hạ lông mày, sau đó mỉm cười, "Đương nhiên."
Nghe được hắn trả lời khẳng định,trong mắt Doãn Vũ Tình lập tức liền bắn ra một tia kinh hỉ, lúc này liền muốn hướng phòng nam nhân đi vào.
Cô vừa mới mở chân, chưa từng nghĩ nam nhân liền đã mò lên áo khoác hắn treo ở một bên trên kệ, trực tiếp đi ra, khẽ cười nói, "Ngại quá, tôi từ trước đến nay không thích trong gian có mùi những người khác. Cho nên đi theo tôi!"
Nghe hắn nói, Doãn Vũ Tình có chút lúng túng cắn cắn môi, thấy Mục Thịnh đã nhấc chân đi về phía trước, lúc này mới chậm rãi đi theo bước tiến của hắn.
Cũng phải thua thiệt cô không biết hôm qua Đường Ninh mới vừa vặn tiến vào căn phòng này, nếu không chỉ sợ cô lúc này có thể liền không chịu được nữa.
Tầng cao nhất giáo y viện.
Ngồi đối diện Mục Thịnh, Doãn Vũ Tình xả đông xả tây cùng Mục Thịnh nói không ít, chủ đề trung tâm chính là kể ra cô cảm thấy mất mát, cô mang theo ý tốt đẹp lại bị mọi người hiểu lầm,cô lo lắng các loại...
Sau khi nói xong, nhìn sao trên đỉnh đầu, bỗng nhiên thở dài, "Bác sĩ Mục, anh nói đồng học Đường Ninh đồng học là tốt thật sao? Tôi thật... Thật rất muốn lên đài, nếu như cậu ấy cuối cùng không có cách nào tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường thì tốt rồi..."
Không cẩn thận đem lời thật lòng nói ra, Doãn Vũ Tình vội vàng bưng kín miệng của mình, "Tôi không phải... Tôi không có ý tứ đó, tôi kỳ thật chỉ là muốn kỷ niệm ngày thành lập trường có thể giải quyết viên mãn mà thôi, tôi..."
Giải thích, cô vô thức nhìn Mục Thịnh, lại không nghĩ trực tiếp liền va vào đôi mắt đen không thấy đáy của hắn.
Đen nhánh thâm thúy, khiến cho lòng Doãn Vũ Tình không khống chế liền hoảng hốt, cô vội vàng đứng dậy, "Bác sĩ Mục, tôi nên... Cần phải đi! Các bạn học của tôi bây giờ còn đang ở đại sảnh tập luyện chờ tôi, tôi thật phải đi..."
Nói, cô vội vàng nhấc chân liền hướng dưới lầu giáo y viện đi đến.
Mục Thịnh cũng không có ngăn cản.
Ngay khi sắp lúc xuống lầu, Doãn Vũ Tình vô thức quay đầu nhìn nam nhân phía sau một chút.
Cho nên, hắn sẽ giúp nàng sao?
Rõ ràng trước kia mấy lần, cô chỉ cần có sự tình không hài lòng, đến cùng vị bác sĩ Mục này nói hai câu, nếu không tới ngày thứ hai sự tình làm cô phiền não liền sẽ giải quyết triệt để, lần này cũng sẽ giống vậy sao?
Giang Diệu khác thường làm cô hoảng hốt sợ hãi, nghe nói « Bạch Tuyết » cuối cùng còn có cảnh hôn, cô thật... Thật không muốn để cho A Diệu hôn cô ta, cô thích A Diệu, thật thích thật thích, lúc trước cô rõ ràng có thể cảm giác được A Diệu cũng thích cô, nhưng Đường Ninh xuất hiện, A Diệu thay đổi,cô không thể để cho hắn lại thay đổi,cô không tiếp thụ được.
Về phần bạn hỏi cô vì cái gì có lòng tin tìm đến Mục Thịnh là có thể giải quyết sự tình cô phiền lòng?
Chủ yếu là bởi vì,cô từng gặp qua nam nhân này trong tang lễ của anh cô, không chỉ có như thế, cô còn... Còn nghe lén, hắn rất có tiền rất có thế lực, còn giống như có súng, ca ca... Ca ca chính là vì cứu cháu gái hắn mới bị xe đâm chết, về sau gặp lại hắn, chính là ở cao trung nam sinh Kim Thắng.
Cho dù cô có ngốc cũng biết một người như vậy xuất hiện, tám chín phần là cùng cô có liên quan.
Hơn nữa mấy lần trước sự tình phiền lòng cũng được giải quyết thật, cho nên lần cô mới nghĩ đến đến thử xem...
Doãn Vũ Tình đi.
Lưu lại Mục Thịnh một thân một mình lưu tại tầng cao nhất giáo y viện, ngón tay khẽ chọc mặt bàn bên cạnh, hồi lâu mới bỗng nhiên bật cười, lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt sớm đã băng hàn một mảnh.
Không nghĩ tới, Mục Thịnh hắn cũng có một ngày nhìn nhầm nha!
A, có ý tứ!
Về phần muốn giúp cô ta hay không?
Trong đầu Mục Thịnh trực tiếp lóe lên bộ dáng Đường Ninh vui vẻ,bộ dáng ngượng ngùng,bộ dáng quẫn bách, bộ dáng nghiêm túc...
Khóe miệng rất nhanh liền hơi hơi giương lên,băng hàn trong mắt cũng nhanh chóng tiêu tán.
Cho nên, hắn có giúp hay không đây?
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ giúp sao?
[ tiểu kịch trường ]
Mục Thịnh: Tôi vậy mà cũng có một ngày nhìn nhầm!
Đường Ninh: Phải không?
Mục Thịnh: Bảo bối anh không phải nói em, anh đương nhiên hiểu em,em là thiên chân đơn thuần khả ái e lệ... [ nơi đây tỉnh lược một vạn chữ]
Đường Ninh: Hì hì, giáo y tiên sinh, em yêu anh nhất! moa~
Doãn Vũ Tình:... [ cẩu nam nữ]
10h50-13h22 30/8/20225100 chữ