Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Editor:KL

Bởi vì Diệp Cận Ngôn cũng không biết đi nơi nào tìm Mục Thịnh, lại thêm hắn cũng không thể tự tay đem Đường Ninh đưa đến cửa nhà tình địch của chính mình, thế là chỉ đem Đường Ninh đưa đến nội thành liền dừng xe lại, để cô rời đi.

Một đầu, rời Diệp Cận Ngôn,Đường Ninh mới đi không bao lâu, bầu trời liền đặc biệt không phối hợp liền mưa rơi rả rích, rõ ràng bên tay trái cô liền có cửa hàng tinh phẩm bán ô, ánh mắt Đường Ninh lại chăm chú nhìn cửa hàng đối diện tên là "Tiệm Xăm Cây Non",mắt hơi nheo lại.

Nửa ngày, khóe miệng nữ sinh mới hơi giương lên.

Căn cứ những ngày này hiểu rõ cùng quan sát Doãn Vũ Tình,cô ta hình như đã không nhịn được, không nhịn được muốn nói cho Đường Ninh,nói cho cô chuyện xưa phía sau tình cảm ngọt ngào lưu luyến nam nhân Mục Thịnh mà cô thích thực ra tính toán cùng gặp dịp thì chơi với cô mà thôi.

Đường Ninh nguyên lai tưởng rằng cô ta tối thiểu sẽ lại nhịn thêm hai ngày, thẳng đến khi Giang Diệu bên kia ăn đủ khổ, cô ta mới có thể trong cơn tức giận, "tôi không vui người ta cũng đừng nghĩ vui vẻ ", xông về phía Đường Ninh triệt để đánh vỡ ảo tưởng.

Ai ngờ cô nương này không ấn lộ số ra bài (=không đánh mà khai) như vậy, cô ta không có bị Giang Diệu kích thích, lại bị cách thức theo đuổi hấp dẫn của Mục Thịnh làm cho khiếp sợ, nếu cô không nhìn lầm, cô ta thậm chí muốn ở yến hội sinh nhật đêm đó liền nói ra Mục Thịnh tính toán với cô.

Chính là điểm này làm Đường Ninh thực sự là có chút khóc không ra nước mắt,cô bắt đầu hoài nghi trong cốt truyện Doãn Vũ Tình thích Giang Diệu là thật sao?Hay là bởi vì thích được Giang Diệu sủng ái toàn tâm toàn ý mà yêu chính mình? Yêu chính mình phảng phất như nữ chính ngôn tình chúng tinh phủng nguyệt,sống như vị trí Center trong số mọi người? Cũng giống như sau khi ca ca nhà mình chết, cô ta không chút do dự lựa chọn làm nữ giả nam trang đến cao trung nam sinh Kim Thắng.

Cô ta vẫn luôn đang hưởng thụ phần không giống bình thường này.

Thích Giang Diệu cũng bởi vì thân phận, tướng mạo, tính cách của hắn mang tới vạn chúng chú mục cho cô ta.

(*vạn chúng chú mục (万众瞩目)mọi người đều chú ý theo dõi và để mắt tới)

Hiện tại phát hiện Mục Thịnh vì theo đuổi cô,ra tay lớn như thế,hào phóng như thế,tình cảm như thế, càng cơ hồ đem ánh mắt mọi người đều thu hút đến trên thân Đường Ninh, từ nhỏ được cha mẹ, ca ca nhà mình sủng thành kiều kiều bảo, đến bây giờ còn cho mình tiểu công chúa, trung tâm chú ý của tất cả mọi người,thế nên Doãn Vũ Tình ghen tỵ, không vui, thậm chí liền Giang Diệu cũng có chút không để ý tới, lực chú ý trong nháy mắt tất cả đều tập trung trên thân Đường Ninh cùng Mục Thịnh.

(*kiều kiều bảo (娇娇宝)đứa nhỏ được nuông chiều)

Ha ha.

Đường Ninh ở trong lòng trầm thấp cười, càng cười thì càng đè nén không được.

Kỳ thật nếu như cô không đến, Doãn Vũ Tình quả thật có thể luôn luôn một mực chiếm cứ lấy chú ý cùng để ý của tất cả mọi người, sống thành tiểu công chúa của tất cả mọi người.

Giang Diệu yêu cô ta, Diệp Cận Ngôn sưởi ấm cô ta, Từ Tinh Bách thủ hộ cô ta, Mục Thịnh hộ giá hộ tống.

Trừ nguyên chủ Đường Ninh, cô ta cơ hồ đều không có cần phiền lòng, à không, nguyên chủ Đường Ninh đối với cô ta mà nói cũng không phải người phiền lòng gì,ngược lại, một nữ sinh xinh đẹp hào phóng, mười hạng toàn năng cuối cùng cũng thua dưới tay cô ta, sẽ càng thêm tăng thêm cảm giác hạnh phúc của cô ta.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh lần nữa đem ánh mắt đến Tiệm Xăm Cây Non bên kia đường.

Thời gian của cô không nhiều lắm, hiện tại cũng bất quá là bởi vì cô cùng Doãn Vũ Tình không có chạm mặt, lần sau chỉ cần hai người vừa thấy mặt,cô ta liền nhất định sẽ tuôn ra trao đổi của cô ta cùng Mục Thịnh.

Cho nên,cô nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất xoát một nấc thang độ hảo cảm đang chỉ 77 của giáo y tiên sinh, ừm,tăng hai điểm là do đêm đó Mục Thịnh cõng cô trong mưa đi ra cổng trường học.

Hạ quyết tâm Đường Ninh liền ô cũng không kịp mua, trực tiếp tiến vào tiệm xăm mà cô nhìn chằm chằm thật lâu.

Từ tiệm xăm đi ra, mua chiếc ô rẻ nhất, Đường Ninh nhìn điện thoại mới không có một chút số dư mà Diệp Cận Ngôn chuẩn bị cho cô, lại nhìn trong túi tiền, ỷ vào người của Mục Thịnh hiện tại cũng không có đi theo phía sau cô, cô không chút do dự liền đi tới lão bà bà ăn xin mù một mắt, tóc đều thành hoa râm ngay cửa ra vào cửa hàng trước mặt, Đường Ninh liền đem tiền còn lại của mình tất cả đều cho bà.

Nghe lão nhân gia một nói lời cảm ơn, thậm chí đều muốn quỳ xuống với cô, Đường Ninh ngay lập tức liền lánh ra, cười phất phất tay với bà, liền đi tới trạm xe buýt,mở ô hoa nhỏ liền bắt đầu chuyên tâm chờ xe buýt tới.

Chậc chậc,cô thật sự là thật thê thảm quá, đi ra ngoài ra quá gấp, không có mang đủ tiền, chỉ có thể lên xe buýt đi tìm Mục Thịnh thôi, thảm hại hơn chính là bởi vì tiền thực sự không đủ nên cô lại sớm hai trạm liền xuống xe,lộ trình 11 tuyến đường còn lại toàn bộ nhờ chính mình!

Ngồi hàng cuối cùng trên xe buýt Đường Ninh mới nghĩ như vậy xong, khóe miệng liền cong lên.

Sau đó, vừa mới xuống xe,Đường Ninh liền bị một chiếc xe taxi vội vàng đi đầu thai tung tóe cho một thân nước bùn.

Đường Ninh nhịn không được thân thiết thăm hỏi cha mẹ người thân xe taxi kia,cô hơi có chút khóc không ra nước mắt mà cúi đầu liếc nhìn váy của mình trong nháy mắt biến thành vô cùng bẩn, dúm dó.

Cô xác thực muốn thảm, nhưng cô càng muốn thảm thật xinh đẹp, mà không phải giống như bây giờ giống như chạy nạn.

Hít sâu một hơi,Đường Ninh lúc này mới nhấc chân hướng phía biệt thự Mục Thịnh mà cô từng tới.

Bởi vì lúc trước bị cha Diệp đuổi ra ngoài nên Diệp Cận Ngôn vốn là trở về rất trễ, xuống xe buýt, mở ô nhỏ,Đường Ninh đi lần này vậy mà trực tiếp đi tới sắc trời sắp đen mới rốt cục thấy được biệt thự của Mục Thịnh.

Cô vội vàng một mặt ngạc nhiên chạy tới, nhấn chuông cửa biệt thự.

Một đầu trong biệt thự, ngay khi được người công ty Victor Hugo nước E thông tri,Mục Thịnh bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Trung Quốc, vừa mới nghe được tiếng chuông cửa, lông mày nhướng lên, vừa định không cần để ý, nhưng tay vẫn dừng lại ấn mở theo dõi ở cửa ra vào, hắn quay đầu tùy ý nhìn thoáng qua, lập tức liền không thể tin bỗng nhiên quay đầu lại.

Lại về sau...

Hắn liền như gió hướng dưới lầu chạy tới, một phen kéo cửa phòng ra.

Nhìn thấy Đường Ninh toàn thân vô cùng bẩn, ướt đẫm, thậm chí còn run rẩy biên độ nhỏ, nâng lên khuôn mặt nhỏ hơi có chút trắng bệch, trong mắt bắn ra ánh sáng vui mừng vui vẻ nhất, nhào vào trong ngực của hắn.

"Giáo y tiên sinh,em tới tìm anh..."

Hắn nghe được cô mang theo điểm thanh âm rung động nói như vậy.

Cho tới bây giờ Mục Thịnh cũng rất nhiều khuyết điểm, bệnh thích sạch sẽ cũng coi như một cái, rõ ràng trên thân Đường Ninh nào là bùn nào là nước, bẩn vô cùng, hắn lại một điểm tâm tình ghét bỏ không thích cũng không có.

Lúc này lòng hắn tràn đầy chấn kinh cùng đau lòng, chỉ muốn đem tiểu cô nương trong ngực ôm chặt một ít, lại ôm chặt một ít, tốt nhất đưa cả người cô đều hoàn toàn tiến vào trong máu thịt của mình mới tốt.

Nhưng bởi vì lo lắng Đường Ninh sẽ xảy ra bệnh, không ôm được một hồi, Mục Thịnh liền bắt đầu thúc giục lên cô nhanh đi tắm nước nóng.

Đường Ninh đi ra thực sự quá vội vàng, mà Mục Thịnh đã gọi điện thoại cho người đi mua quần áo còn chưa có đưa tới, cuối cùng cô tắm rửa đến nóng hổi,lúc từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người chính là áo choàng tắm có chút quá phận rộng lớn của Mục Thịnh.

Nhìn thấy tóc cô ướt sũng mà khoác trên vai, đã sớm chuẩn bị kỹ càng máy sấy,Mục Thịnh vừa mới chuẩn bị để cô ngồi xuống bên giường, bằng tốc độ nhanh nhất giúp cô thổi khô mái tóc.

Một giây sau hắn liền thấy được Đường Ninh một mặt khẩn trương mà thần bí tiến tới trước mặt hắn, "Giáo y tiên sinh, đừng vội thổi tóc, em có... Có thứ muốn cho anh xem một chút..."

Nghe cô nói, Mục Thịnh là thật có chút khó hiểu.

Sau đó hắn đã nhìn thấy Đường Ninh hít một hơi thật sâu về sau, từ từ nhắm hai mắt, một chút liền đem áo choàng tắm trên người mình kéo hướng xuống, kéo đến ngực.

Không hề bất kỳ chuẩn bị gì Mục Thịnh thậm chí không kịp tránh đi ánh mắt, tiếp theo liền nhìn thấy trước ngực Đường Ninh xăm hai chữ Mục Thịnh lớn như là hai đồng tiền xu ngay vị trí tim.

Lúc này Đường Ninh vẫn từ từ nhắm hai mắt, trên mặt lại là một mảnh nung đỏ, "Thì...Thì dù sao đời em đã nhận định anh, ai tới khuyên đều vô dụng,em cũng chỉ thích anh, toàn thế giới chỉ thích anh nhất, đặc biệt đặc biệt đặc biệt thích..."

Câu nói kế tiếp của cô còn chưa nói xong, cả người liền lập tức bị Mục Thịnh áp đảo trên giường.

Chợt trọng tâm bất ổn dọa đến Đường Ninh mở hai mắt ra, sau đó liền cùng ánh mắt sáng rực của Mục Thịnh.

Thiếu nữ yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa chói lọi óng ánh, bất chấp hậu quả.

Thế này đối với từ nhỏ lý trí yên tĩnh, làm chuyện gì đều đang tính kế giá trị lợi ích lớn nhất như Mục Thịnh mà nói, thật là một lĩnh vực hắn hoàn toàn không có liên quan đến.

Hắn lúc này, trái tim đã không chỉ là đang nhảy nhót, mà là giống như có một ngọn lửa lớn rừng rực đang không ngừng thiêu đốt, hắn căn bản không thể hình dung cảm giác hiện tại đến cùng là thế nào, trong lúc nhất thời, hắn thậm chí suy nghĩ gì đều mặc kệ, cái gì đều không để ý, chỉ là như vậy ôm Đường Ninh, nhìn cô, luôn luôn vẫn nhìn cô.

Dù là cả đời này cứ như vậy kết thúc, cũng không tiếc.

Nhẹ nhàng ngừng thở, Mục Thịnh cúi đầu ngay trên môi Đường Ninh nhẹ mổ xuống, lại mổ xuống.

Trong lúc nhất thời,nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao lên cao, mặt Đường Ninh càng lúc càng đỏ, hô hấp Mục Thịnh cũng đi theo không ngừng càng lúc càng gấp rút.

Cũng không biết qua bao lâu, Đường Ninh không tự chủ được ôm lấy cổ nam nhân.

Ngay khi nụ hôn của hắn sẽ phải hướng xuống, động tác nam nhân bỗng nhiên ngừng lại.

Đợi nửa ngày đều không có chờ đến hôn, Đường Ninh có chút mê mang mà ngây thơ mở mắt ra, sau đó liền thấy trong mắt Mục Thịnh rõ ràng cũng là viết đầy hai chữ dục vọng, hắn nhưng vẫn là cúi đầu tỉ mỉ mà ôn nhu đem quần áo Đường Ninh chậm rãi chỉnh lý tốt.

"Anh sao lại..."

Đường Ninh rầm rì hỏi như vậy.

Lại không nghĩ Mục Thịnh trực tiếp cúi đầu ở trên trán của cô khẽ hôn, "Em quá nhỏ, anh sợ em sẽ hối hận."

"Sẽ không, chỉ cần là anh, em mãi mãi cũng sẽ không hối hận."

Thiếu nữ một mặt kích động nghiêm túc hứa hẹn.

Nghe cô nói,ánh mắt Mục Thịnh nhìn qua càng thêm mềm mại ôn hòa, không thể so với hắn lúc trước tận lực giả vờ nhìn có chút xa cách mà hư giả ôn hòa, lúc này Mục Thịnh là thật, ôn nhu phát ra từ nội tâm.

Phảng phất như gió xuân ấm áp quét qua mặt hồ ôn nhu, lại tựa như sau trận tuyết đầu đông hiển lộ tia nắng đầu tiên.

Hắn bỗng nhiên cười khẽ, sau đó đưa tay ngay trên mũi Đường Ninh cạo nhẹ xuống.

"Được rồi, đứng lên,lúc nãy trên người đều ướt đẫm, hiện tại lại không thổi khô tóc, anh sợ em ngày mai sẽ phải cảm mạo khó chịu."

Mục Thịnh mang theo vui vẻ nói như vậy.

"Hừ."

Đường Ninh hừ một tiếng, cũng có chút sợ chính mình sẽ xảy ra bệnh cảm mạo, liền không thể làm gì khác hơn là đứng lên để Mục Thịnh thổi tóc cho cô.

Cảm thụ được ngón tay thon dài của Mục Thịnh trong tóc của cô nhẹ mà nhu xuyên qua, từ trong gương trước mặt nhìn thấy bên mặt nam nhân chuyên chú mà nghiêm túc, trước kia còn có chút phẫn uất, biểu lộ cô bỗng nhiên cũng đi theo nhu hòa xuống.

Cô không chớp mắt nhìn Mục Thịnh trong gương, khóe miệng rốt cục khống chế không nổi giương lên.

"Dù sao, em chính là sẽ không hối hận..."

Cô lầm bầm lầu bầu nói như vậy.

Mà nghe được Đường Ninh nói một câu như vậy,tay Mục Thịnh có chút dừng lại,rồi lại tiếp tục thổi lên tóc cho cô.

Tóc thổi xong, lại ăn một bát tôm tươi Mục Thịnh tự mình làm, đánh răng xong, Đường Ninh lúc này mới bị Mục Thịnh thúc giục nhanh đi ngủ.

Trước cửa phòng ngủ, cùng đối phương nói xong ngủ ngon, Đường Ninh không chút do dự liền hướng Mục Thịnh bĩu môi.

Thấy được Đường Ninh như thế, Mục Thịnh đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được bật cười, đưa tay hắn liền nâng cổ Đường Ninh, chính là nụ hôn thật sâu.

Nụ hôn kéo dài kết thúc, hai người cũng hơi có chút thở dốc.

"Ngủ ngon."

Mục Thịnh chống đỡ trán cô, thanh âm hơi có chút khàn khàn nói như vậy.

"Ừm... Ừm, ngủ ngon."

Đường Ninh cũng trầm thấp trả lời như vậy.

Vừa đóng cửa phòng, nằm trên giường Đường Ninh liền trực tiếp đem chăn kéo đi lên, sau đó phủ lên đỉnh đầu.

Bất quá một lát, kích động ngượng ngùng tâm tình hưng phấn trên mặt nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là tràn đầy trêu tức cùng hài lòng.

Cô đưa tay sờ sờ lồng ngực của mình, cũng là được 54088 báo cho, hình xăm này nó có thể giúp một tay loại trừ không dấu vết,cô mới xăm lên hai chữ như vậy.

Ừmmm, kết quả chính là ——

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 87.]

Tăng trọn vẹn mười điểm đó.

Trong lúc nhất thời, nụ cười trên mặt Đường Ninh một chút liền biến thành ngọt ngào lại động lòng người.

Về sau mấy ngày,cô liền ở biệt thự của Mục Thịnh.

Hai người cùng nhau làm cơm, cùng nhau rửa bát, cùng nhau xem tivi, cùng đi siêu thị mua đồ ăn, thậm chí còn trong nhà nấu lẩu...

Thời gian vui vẻ tốt đẹp vốn là lại ngắn ngủi như vậy, ngay khi Đường Ninh vừa mới đem độ hảo cảm của Mục Thịnh xoát đến 90.

Cao trung Kim Thắng bên kia trực tiếp gọi điện thoại tới, nói là bởi vì Giang gia cùng Diệp gia liên hợp tạo áp lực, trường học bên này không thể không đem Mục Thịnh sa thải.

Sở dĩ Đường Ninh không trở về nhà cũng không báo cảnh sát thì là bởi vì từ Diệp gia chạy ra ngày thứ hai, Đường Ninh liền đã có liên lạc Đường Thanh, bà bởi vì chính mình bị Diệp Chấn lừa, làm hại Đường Ninh bị khóa ở trong nhà, thực sự tức giận, càng bởi vậy cùng Diệp Chấn chiến tranh lạnh.

Diệp Chấn không phải không nghĩ qua báo cảnh sát, nhưng sớm đã biết Đường Ninh ở đâu nên Đường Thanh vẫn luôn ngăn cản, cho dù là mẹ Giang ra mặt đều không được.

Cũng là lúc này, mẹ Giang mới biết được nguyên lai con của bà thật đã hồi tâm chuyển ý, thậm chí bây giờ vì Đường Ninh mà đủ loại muốn chết không sống, bởi vậy, Lục Thanh Phương liền càng sốt ruột, thậm chí mơ hồ ở trong lòng bắt đầu oán trách trách cứ Đường Ninh băng lãnh vô tình.

Nhưng Đường Ninh bên kia được Đường Thanh luôn luôn ngăn đón, không có cách, hai nhà không thể làm gì khác hơn là hướng Mục Thịnh bên này ra tay.

Một giáo y nhỏ mà thôi, bọn họ không tin thất nghiệp, hắn còn có thể lật ra gì.

Bởi vì trường học thông tri Mục Thịnh tốt nhất mau chóng đi làm thủ tục nghỉ việc, một ngày này, Mục Thịnh lái xe trực tiếp mang theo Đường Ninh đi tới cửa ra vào cao trung nam sinh Kim Thắng.

Hắn đều đã quyết định xong, chờ thủ tục nghỉ việc bên này vừa xong xuôi, dứt khoát ngay khi được mẹ Đường Ninh đồng ý, mang theo cô trực tiếp về nước E, đến lúc đó liền cho cô ở nước E bên kia tiếp tục lên lớp, Ninh Ninh của hắn thông minh như vậy, mặc kệ ở nơi nào đều nhất định có thể học được rất tốt.

Đầu này Mục Thịnh vừa xuất hiện, trùng hợp như vậy, đứng ở trong hành lang Doãn Vũ Tình chỉ một cái liền thấy gò má của hắn.

Cô ta vội vàng đuổi tới, lại ngay cửa ra vào giáo y viện nghe được mấy thầy giáo trò chuyện nói là Mục giáo y là đến làm thủ tục nghỉ việc, về sau chỉ sợ cũng sẽ không lại tới.

Nghe đến đó đầu óc Doãn Vũ Tình cấp tốc chuyển động.

Mục Thịnh ở đây, vậy Đường Ninh đâu? Đường Ninh có thể cũng đi theo hắn cùng đi hay không.

Mặc kệ, liền xem như tìm vận may, cô ta cũng muốn đi thử.

Thế là Doãn Vũ Tình không chút do dự thẳng đến cửa trường học mà đi.

Sau đó ngay cửa ra vào tiệm hạt dẻ rang đường đối diện cao trung nam sinh Kim Thắng,nhìn thấy mặc một kiện áo khoác vàng nhạt, mang theo cặp kính mát Đường Ninh ngay chỗ ấy mua hạt dẻ rang đường.

Nhận ra Đường Ninh, cũng không biết là bởi vì chạy quá nhanh, hay là làm sao, tim Doãn Vũ Tình bỗng nhiên liền bịch bịch nhảy dựng lên.

Khi Đường Ninh dùng di động thanh toán xong hạt dẻ rang đường, đúng lúc đó đứng ở trước mặt của cô.

"Là đồng học Đường Ninh đúng không? Tôi có chuyện rất quan trọng rất quan trọng muốn nói với cậu, liên quan tới giáo y Mục Thịnh, nếu như cậu muốn nghe, thì đi theo tôi."

Nói dứt lời, có thể là sợ Mục Thịnh lúc nào cũng có thể sẽ đến, đầu cơ ta cũng không nhìn trở về liền hướng ngõ nhỏ đi đến.

Quay đầu, Đường Ninh một chút liền chú ý tới cái vách tường ngõ hẻm phía trước kia bên cạnh lộ ra một cái mũi giày da màu đen.

Cô nhìn về phía bóng lưng Doãn Vũ Tình đã tính trước, lòng tin tràn đầy, thậm chí còn có chút nhảy cẫng, mắt dưới kính râm trực tiếp liền cong cong.

Thật là đúng dịp nha!

Nếu là trí nhớ của cô không có ra cái gì không may,cô nhớ kỹ hôm nay hình như chính là thời gian trong cốt truyện Doãn Vũ Tình bị những kẻ đối đầu với Mục Thịnh ở nước E bắt cóc đi?

Ha.

Đây coi là cái gì?

Cốt truyện nguyên bản muốn quật cường lần cuối sao?

Cô thích nha.

Nghĩ như vậy Đường Ninh, dùng tay chỉ nhẹ nhàng đẩy ra một hạt dẻ nóng hổi, ném vào trong miệng, cô giơ chân lên, cũng vội vàng đi theo.

Vừa mới chuyển hướng, đã nhìn thấy trước cô một bước đi vào trong ngõ nhỏ, Doãn Vũ Tình đang bị mấy nam nhân ngoại quốc vạm vỡ dùng sức bịt miệng lại, trong mắt hiện đầy hoảng sợ cùng sợ hãi.

Thấy thế, Đường Ninh lập tức quay người liền muốn đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, cô vừa mới xoay người lại, một trận sương mù liền trực tiếp hướng trên mặt cô phun tới.

Mùi gay mũi khó ngửi vừa mới bị cô hít vào mũi, một cảm giác đầu váng mắt hoa liền cuốn tới.

Thân thể Đường Ninh lắc lư hai cái, liền một điểm thanh âm đều không phát ra, cả người liền bỗng nhiên xụi lơ trên mặt đất,hạt dẻ trong tay vừa mới mua xong cũng ùng ục ục tất cả đều lăn đến trên mặt đất.

Bị mấy nam nhân ngoại quốc tùy ý giẫm mạnh,thịt hạt dẻ màu vàng nâu liền ép ra ngoài.

Chờ Mục Thịnh xong xuôi thủ tục nghỉ việc, trong xe đợi nửa ngày đều không đợi đến Đường Ninh,tìm tới ngõ nhỏ, cũng chỉ tìm được một ít hạt dẻ rang đường tàn khuyết không đầy đủ.

"Anh đi nhanh về nhanh, em thấy bên kia có hạt dẻ rang đường, em muốn đi mua một chút, mua xong em liền sẽ về xe chờ anh."

Mục Thịnh nhặt lên hạt dẻ trên đất, lập tức liền hồi tưởng lại những lời Đường Ninh nói qua với hắn trước khi đi.

Trong nháy mắt, trong lòng của hắn bỗng nhiên dâng lên một trận cảm giác khủng hoảng khó nói lên lờ, trong lòng hoang mang lo sợ, chân tay luống cuống như khi nghe nói máy bay trực thăng của cha cùng anh trai hắn xảy ra chuyện.

Nam nhân liền siết chặt hạt dẻ rang đường trong tay, ánh mắt nặng nề u ám.

Cùng lúc đó, bên kia, có hệ thống gian lận Đường Ninh mỗi lần bị đám người kia mang đến trên mặt đất, người liền lập tức vừa tỉnh lại.

Đầu óc thanh tỉnh, mắt của cô lại không mở ra, liền nghe được đám người ngoại quốc này huyên thuyên bắt đầu bắt đầu trò chuyện.

Ở thế giới cũ hiểu một ít loại ngôn ngữ này, lại thêm nguyên chủ cũng học qua khẩu ngữ trao đổi, Đường Ninh trực tiếp liền từ tiếng nói chuyện của đám người này biết được, bọn họ chính là tới từ nước E, hình như là thuộc hạ của một nữ nhân tên là Lora Laura, bởi vì này Laura đóng mợt vai trò trong rủi ro máy bay trực thăng của phụ huynh Mục Thịnh, cũng làm ra tác dụng lửa cháy thêm dầu, cho nên một đoạn thời gian gần nhất này, cho dù Mục Thịnh không ở nước E, nhưng cũng bỏ mặc người dưới tay không ngừng nhằm vào thế lực của Laura.

Khiến cho vòng tròn thế lực của nữ nhân này càng ngày càng nhỏ, chính bà ta ngược lại là có thể ổn được,nhưng đứa con chừng hai mươi tuổi lại nhịn không được.

Từ khi Mục Thịnh quật khởi,con của Laura luôn luôn bị lấy ra làm đủ loại so sánh,vốn là đối với Mục Thịnh không cam lòng, lúc này thấy mẹ mình cũng bị hắn nhằm vào, vốn là trẻ tuổi nóng tính,thanh niên tâm cao khí ngạo chỗ nào nuốt được khẩu khí này.

Chính vì thế, hắn trực tiếp liền giấu diếm mẹ của hắn tới Trung Quốc, thậm chí còn trời xui đất khiến biết được sự tồn tại của Doãn Vũ Tình.

Thế là làm hoặc không làm, đã làm thì cho xong, trực tiếp trói lại Doãn Vũ Tình đến áp chế Mục Thịnh.

Về phần Đường Ninh, bởi vì Mục Thịnh bảo hộ thực sự quá chặt chẽ, người này tạm thời còn không biết cô tồn tại, chỉ bất quá bởi vì cô ở cùng với Doãn Vũ Tình, mới thuận tay cùng nhau trói lại.

Vừa mới nghe đến đó, Đường Ninh liền lập tức nghe được một trận âm thanh tiếng rít chói tai ở bên tai của cô vang lên.

"A! Các người là ai? Tại sao phải bắt cóc tôi? Tôi không có tiền, thật! Một mao tiền cũng không có. Các người muốn bắt liền bắt nữ nhân bên cạnh tôi này,cô ta có tiền,cô ta không chỉ có cha mẹ có tiền, vị hôn phu bạn trai đều có tiền! Các người thả tôi ra, van cầu các người thả tôi..."

Doãn Vũ Tình tỉnh táo lại, nhìn thấy trên lưng bọn nam nhân ngoại quốc có súng, da đầu một chút liền nổ, cô không lựa lời la lên như vậy, thậm chí cũng không biết mình rốt cuộc kêu những thứ gì.

Chờ một chút, súng!

Vừa nhìn thấy loại vật này, Doãn Vũ Tình cơ hồ một chút liền nghĩ đến Mục Thịnh.

"Các người... Các người là đối thủ của Mục Thịnh? Đúng không? Vậy các người tại sao phải trói tôi? Tôi cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, thật, quan hệ thế nào đều không có, tôi cái gì cũng không biết, cô ta... cô ta là bạn gái của Mục Thịnh, Mục Thịnh rất thích cô ta, sinh nhật cô ta thậm chí còn tặng cô ta rất nhiều rất nhiều lễ vật, các người chỉ cần trói cô ta lại, Mục Thịnh khẳng định cái gì cũng biết đồng ý các người! Tôi van cầu các người... Van cầu các người thả tôi ra có được không?"

Doãn Vũ Tình mang theo tiếng khóc nức nở hô như vậy.

Súng là cái gì, nghe nói đeo ở trên người cũng sẽ cướp cò gì đó.

Cô sợ, thật sợ!

Rõ ràng trong trường học đợi đến hảo hảo,cô tại sao phải đến, cô không ra liền sẽ không gặp được chuyện như vậy, liền sẽ không bị Đường Ninh liên lụy!

Trong lúc nhất thời, Doãn Vũ Tình căn bản là không có cách khắc chế oán hận hiện lên trong mắt.

Chỉ tiếc, Đường Ninh nghe được trao đổi, đám người này xúc động đi đến, cũng là không hề chuẩn bị liền đến Trung Quốc, không phải sao, liền người hiểu tiếng phổ thông cũng không có, thấy Doãn Vũ Tình nào là khóc nào là kêu, trong đó có hai người còn muốn cởi tất thối trước tiên bịt lại miệng của cô ta, dù sao nơi này mặc dù là một tòa nhà ngoại ô Lạn Vĩ, trên đường cũng không phải không có người đi ngang qua, nếu như bị người không cẩn thận nghe được, đã có thể xong.

Bọn họ mới vừa vặn phát đi tin tức cho Lance, trước khi Lance đến, bọn họ nhất định phải cam đoan hai người này tuyệt đối yên tĩnh.

Nghe đến đó, Đường Ninh thực sự là có chút nhịn không được, dù sao Doãn Vũ Tình là cùng cô buộc chung một chỗ, miệng của cô ta nếu như bị tất thối bịt lại, tai của cô dĩ nhiên sẽ hơi thanh tịnh một lát, nhưng hương vị kia cô cũng chịu không được đâu?

Ưm một tiếng, Đường Ninh rốt cục chậm rãi "Thức tỉnh".

Vừa nhìn thấy Đường Ninh tỉnh,lúc trước còn lớn hơn hô kêu to Doãn Vũ Tình một chút liền khàn giọng.

Dù sao cô còn có chút làm không được trước mặt Đường Ninh thanh tỉnh nói ra lời vô sỉ để những người kia thả cô mà chỉ trói Đường Ninh.

Mở mắt ra Đường Ninh vừa nhìn thấy đám nam nhân ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này, cơ bắp cuồng cuộng, con ngươi lập tức thít chặt.

"Các người là ai? Tại sao phải bắt cóc tôi cùng bạn học của tôi?"

Vừa nghe đến Đường Ninh hỏi, đám người này liền lập tức huyên thuyên trao đổi.

Nội dung nói chuyện vậy mà là một nam nhân trong đó cảm thấy dung mạo cô thật là xinh đẹp, dù sao cũng cùng Lance không có quan hệ gì, nếu không liền cho hắn hưởng dụng, hắn còn chưa bao giờ cùng nữ nhân Trung Quốc, muốn thử xem. Còn cảm thán ánh mắt Lance không được, thích một nữ nhân xấu, còn vì cô đến Trung Quốc, thực sự khó có thể lý giải được.

Nói dứt lời, liền ánh mắt nóng rực trực tiếp nhìn Đường Ninh.

"Thế nào không quan hệ? Lance cũng là bạn của tôi, các người nếu như muốn uy hiếp Lance, tôi khuyên các người đừng động tới một đầu ngón tay của tôi, nếu không, sẽ nghênh đón trả thù lớn nhất của anh ấy."

Đường Ninh mặt lạnh, dùng tiếng nói của bọn họ nói như vậy.

Nghe xong Đường Ninh sẽ nói bọn hắn, những nam nhân này lập tức hãi, sau đó nam nhân dẫn đầu kia trực tiếp từ trong đám người đi tới, đưa tay liền bóp lại cằm Đường Ninh.

"Mày đang nói láo."

"Phải không? Mày có thể thử xem."

Ánh mắt Đường Ninh kiên định trả lời.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu.

Nam nhân cười nhạo, chậm rãi buông lỏng ra tay hắn nắm vuốt cằm Đường Ninh, thối lui đến vị trí cũ.

"Hai người ai cũng không được nhúc nhích, đã nghe chưa?"

"Đúng vậy."

Nghe được đối đáp này, Đường Ninh lúc này mới nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, tuy nói có hệ thống thì cô không có vấn đề gì, nhưng kế hoạch của cô còn chưa hoàn thành, cô tạm thời còn không muốn phức tạp.

Chính là lúc này, Doãn Vũ Tình ở bên tai của cô hỏi, "Cái gì? Các người vừa mới nói cái gì? Bọn họ có nói qua bao giờ thả chúng ta đi không?"

"Tạm thời sẽ không thả chúng ta đi, hẳn là muốn chờ giáo y tiên sinh đến."

Đường Ninh nhíu nhíu mày.

"Vậy bọn hắn bắt cậu là được rồi, tại sao phải bắt..."

Doãn Vũ Tình còn lại lời nói tất cả đều yên lặng khi thấy băng lãnh trong mắt Đường Ninh.

Cô thấy Doãn Vũ Tình dần dần ngừng miệng, mới chậm rãi mở miệng nói, "Mặc dù tôi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng theo đối thoại của bọn họ, tôi mới là bị cậu liên lụy, phải bọn họ nói trọng điểm là vì bắt cậu, tôi vừa vặn đi cùng với cậu, mới ngoài ý muốn trói tôi theo, nghe hiểu không?"

Đường Ninh gằn từng chữ nói như vậy.

Vừa nghe đến chỗ này, Doãn Vũ Tình lập tức một mặt hoảng sợ bối rối nhìn Đường Ninh, "Sao lại thế..."

Chính là lúc này, một tên cơ bắp một mực tại bên ngoài trông coi trực tiếp chạy vào, áp vào bên tai thanh niên dẫn đầu nhỏ giọng nói rồi vài câu.

Những nam nhân này ngay khi thanh niên đầu lĩnh chỉ thị, thẳng đến hai người Đường Ninh mà tới.

"Các người làm... ưm, ưm ưm!"

Doãn Vũ Tình còn chưa nói xong, môi của cô ta liền đã bị mấy tầng băng dán màu vàng phong bế.

Rất nhanh, Đường Ninh cũng bị phong bế.

Hai người bị đẩy lên tầng hai, liền lan can đều không có, hai tay bị giở lên cao cao, thanh niên dẫn đầu đứng giữa hai người bọn họ, trong tay cầm một con dao găm Thụy Sĩ, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể muốn tính mệnh bất cứ người nào trong các cô.

Đúng lúc này, Mục Thịnh một thân một mình đẩy ra cửa lớn cũ nát kẹt kẹt rung động trước mặt.

Vừa nhìn thấy Mục Thịnh,mắt Doãn Vũ Tình cùng Đường Ninh liền cùng nhau trừng lớn.

Sau đó liền nghe được thanh niên bên người cười vỗ tay, "Ha ha ha, lúc trước liền nghe nói Lance tâm ngoan thủ lạt, lợi ích trên hết vì một cô gái Trung Quốc xinh đẹp, ngàn dặm xa xôi từ nước E đi tới Trung Quốc, còn vì cô ta núp ở trong trường học nho nhỏ, làm giáo y gì đó, cũng không biết..."

Hắn dừng một chút, ánh mắt sáng rực nhìn thoáng qua Mục Thịnh phía dưới, "Hai vị xinh đẹp này ai mới là Muse mà Lance mày nhớ thương?"

(*Muse:nàng thơ)

Thanh niên nói xong, liền đem lưỡi đao sắc bén đầu tiên là nhắm ngay cổ Đường Ninh, Mục Thịnh chỉ là nhíu nhíu mày, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Hắn thu hồi đao, lại đem lưỡi dao nhắm ngay Doãn Vũ Tình, Mục Thịnh lập tức siết chặt nắm tay, bước chân càng là khống chế không nổi bước về trước một bước.

Thấy thế, chưa bao giờ được chứng kiến đến diễn kỹ cấp độ cung điện của Mục giáo y, mắt thanh niên lập tức sáng lên, liền kéo lấy tóc Doãn Vũ Tình, đưa cô ta kéo đến bên cạnh mình, vừa định tìm đúng góc độ, cho người mở đường.

"Dừng tay!"

Mục Thịnh rốt cục nhịn không được mở miệng.

Nếu nói lúc trước nhìn thấy Mục Thịnh vô thức chú ý lo lắng cho cô ta,lòng Doãn Vũ Tình còn âm thầm mừng thầm đắc ý, lúc này da đầu đau đớn, cùng trên cổ đâm nhói, lại đang nhắc nhở cô ta, Mục Thịnh là cố ý.

Hắn căn bản chính là cố ý ở trước mặt đám người ngoại quốc cơ bắp này biểu hiện ra lưu ý với cô ta, chính là vì trước tiên bảo trụ an nguy cho Đường Ninh.

Nghĩ thông suốt điểm này tâm Doãn Vũ Tình lập tức liền lạnh, nhưng cô cũng không dám quá nhiều giãy dụa kịch liệt, sợ dao của thanh niên không chú ý liền sẽ cắt vỡ cổ họng của cô.

Đồng thời ở trong lòng oán hận Mục Thịnh cùng Đường Ninh đạt tới đỉnh điểm.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì muốn đối xử với cô như vậy? Cô làm gì sai sao?

Chẳng lẽ chỉ có mệnh Đường Ninh là mệnh, mệnh của cô cũng không phải là mệnh sao?

Cô hận bọn hắn!Cô hận bọn hắn!!

Nước mắt Doãn Vũ Tình khống chế không nổi chảy xuống.

Đúng lúc này,thanh niên cầm đao chống đỡ cổ cô đã bắt đầu cùng Mục Thịnh cò kè mặc cả, thấy mình nói ra yêu cầu được Mục Thịnh mặt lạnh thỏa mãn từng cái, hô hấp của hắn càng ngày càng thô trọng, cảm xúc cũng càng ngày càng phấn khởi.

Hắn rốt cục có thể không cần mẹ hộ giá hộ tống làm ra một đại sự đúng nghĩa, lần này xem ai còn dám nói hắn là nhãi con đến bây giờ còn muốn uống sữa mẹ.

Mà không ngừng bị thanh niên này buộc, Mục Thịnh từ đầu đến cuối, mắt đều không có nhìn về Đường Ninh một cái.

Lúc này, rốt cục được Mục Thịnh thỏa mãn yêu cầu, thanh niên một chút liền đắc chí vừa lòng, "Nhìn không ra Lance tiếng tăm lừng lẫy lại còn là người si tình..."

Bằng!

Một tiếng vang trầm.

Thanh niên còn chưa nói xong, dáng tươi cười cứ như vậy cứng ở trên mặt, đồng thời mi tâm cũng đi theo xuất hiện một điểm đỏ tươi.

Cả người hắn bỗng nhiên lắc một cái, oanh một tiếng trực tiếp ngã trên mặt đất.

Thanh niên bị bắn chết, tràng diện một chút liền loạn cả lên.

Doãn Vũ Tình thì lập tức trừng lớn hai mắt còn rơi lệ của mình, bởi vì quá nhiều hoảng sợ, trong lúc nhất thời thậm chí liền nước mắt đều quên chảy.

Hết lần này tới lần khác lúc này, cả người cô một chút bị có một cảm xúc kích động, trong miệng tên cơ bắp bô bô không biết đang nói cái gì giật cô qua, bởi vì động tác của hắn quá lớn,cô lại bị kéo lấy, mặt trực tiếp tìm tới vách tường gỉ thép thô tơ.

Một giây sau,người kéo lấy cô liền chết.

Phải nói, nam nhân ngoại quốc ở đây đều bị người dưới tay của Mục Thịnh bằng tốc độ nhanh nhất giết chết.

Sợi dây trên tay Doãn Vũ Tình cũng được người cởi ra.

Cô đưa tay của mình lên mặt đau đến hơi choáng sờ một cái, máu tươi đầy tay, hơi quay đầu, lại nhìn thấy Đường Ninh chẳng có chuyện gì được Mục Thịnh ôm vào trong ngực.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì?

Đường Ninh dựa vào cái gì?

Mục Thịnh lại dựa vào cái gì?

Cô làm gì sai sao?

Nhiều máu như vậy, mặt của cô khẳng định là hủy, vậy tại sao Đường Ninh còn rất tốt, một điểm đều không bị thương?

Cái này công bằng sao?

Công bằng sao?

Cô loạng chà loạng choạng mà đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Đường Ninh, thấy được cô nhìn chằm chằm gương mặt mình, hơi kinh ngạc mở to mắt, trực tiếp liền từ trong túi móc ra điện thoại di động của mình, ấn nút.

"Tôi biết Đường Ninh cô ta vẫn luôn rất thích anh... Chỉ cần anh nguyện ý chủ động đuổi theo cô ta, cô ta khẳng định sẽ đi cùng với anh..."

"Ca ca của tôi là vì cứu cháu gái anh mà bị chiếc xe kia đâm chết, tôi bởi vậy không có người thân cuối cùng, đây là anh thiếu tôi, anh nhất định phải giúp tôi..."

"Lần này giúp xong, giữa chúng ta liền triệt để xóa bỏ, về sau anh cũng không tiếp tục thiếu tôi, cũng không nợ anh tôi, thế nào..."

"Thành giao."

Hai chữ cuối cùng là thanh âm Mục Thịnh.

Mục Thịnh đã hiểu.

Đường Ninh cũng nghe.

Tác giả có lời muốn nói: Doãn Vũ Tình: Ta muốn ngươi chết!

Đường Ninh: Chiêu này đẹp lắm! Hì hì ~

Mục Thịnh:...

Ngày mai hoàn tất a, vị diện thật thật rất béo tốt ~~

Cỡ mai or mốt xong vị diện nha

16h05-19h43 4/9/2022

Gần 6800 chữ
Nhấn Mở Bình Luận