Chương 228: Lần gặp mặt cuối cùng
Sau khi phẫu thuật xong, Văn Nhàn hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, câu nói đầu tiên của cô là: “Con đâu? Nó sao rồi? Con có bị thương không?”
Bởi cô ngủ mê quá lâu, giọng của cô vừa khan vừa trầm.
Tông Khải Phong nắm chặt lấy tay của cô ấy nói: “Không, em bảo vệ nó rất tốt, nó không bị thương chút nào.”
Văn Nhàn thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn lên trần nhà: “May mà nó không sao, nếu không em làm sao đối diện với anh.”
Cô ấy không trực tiếp nhắc đến tên của Trình Dục Tú, sợ tâm trạng của Tông Khải Phong sẽ không được tốt.
Tông Khải Phong cụp mắt, anh biết văn Nhàn đang tránh nhắc đến cái gì, anh cười khổ: “Cả đời anh chưa bao giờ lại trở thành vẻ nhếch nhác như thế này…”
“Trách em.”
Văn Nhàn biết mọi việc đều do cô ấy: “Là em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến bản thân mình, em không quan tâm đến anh.”
“Em không sai, anh không sai, cô ấy cũng không sai, chỉ có vận mệnh đang hành hạ con người ta mà thôi.”
Anh phẩy tay với cô: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh nhé.”
“Em đi tìm anh trai em, anh ấy nói chưa bắt được người…”
“Đừng nhắc nữa, cứ như vậy đi, nếu em muốn đi thì đợi sau khi em khỏi rồi chúng ta ly hôn…”
“Em không ly hôn, em sẽ giữ anh và con.” Cô đẩy tay của Tông Khải Phong: “Em không thể để con không có mẹ…”
Nghe đến đây Lâm Tân Ngôn phát khóc.
Cơ thể cô như bị nhúng vào một thùng nước nóng một trăm độ, sôi sùng sục.
Cô không thể đoán ra được, rốt cuộc là ai sai ai đúng, mỗi người đều có chỗ khó và lập trường riêng của mình.
“Vậy sau đó thì sao?”
Trình Dục Tú nói đến đoạn này thì rất bình tĩnh, giống như người trong đó không phải là bà vậy, như thể bà chưa từng góp mặt trong đó vậy.
“Bởi vì chân Văn Nhàn bị thương, không thể đi lại được…”
“Chẳng phải bác sỹ nói thêm đinh thép vào thì có thể đi lại được sao?”
“Đúng vậy, vốn là sẽ như vậy, nhưng sau khi phẫu thuật mới phát hiện, có lẽ bởi vì thời gian chống đỡ quá lâu nên nó đã tổn thương đến thần kinh, thêm đinh thì chân cô ấy cũng không thể đứng dậy đi lại được, Văn Nhàn không thể đi lại, Văn Khuynh càng không muốn để cô ấy và Tông Khải Phong chia tay, anh ấy luôn ghép tôi với Bạch Hồng Phi, lúc đó mọi người đều biết quan hệ người yêu giữa tôi và Bạch Hồng Phi, nên anh ấy mới tạo nên màn kịch tôi thư thông với Bạch Hồng Phi mà không có ai nghi ngờ.”
“Sau này…”
Mấy năm sau, Tông Cảnh Hạo đã được sáu tuổi, Văn Nhàn vô ý nghe được lời đối thoại giữa Văn Khuynh và Văn Cẩn, cô mới biết Trình Dục Tú bị nhốt rồi.
Cũng bởi chuyện này mà Trình Dục Tú hại bản thân mình, năm đó cô bị Văn Khuynh bắt đi, vừa sinh Tông Cảnh Hạo không lâu đã bị nhốt ở nơi âm u, khí lạnh nhập vào cơ thể, hại cô sau này không thể sinh con được nữa.
Văn Nhàn không ngờ rằng Văn Khuynh lừa cô ấy, ngay cả ba cô là Văn Cẩn cũng biết, lúc đó cô đẩy cửa ra, lớn giọng hỏi: “Sao anh có thể làm như vậy chứ?”
Cô vô cùng tức giận.
“Văn Nhàn, sao em lại tới đây?” Văn Khuynh từ trên ghế đứng dậy, anh nhìn em gái: “Ba và anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi…”
Văn Nhàn hét lên như phát điên: “Vì tốt cho em, vì tốt cho em mà lại làm chuyên phạm pháp à? Ai cho các anh cái quyền đấy, cái quyền lấy đi sự tự do của một người?”
“Em cần phải bình tĩnh, bình tĩnh.” Văn Khuynh trầm mặt: “Mấy năm nay chẳng phải rất yên bình sao? Em và Khải Phong rất tốt, như thế là đủ rồi. Em còn gì chưa hài lòng, không phải vì em, anh cần gì phải mạo hiểm để làm ra chuyện này?”
Văn Nhàn sững lại nhìn Văn Khuynh rất lâu, cuối cùng cô nghẹn ngào nói: “Anh thả cô ấy ra.”
Văn Khuynh cau mày: “Em cứ coi như hôm nay em chưa nghe thấy gì cả, về nhà sống hạnh phúc với Khải Phong đi.”
“Sao em có thể làm như không biết được?” Hai mắt Văn Nhàn mơ hồ, cô ấy đi chuyển thân thể mình, ngã ầm một tiếng từ trên xe lăn xuống.
“Em điên rồi.” Văn Khuynh dìu cô đứng lên: “Em muốn cắt cụt chân à?”
Văn Khuynh bị Văn Nhàn cố ý đưa ra sự đe doạ, vốn đã mất đi khả năng đi lại, bây giờ còn vì một cô gái không quen biết mà làm hại đến bản thân mình.
“Em không cần biết, anh không thả người thì hôm nay em có chết cũng sẽ không đứng lên.” Thái độ cương quyết của Văn Nhàn ép Văn Khuynh đến hết cách.
Anh quỳ xuống trước mặt Văn Nhàn: “Tại sao em phải cứu cô gái đó, em không sợ cô ta xuất hiện sẽ phá hoại em và Tông Khải Phong à?”
Văn Nhàn nhìn anh: “Em nhất định phải cứu cô ấy, bởi vì em đã đưa cô ấy tới trước mặt Tông Khải Phong, bởi vì lòng em vẫn còn nguyên vẹn, cho nên…”
“Cho nên em tìm một cô gái khác cho Tông Khải Phong?” Văn Khuynh thay đổi sắc mặt, một biểu cảm rất ngạc nhiên, lúc này anh không biết nên dùng biểu cảm và ánh mắt gì để nhìn cô nữa.
“Thả đi.” Văn Cẩn vẫn không nói chuyện chợt mở miệng nói, mấy năm nay ông vẫn tin tình cảm của Văn Nhàn và Tông Khải Phong rất tốt, dù cô gái kia có xuất hiện gì cũng không có uy hiếp gì lắm.
Hơn nữa con của họ đã lớn như vậy, Tông Khải Phong không thể vì một người phụ nữ khác mà ly hôn với Văn Nhàn được.
Nhưng Văn Cẩn lại không biết, đứa bé kia vốn không phải là do Văn Nhàn sinh.
Cuối cùng Văn Khuynh nghe lời của ba nói, nói nơi nhốt Trình Dục Tú cho Văn Nhàn.
“Mấy năm đó bà làm sao qua được?” Lâm Tân Ngôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trình Dục Tú.
Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy trong người của Trình Dục Tú.
“Tôi không biết, tóm lại là rất khó khăn, ngày nào cũng đối mặt với bức tường, ngoài tường ra thì chẳng có gì, thời gian đó tinh thần tôi cũng gặp vài vấn đề, tôi không nhận rõ người được nữa…”
Bị nhốt nhiều năm, lúc Tông Khải Phong gặp lại Trình Dục Tú, là tại một phòng dưới lòng đất, tóc cô buông xoã, bởi vì lâu không được xếp gọn nên tóc bết lại thành cục, hai mắt vô thần, người gầy xơ xác, cô ngồi ở trong góc, ngay cả cửa có mở cô cũng không động đậy, dường như cô biết mình sẽ không thể ra nổi.
Đứng ở cửa phòng giam, Văn Nhàn nói với Tông Khải Phong: “Lúc đầu cô ấy không hề tư thông với Bạch Hồng Phi, là anh trai em đã bắt bọn họ lại với nhau dùng tính mạng Bạch Hồng Phi để uy hiếp cô ấy, ép cô ấy phải gọi cuộc điện thoại đó, từ lúc đó đến giờ cô ấy vẫn luôn bị giam ở đây.”
Tông Khải Phong không nghe thấy tiếng động xung quanh, ông chỉ nghe rõ có một câu nói, năm đó cô ấy không tư thông với Bạch Hồng phi.
Bạch Hồng Phi cũng được Văn Nhàn thả đi.
Lúc đầu văn Khuynh không hề nhốt hai người ở cạnh nhau.
Mỗi bước chân của Tông Khải Phong đều nặng nề, anh sắp không nhận ra dáng vẻ của cô, nào có thể nhìn ra được một cô gái thông mình lanh lợi, mạnh mẽ nữa chứ.
Đó rõ ràng là một con rối bị hành hạ đến mức phải mất đi linh hồn.
Ngoài việc hít thở, cô chẳng làm gì, ngay đến suy nghĩ cũng không.
Nhìn thấy có người bước vào, Trình Dục Tú ngồi co lại ở góc tường, dường như cô đang sợ có người tới.
Tông Khải Phong khuỵu một gối xuống trước mặt cô, anh giơ tay gạt sợi tóc trước mắt cô đi, Trình Dục Tú sợ hãi, toàn thân cô run rẩy, cô đẩy anh ra: “Đừng đụng vào tôi.”
Tông Khải Phong bị đẩy ra, nhưng thân thể anh không nhúc nhích, anh khản giọng nói: “Là anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!