Khi Lục Thanh Nham nhận được cuộc gọi từ Lâm Hữu, anh vừa mới thức dậy. Lục Thanh Nham mặc bộ đồ ngủ màu đen, biếng nhác đứng nấu mỳ gói trong bếp.
Năm nay anh mới mười bảy, chiều cao đã vượt mốc 185cm. Ánh nắng vàng ươm rọi vào qua cửa sổ phòng bếp, hắt lên người anh, khuy áo ngủ màu đen cài lung tung, có thể trông thấy cơ bụng màu lúa mạch như ẩn như hiện bên dưới, dù anh đang vừa ngáp vừa nấu mỳ cũng chẳng khác nào đứng chụp ảnh trong studio.
Khi nhận cuộc gọi từ Lâm Hữu, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng cậu gọi mình rủ đi đá bóng, còn chưa kịp bảo Lâm Hữu chờ mình một lát, anh đã nghe tiếng Lâm Hữu thều thào ở đầu dây bên kia, “Lão Lục, cứu anh em với, hình như tôi bị sốt rồi, không dậy nổi, ông mau lăn tới đây đưa tôi đi khám.”
Lục Thanh Nham không khỏi sửng sốt.
Với hiểu biết của anh về Lâm Hữu, nếu không phải thật sự sốt tới mức không nhấc người lên được thì chắc chắn Lâm Hữu không thể rầm rì nhờ anh giúp đỡ như vậy.
Lục Thanh Nham vội vàng tắt bếp, “Ông chờ tôi qua.”
Anh cũng không hơi đâu lo chuyện thay quần áo, cầm đại một chiếc áo khoác màu đen, xỏ chiếc quần bò rồi ra ngoài ngay, may mà nhà Lâm Hữu ở ngay đối diện nhà anh, qua đó không mất tới năm phút.
–
Khi Lục Thanh Nham chạy lên tầng hai nhà Lâm Hữu, anh ngửi thấy một mùi thơm khó tả, tựa như mùi hoa dịu dàng mềm mại, hương thơm tan trong không khí, khiến người ta bất giác phải đỏ mặt nóng lòng, rồi lại không thể kìm lòng muốn hít thở nhiều thêm.
Nếu người ở đây là một Alpha, hắn có thể lập tức nhận ra rằng đây là pheromone của Omega, hơn nữa còn vô cùng dày đặc, đã gần tới độ dày đặc trong thời kỳ phát tình.
Tiếc rằng Lục Thanh Nham là một chàng Beta không hiểu chuyện trăng hoa, anh nhíu mày, thầm nghĩ mùi sáp thơm nhà Lâm Hữu ngọt quá.
Anh tăng tốc, rảo bước đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Hữu. Lục Thanh Nham mở cửa phòng ngủ, mới phát hiện mùi thơm trong phòng Lâm Hữu còn nồng hơn, gần như ập đến phủ kín người anh.
Lục Thanh Nham hít một hơi mạnh, cảm thấy đầu mình bắt đầu chuếnh choáng, không hiểu sao nhịp tim cũng nhanh hơn.
Anh sải bước tới cạnh giường, thấy Lâm Hữu nằm trên đó quấn chăn tròn xoe như quả bóng, Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn, rồi không khỏi giật mình.
Cả khuôn mặt Lâm Hữu ửng lên màu hồng nhàn nhạt, đôi môi khô khan cũng rất đỏ, mái tóc đen nhánh bết dính trên mặt vì mồ hôi, cả đôi mắt cũng vô cùng ướt át.
Cậu nằm co người trong chăn, thấy Lục Thanh Nham tới, cậu không hề khách sáo thò tay ra khỏi chăn, ý bảo Lục Thanh Nham nhanh qua đây kéo cậu dậy, “Mau đưa tôi đến bệnh viện đi.”
“Sao ông lại sốt đến mức này?” Lục Thanh Nham lầm bầm, sau đó anh kéo Lâm Hữu ra khỏi chăn, đỡ cậu xuống giường.
Người Lâm Hữu ướt sũng mồ hôi, nhiệt độ cơ thể cao đến lạ, cũng không biết tại sao nóng tới vậy mà cậu vẫn cuộn mình trong chăn. Cậu mặc độc một chiếc áo thun trắng với quần đùi, để hở cổ tay và mắt cá chân trắng bóc, cộng thêm gương mặt hiền lành vô tội kia, thoạt trông như nhỏ hơn Lục Thanh Nham vài tuổi.
Lâm Hữu muốn tự xuống giường đi lại, nhưng chân vừa chạm đất đã yếu đến nỗi không sao đứng vững, cũng may Lục Thanh Nham vẫn luôn để mắt đến cậu, bèn nhanh tay kéo cậu lên.
Lục Thanh Nham bế Lâm Hữu lên rồi chạy xuống tầng, thấy bản mặt không cam lòng của Lâm Hữu, anh không nhịn được cười, “Đừng ngọ nguậy nữa, tôi vừa mới gọi xe, người ta đang chờ bên dưới. Bây giờ tôi đưa ông đến bệnh viện.”
Lâm Hữu chết trong lòng một chút dựa lên vai Lục Thanh Nham, nghĩ bụng anh Lâm uy danh chấn động khắp cấp ba Tấn Nam lại đau ốm sa sút đến mức bị người ta bế công chúa, nói ra chuyện này thì nhục không để đâu cho hết.
Cậu thều thào đe dọa anh, “Tôi nói ông biết, ông mà dám kể chuyện hôm nay của tôi cho người khác, ông chết chắc đấy, tẩn ông ba trận vẫn là ít.”
Lục Thanh Nham chọc cậu, “Ông cứ có sức tẩn tôi trước đi đã.”
–
Hai người chí chóe vài câu đã xuống đến dưới nhà, xe taxi chờ sẵn ngoài cửa, Lục Thanh Nham thả Lâm Hữu xuống ghế sau trước, sau đó anh mới chui vào xe.
“Bác tài, đến bệnh viện số một.”
Lục Thanh Nham đóng cửa xe, lúc này anh mới phát hiện trong xe cũng có hương hoa không thể tản mất kia, dường như nó phả ra từ chính cơ thể Lâm Hữu. Anh không khỏi sáp lại gần Lâm Hữu, ngửi một lát rồi nhíu mày hỏi: “Ông xịt nước hoa đấy à?”
Lâm Hữu lườm anh, “Ông mới xịt ấy.”
Tài xế taxi là một Beta khoảng 40 tuổi, nghe vậy ông nhìn thoáng xuống ghế sau, ngay từ khi cậu trai mặc áo thun trắng kia lên xe ông đã phát hiện, đây là một Omega sắp đến thời kỳ phát tình. Cũng không biết tại sao giới trẻ bây giờ lại thế này, đến kỳ phát tình cũng không biết đường tiêm thuốc ức chế, cứ nhông nhông chạy ra đường như vậy.
May mà ông là một Beta, ngửi thấy mùi pheromone cũng không đến mức bị kích thích, họa mà đây là một Alpha thì thật sự rất khó nói.
Nghĩ vậy, chú tài xế tốt bụng nhắc nhở: “Cậu bé này, cháu không có thuốc ức chế nên mới đến bệnh viện đúng không? Lần sau đừng có chạy ra đường khi chưa có biện pháp an toàn nào, nguy hiểm lắm.”
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đều đần mặt ngẩng đầu.
Thuốc ức chế?
Đó không phải thứ chỉ Omega mới cần sao?
“Chú ơi chú nhầm rồi, cháu đến bệnh viện vì bị sốt, hai đứa cháu đều là Beta, cần thuốc ức chế làm gì.” Lâm Hữu dựa vào vai Lục Thanh Nham, thều thào trả lời.
Khi mới chào đời cậu và Lục Thanh Nham đều đã được giám định là Beta, chẳng qua sau này mặt mũi cậu trắng trẻo xinh xắn quá, nên mới thường xuyên bị nhận nhầm thành Omega, Lâm Hữu cũng không còn lạ gì nữa.
Chú tài xế nhìn họ bằng ánh mắt quái lạ.
Mùi pheromone tràn ngập trong xe thế này, sao lại là Beta được, thằng nhóc này còn trẻ, nói dối cũng không biết đường soạn sẵn bài.
Cũng may chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện số một, Lục Thanh Nham vội vàng trả tiền xe rồi nhấc Lâm Hữu xuống xe.
–
Lục Thanh Nham đăng ký khám dịch vụ, cũng coi như họ số đỏ, hôm nay bệnh viện không đông người lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt họ.
Nhưng Lục Thanh Nham phát hiện, khi anh ôm Lâm Hữu đứng chờ khám bên ngoài, có mấy chàng trai cô gái trẻ tuổi vẫn luôn nhìn về phía họ, nhìn dáng vẻ thì đều là Alpha. Họ đều có vẻ mặt vừa đấu tranh vừa khao khát, thậm chí còn nhìn Lâm Hữu trong lòng anh xì xào gì đó, không biết đang bàn tán chuyện gì.
Lục Thanh Nham thấy hơi khó chịu, anh bọc Lâm Hữu lại bằng chiếc áo khoác màu đen của mình, không cho những người khác nhìn cậu.
Mặt Lâm Hữu càng lúc càng đỏ, hơi thở của cậu cũng nóng hôi hổi. Hởi thở phả lên cổ Lục Thanh Nham, tựa như lông vũ cào lên người anh, khiến anh cảm thấy là lạ, nhưng nghĩ đến người này là Lâm Hữu, anh lại không để bụng nữa.
Năm phút sau đã đến lượt Lâm Hữu vào khám.
Chân Lâm Hữu vẫn không có sức đứng dậy, Lục Thanh Nham mặc kệ sự kháng nghị của cậu, bế thẳng người vào phòng khám.
Bác sĩ tại khoa cấp cứu là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta vừa nhìn Lâm Hữu đã không khỏi nhướn mày, vừa định hỏi tại sao đến kỳ phát tình lại chẳng chịu tiêm thuốc hay gì thế này, đã nghe thấy Lục Thanh Nham nói: “Bác sĩ, cậu ấy bị sốt, người cậu ấy nóng lắm.”
Sau đó anh ta nhìn thẻ khám bệnh, mục giới thiệu của Lâm Hữu được điền là: Beta nam, 17 tuổi.
Bác sĩ lập tức thấy ngờ ngợ.
“Cậu chờ một lát.” Anh ta lấy một chiếc máy dò ra khỏi ngăn tủ, sau đó vẫy tay với Lâm Hữu, “Giơ ngón tay ra đi.”
Lâm Hữu ngoan ngoãn vươn tay ra, sau đó chiếc máy dò kia đâm thẳng vào đầu ngón tay cậu, một giọt máu đỏ tươi bị máy dò hút vào, đèn báo hiệu trên đó lập tức chuyển sang màu đỏ.
Lâm Hữu chưa kịp ho he gì đã bất chợt bị chọc vào tay, lúc này mặt cậu đã méo xệch.
Lục Thanh Nham đứng nhìn cả quá trình, có nhìn thế nào cũng không giống đang đo nhiệt độ. Anh không khỏi căng thẳng, hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy bị sao thế, không phải lên cơn sốt sao?”
“Không phải sốt, cậu ấy đang phân hóa, chỉ là có cùng triệu chứng với sốt thôi.” Bác sĩ đặt máy dò sang bên cạnh, bấm điện thoại nội bộ liên lạc với đồng nghiệp chuyên khoa ở tầng trên, gọi họ xuống đón người. Sau đó anh ta mới bình tĩnh giải thích với hai cậu trai trẻ đang nghệt mặt ra này, “Cậu ấy vốn không phải Beta, mà là Omega, chỉ là phân hóa muộn quá thôi. Có điều dù tình huống này hiếm gặp nhưng cũng không phải không có, cứ đối xử bình thường với nó là được. Tôi chuyển cậu lên trung tâm Omega trên tầng, họ sẽ xuống đón cậu ngay. Hai cậu cứ chờ ở đây là được.”
Thấy Lâm Hữu dại mặt ra, bác sĩ còn tốt bụng an ủi cậu, “Đừng lo lắng quá, bình thường Omega phân hóa muộn toàn có pheromone bá đạo hạt gạo luôn, đây là chuyện tốt mà. Hơn nữa cậu có bạn trai bên cạnh, có pheromone của Alpha an ủi khi phân toán cũng sẽ thấy tốt hơn nhiều.”
Câu này của anh ta nhiều chỗ cần chửi quá, Lâm Hữu thật sự không biết phải bắt đầu chửi từ đâu.
Giới tính Alpha, Beta, Omega đều có thể giám định ngay từ khi chào đời, chỉ có một bộ phận rất nhỏ bắt đầu phân hóa lần thứ hai vào năm mười bốn tuổi, chút thường thức này Lâm Hữu vẫn biết chứ.
Nhưng cậu đã mười bảy tuổi, đã qua độ tuổi muộn nhất để phân hóa rồi, sao bây giờ lại tự nhiên phân hóa thành Omega được?
Lâm Hữu lẳng lặng cấu bắp thịt trên cánh tay Lục Thanh Nham, lúc này thì đến lượt Lục Thanh Nham méo mặt.
“Bác sĩ, tôi là Beta thật mà, vừa ra đời đã giám định rồi.” Lâm Hữu vẫn chưa thôi ý định giải thích với bác sĩ, “Người bên cạnh tôi không phải bạn trai, cũng không phải Omega luôn, cậu ấy cũng là Beta giống tôi.”
Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Lục Thanh Nham, dù đang ngồi trên ghế, anh ta vẫn nhìn ra chàng trai trẻ tuổi này vai rộng chân dài, chiều cao vượt trội so với mặt bằng chung các cậu trai cùng trang lứa. Mặt mũi cậu ta cũng là vẻ khôi ngô mang đậm tính xâm lược, tựa như một con báo lười nhác, thoạt trông rất yên tĩnh nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm. Vậy nên anh ta vô thức nghĩ Lục Thanh Nham là một Alpha.
Vậy mà lại là Beta.
Nhưng nhìn sang Lâm Hữu đang gắng gượng dựa vào người Lục Thanh Nham, bác sĩ lại lấy ra một chiếc máy dò khác, nói với Lục Thanh Nham: “Cậu cũng kiểm tra xem sao đi.”
Lục Thanh Nham: “…”
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn thò tay ra.
Chiếc máy dò kia cũng trích một giọt máu trên ngón tay Lục Thanh Nham, Lâm Hữu tò mò rướn mắt lên, trông thấy đèn báo trên máy dò “tít” một phát rồi chuyển sang màu xanh lá cây.
Không hiểu vì sao bác sĩ lại thấy hơi đáng tiếc.
“Cậu ta đúng là Beta.” Bác sĩ gật đầu, khẳng định lại thân phận của Lục Thanh Nham, sau đó nhìn sang Lâm Hữu, “Nhưng cậu thì đúng là Omega.”
Vừa dứt lời, đã có người gõ cửa phòng cấp cứu, mấy bóng người mặc đồng phục màu xanh nhạt đi vào, hỏi: “Chỗ này có Omega mới phân hóa đúng không?”
Bác sĩ chỉ vào Lâm Hữu, “Đây này, 17 tuổi, nam.”
Lâm Hữu mơ màng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì cậu đã bị mấy y tá kéo lên cáng, sau đó họ phun một loại chất lỏng lạnh lẽo lên cổ cậu, rồi còn nhét một viên thuốc vào miệng.
“Bố mẹ cậu đâu?” Y tá hỏi tiếp, thấy chỉ có một mình Lục Thanh Nham ở đây, bèn khó hiểu nói: “Cậu đi cùng cậu ấy à?”
“Tôi là anh trai.” Lục Thanh Nham đứng dậy, anh cao hơn y tá hẳn một cái đầu, thoạt trông rất đáng tin, “Có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Lâm Hữu nằm trên cáng, lẳng lặng giơ ngón giữa với Lục Thanh Nham.
Lại giả mạo anh trai ông, ông cứ ghim trước đã.