Lâm Hữu không ngờ rằng, chiêu tối ngày hôm sau, Tiêu Bình lại chặn cậu trước cổng sau trưởng.
Y cũng đi mô tô đến giống như hôm qua, còn xách một túi đựng đầy đồ trên tay.
Hôm nay Lâm Hữu ra ngoài một mình, giáo viên gọi Lục Thanh Nham lên giao việc đột xuất, không thể đi ăn tối với cậu.
Lâm Hữu nghĩ một lát, dù Lục Thanh Nham nói anh anh trả giày giúp cậu, nhưng suy cho cùng thì đây vẫn là chuyện riêng của cậu, mà trường Bắc Cao cũng không xa lắm, cậu bèn cất giày vào trong túi, định bụng ăn tối xong sẽ qua Bắc Cao tìm Tiêu Bình.
Lúc này cậu lại gặp Tiêu Bình ngay trước cổng, trái lại cậu đỡ phải mất công chạy qua đó.
Cậu chạy đến trước mặt Tiêu Bình, đẩy hộp đựng giày vào tay y, “Trả cậu này, con người tôi không tùy tiện nhận đồ của người khác, tấm lòng của cậu cũng không nhận luôn.”
Mặt trưng vẻ Omega lạnh lùng trái tim sắt đã không hề giả trân.
Tiêu Bình không tức giận, y cũng không đôi co với Lâm Hữu mà nhét túi đồ trên tay vào lòng cậu, “Không nhận giày thì đồ ăn vẫn nhận được chứ? Đồ ngọt mẹ tôi làm, ngon hơn bánh ngọt của rất nhiều cửa hàng bên ngoài đấy.”
Lâm Hữu sững sờ.
Ông bạn này cũng ghê gớm đấy, có ai theo đuổi người khác lại lấy luôn đồ ngọt mẹ làm để tán trai chứ?
Cậu vừa định đưa trả lại, Tiêu Bình lại nói: “Nếu cậu không nhận, ngày mai tôi lại đến, nếu cậu nhận thì ngày mai không đến nữa.”
Lâm Hữu nghe vậy, bàn tay toan trả đồ chợt khựng lại.
Nhưng cậu cũng đâu ngốc, Lâm Hữu nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: “Vậy ngày kia thì sao, cậu có đến không?”
Tiêu Bình bật cười, “Đến chứ, ngày nào cũng đến.”
Lâm Hữu thấy không vui, “Vậy tôi không nhận.”
Tiêu Bình cười ầm lên.
Rất ít khi y cười vui vẻ như vậy, nhưng Lâm Hữu thật sự rất thú vị.
Thấy hôm nay không có Lục Thanh Nham, y bỗng muốn ở cùng Lâm Hữu thêm lát nữa, nên cũng không muốn trêu Lâm Hữu đến mức xù lông.
“Sắp tới tôi không có thời gian rảnh để đến nữa, tôi học năm cuối rồi, sắp phải thi thử, đâu ra lắm thời gian như vậy.” Y nhắm mắt nhắm mũi theo sát Lâm Hữu, thấy Lâm Hữu vào quán ăn nào cũng mặt dày vào đó cùng cậu, đã vậy còn nhất quyết ngồi cùng bàn với Lâm Hữu.
Lâm Hữu không làm gì được y, hôm nay Tiêu Bình không gây sự, cậu không tìm được lý do đánh y.
“Nếu lão Lục ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ đánh cậu.” Khi mỳ tam tiên được bưng lên, Lâm Hữu vừa lấy đũa vừa nói với Tiêu Bình: “Cậu gặp được tôi là may đấy, tôi tốt tính.”
Mặc dù ngoài bản thân cậu, không ai thấy cậu tốt tính hết.
“Cậu với Lục Thanh Nham thân thiết lắm sao?” Nét cười trên mặt Tiêu Bình chợt biến mất, y không vội ăn suốt cơm rang mình gọi, mà chống cằm nhìn Lâm Hữu.
“Tất nhiên rồi.” Nói tới đây, mắt Lâm Hữu lập tức sáng rực rỡ, “Tôi với lão Lục là anh em mười mấy năm đó biết không? Tôi vừa chào đời không bao lâu đã được bế lên giường cậu ấy rồi. Bọn tôi trưởng thành cùng nhau đó.”
Tiêu Bình càng không cười nổi nữa.
Lâm Hữu vẫn còn đang luôn miệng nói về Lục Thanh Nham: “Ôi, lão Lục cực kỳ tốt luôn, không phải vì cậu ấy là anh em thân thiết nên tôi mới khen tốt đâu, tính ra cậu thua xa cậu ấy…”
Tiêu Bình:… Cậu im miệng đi.
Y cầm thìa lên, bắt đầu ăn suất cơm rang của mình, giả bộ không nghe thấy gì.
Lâm Hữu cũng mau chóng nhét mỳ đầy miệng, cố gắng ăn xong sớm rồi thoát khỏi Tiêu Bình.
Tiêu Bình cũng nhận ra, y bỗng hơi bất lực, nhưng cũng thấy hơi buồn cười vì suýt nữa Lâm Hữu đã nghẹn mỳ.
“Sắp tới tôi phải thi thử thật mà, không có thời gian đến, cậu không cần đề phòng tôi như vậy.” Tiêu Bình nói: “Tôi cũng thật lòng thích cậu, suốt một năm rồi, cậu không thể thương tôi chút sao.”
Lâm Hữu nuốt miếng mỳ trong miệng xuống, lau miệng, “Nhưng tôi không thấy cậu đáng thương chỗ nào hết á, tôi chỉ thấy cậu bị mù thôi.”
Lời nói tàn nhẫn như vậy, nhưng cậu đã hơi hơi mềm lòng.
Bản thân cậu không có kinh nghiệm yêu đường gì, trông cậu ồn ào hoạt bát vậy thôi, thật ra từ nhỏ cậu đã rất dễ bị những người ăn xin giả vờ tàn tật lừa sạch tiền tiêu vặt rồi.
Tiêu Bình chơi cứng với cậu còn được, y vừa tỏ ra yếu đuối cậu đã không đỡ được.
Thấy vậy Tiêu Bình kéo cậu lại, đặt hộp đồ ngọt kia vào tay cậu, còn mỉm cười với cậu.
Cậu đanh mặt, không thể ném đồ đi.
“Lần sau tôi sẽ tự tay làm tặng cậu, gần đây không có thời gian.” Tiêu Bình giải thích với cậu.”
“Khỏi.” Lâm Hữu bĩu môi, sau đó không hề do dự co giò lên chạy, tốc độ nhanh như thể cậu sợ Tiêu Bình đuổi theo mình.
Tiêu Bình đứng sau lưng nhìn cậu chạy xa dần, y không đuổi theo, lại không kìm được mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu.
Lâm Hữu tạt sang cửa hàng bên cạnh mua một suất mỳ xào mang về, cậu cất vào ba lô, sau đó mới cúi người chạy thẳng vào trong lớp.
Đây là mua cho Lục Thanh Nham.
Khi cậu về tới phòng học, đúng lúc Lục Thanh Nham cũng quay về, thấy Lâm Hữu đang gặm bánh quy rồm rộp, anh hỏi: “Ông mua cả bánh ngọt à?”
Cách gói bánh này không giống tiệm bánh ngọt cạnh trường lắm.
“Tiêu Bình đưa đó, cũng ngon lắm.” Lâm Hữu nói.
Lục Thanh Nham nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, “Cậu ta lại đến?”
“Đúng vậy. Nhưng mà cậu ta nói sắp tới không đến làm phiền tôi nữa, trường họ sắp thi thử rồi. Tôi cũng đã trả giày đá bóng cho cậu ta rồi.” Lâm Hữu còn đút một miếng bánh quy cho Lục Thanh Nham, “Tôi thấy cậu ta đáng thương quá nên mới nhận bánh, không phải chứ, còn ngon hơn ngoài hàng nữa.”
Lục Thanh Nham bẻ miếng bánh quy trên tay, lòng lại thầm chửi thề.
Tiêu Bình thì có gì đáng thương, cũng chỉ có Lâm Hữu không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nếu không chỉ cần tóm đại một học sinh Bắc Cao, người nào người nấy đều sẽ nói Tiêu Bình là người lạnh lùng, xấu xa.
Nhưng anh không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Lâm Hữu, thở dài.
Anh biết gần đây bên Bắc Cao chuẩn bị tổ chức thi thử đại học, bốn trường cùng tổ chức thi, nên trường họ rất đặt nặng lần thi này, ngày nào cũng ép học sinh học thêm, có lẽ sắp tới Tiêu Bình không thể đến đây được.
Nghĩ tới đây, anh cũng không muốn nhắc đến Tiêu Bình nữa.
Nhưng Lục Thanh Nham không ngờ rằng, Tiêu Bình không đích thân tới đây, nhưng suốt một tuần sau đó, ngày nào cũng có bạn học lớp các của y đến tặng quà cho Lâm Hữu, cũng không biết Tấn Nam với Bắc Cao xây dựng quan hệ ngoại giao từ lúc nào.
Giờ thì hay rồi, vốn dĩ chỉ có học sinh khối họ biết chuyện của Lâm Hữu, lúc này cả trường đều đã biết chuyện Tiêu Bình học trường Bắc Cao, à, không biết Tiêu Bình cũng không sao, nói chung là một anh chàng Alpha đẹp trai, đang theo đuổi Lâm Hữu.
Đúng vậy, chính là bạn Lâm Hữu dữ dằn kia.
Quà tặng của Tiêu Bình cũng không có gì quá đáng, không phải thứ đắt đỏ như đôi giày đá bóng tặng lần đầu tiên. Y chỉ tặng những món đồ linh tinh, lại chọn mua đúng sở thích của Lâm Hữu.
Ví dụ như đồ ăn vặt mà cậu thích, cuốn truyện tranh đã ngưng xuất bản mà cậu thích, tai nghe bluetooth cậu đang muốn đổi.
Bạn bè xung quanh Lâm Hữu đều được hưởng sái, ăn không ít đồ ăn vặt. Tên không biết điều Hầu Tử Thành kia đã bắt đầu khuyên Lâm Hữu đồng ý Tiêu Bình.
Hốt được Tiêu Bình, cũng tức là Tấn Nam bọn họ hốt được Bắc Cao, oách xà lách luôn.
Lục Thanh Nham lập tức tẩn cậu ta một trận, sau đó tên này cũng chịu ngoan ngoãn, kết quyết ủng hộ nước phù sa Tấn Nam không thể chảy ruộng ngoài, tiêu thụ nội bộ vẫn hơn.
Khi món quà thứ tám của Tiêu Bình được đưa đến trường, Lục Thanh Nham không nói với Lâm Hữu mà đến Bắc Cao một mình.
Anh cũng có người quen ở Bắc Cao, bèn nhờ người đó dẫn thẳng tới phòng tập Judo của Tiêu Bình.
Rất nhiều học sinh Bắc Cao được cộng điểm nhờ năng khiếu, vậy nên các câu lạc bộ trong trường mọc lên như nấm.
Lúc này trong câu lạc bộ chỉ có Tiêu Bình và một vài thành viên, nhìn qua cửa sổ sau lưng có thể thấy cây cối xanh tươi, mấy thành viên vừa nói vừa cười, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.
Thấy Lục Thanh Nham đứng ngoài cửa, Tiêu Bình nhướn mày, nói với mấy thành viên xung quanh, “Các cậu đi trước đi.”
Mấy người kia có vẻ không muốn đi, nhưng nghĩ lại có lẽ Tiêu Bình cũng không bị chịu thiệt, bèn rời đi.
Lục Thanh Nham bùng tiết tự học tối để tới đây, anh nói với Lâm Hữu là anh trai nhờ mình về nhà nhận đồ giúp. Lâm Hữu ngốc nghếch cũng không nghi ngờ, còn hỏi hôm nay anh có về trường ngủ không.
Lục Thanh Nham quẳng cặp sách sang bên cạnh, lại gần Tiêu Bình.
Anh không vòng vo, hỏi thẳng Tiêu Bình, “Cậu có biết tôi đến làm gì không?”
Tiêu Bình phủi quần áo, y nhìn Lục Thanh Nham “Tôi thấy cậu muốn đánh nhau với tôi.”
Lục Thanh Nham mỉm cười, “Nói vậy cũng không sai.”
Ngay sau đó, hai người lao vào đánh nhau.
Đúng là Tiêu Bình có học Judo.
Nhưng Lục Thanh Nham cũng không vừa, trước khi về hưu, ông anh là quân nhân, từ khi còn nhỏ, cậu và anh trai đã bị đưa đến chỗ các quân nhân xuất ngũ để rèn luyện, khi lớn hơn một chút lại được học đủ các kiểu kỹ xảo đánh nhau, khi đánh nhau còn toàn chọn đánh những nơi yếu.
Lâm Hữu có thể đánh ngang tay với anh, là vì anh nhường cậu.
Nhưng với Tiêu Bình, anh không chỉ không nhường, còn đánh phát nào đau phát đó.
Hơn nửa tiếng sau, anh đã kìm Tiêu Bình xuống đất, vươn một tay giữ cổ Tiêu Bình, anh không dùng sức, nhưng kìm y không cho y đứng dậy.
Mặt Lục Thanh Nham cũng bị thương chảy máu.
Anh nhìn Tiêu Bình, ánh mắt lạnh lẽo, “Bớt đến trêu chọc Lâm Hữu đi, Lâm Hữu dễ mềm lòng, không nỡ nói gì quá đáng. Nhưng cậu đừng vịn chuyện cậu ấy dễ tính để quấn lấy cậu ấy.”
Tiêu Bình nằm dưới sàn, lưng chạm vào sàn nhà lặng lẽo.
Y nhìn Lục Thanh Nham, cười giễu cợt.
“Giả vờ cao cả làm gì, cậu cũng thích Lâm Hữu đúng không?” Y không hề do dự, vạch trần Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham trợn mắt, bàn tay đang túm cổ Tiêu Bình vô thức siết chặt lại, rồi mau chóng thả ra.
Tiêu Bình ho khan vài lần, y khinh khỉnh nhìn Lục Thanh Nham, “Nếu cậu thích thì theo đuổi Lâm Hữu đi, chạy đến đánh tôi thì có ích gì. Tôi nói cậu biết, tôi nhất quyết theo đuổi cậu ấy, đừng nói là cậu ấy vẫn độc thân, dù cậu ấy không còn độc thân nữa, chỉ cần chưa ai đánh dấu cậu ấy thì tôi vẫn sẽ chen chân vào.”
Lục Thanh Nham lại muốn đấm y.
Tiêu Bình lại nói tiếp, “Nhưng cậu lại không được nhỉ? Cậu không dám nói với Lâm Hữu, cậu sợ mình nói xong, hai người còn chẳng thể làm bạn.”
Lục Thanh Nham bỗng thấy may mà mình không phải người rối loạn nhân cách chống đối xã hội, nếu không với kiểu khiêu khích thế này của Tiêu Bình, anh đã sắp bóp người này gần chết rồi.
Anh chăm chăm nhìn Tiêu Bình một lúc, rồi thả y ra.
Tiêu Bình tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
“Lục Thanh Nham, cậu cũng đáng thương lắm.” Y cười khẩy.
Lục Thanh Nham đứng dậy, anh mặc kệ Tiêu Bình đang nằm dưới đất, xách ba lô của mình lên rồi quay lại nói, “Cậu còn đến quấy rối Lâm Hữu thì tôi sẽ đánh cậu tiếp.”
Dứt lời, anh bèn bỏ đi.
Tiêu Bình giơ ngón giữa với bóng lưng đã đi xa của Lục Thanh Nham.
Vài giây sau, các thành viên câu lạc bộ vào phòng, xum xoe đỡ Tiêu Bình đang nằm dưới đất dậy.
Họ với Tiêu Bình thân thiết với nhau thật, mặc dù thoạt nhìn tên Tiêu Bình này rất khốn nạn, nhưng y đối xử rất tốt với bạn bè và thành viên câu lạc bộ, vậy nên họ cũng vô cùng tức giận.
Tiêu Bình nhận tờ giấy từ tay họ, y khạc ra một búng máu, là do vừa rồi đánh nhau cắn rách lợi.
Một thành viên bỗng đưa ra ý kiến, “Đại ca, em có nghe hai người nói chuyện, không phải tên Lục Thanh Nham này cũng thích Lâm Hữu sao, chúng ta lén kể cho Lâm Hữu đi, để hai đứa nó trở mặt.”
Tiêu Bình trợn mắt.
Y vỗ một phát lên đầu người kia, “Cậu bị ngu đúng không?”
Người kia không hiểu chuyện gì, bèn chớp mắt nhìn Tiêu Bình.
“Hai người họ thân nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, cách tên ngốc Lâm Hữu kia nhìn Lục Thanh Nham cũng không bình thường. Nếu chọc thủng màng ngăn giữa hai người họ còn đến lượt tôi chen vào à?” Tiêu Bình cứ nghĩ tới chuyện này lại phiền lòng, “Các cậu giữ kín miệng cho tôi, không ai được phép kể chuyện này ra ngoài.”
Những người khác bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi che miệng bảo đảm.
Các thành viên bỗng “ngộ” ra, đồng loạt che miệng thề thốt.