Thật sự không ngủ được, phòng cậu không kéo rèm, nhiệt độ trong phòng cao đến mức gò má cậu ửng đỏ, ngoài cửa sổ vẫn là cái lạnh trắng xóa trải dài.
Cảm giác này rất yên bình.
Nhưng lòng Lâm Hữu lại rối loạn.
Cậu chưa được nhiều người tỏ tình lắm. Cậu không mù, cũng biết mình có một gương mặt được mọi người yêu thích, khi làm Beta hay Omega đều từng có ít hoặc nhiều lần nhận được tình cảm của người khác.
Nhưng không mấy ai dám tỏ tình ngay trước mặt.
Phần lớn Omega và Beta là vì xấu hổ, còn Alpha thì không dám, sợ yêu đương với cậu rồi, xích mích câu nào là bị đánh ngay.
May sao cậu cũng không để bụng, cậu không rõ tình cảm của người khác với mình, cũng không nhìn ra người ta thật lòng bao nhiêu.
Cậu cảm thấy chơi với Lục Thanh Nham và mấy người bạn bè như bây giờ rất tốt, dù có lên đại học, mỗi người một ngả, cậu và Lục Thanh Nham vẫn sẽ ở bên nhau.
Nhưng bây giờ, Lục Thanh Nham tỏ tình với cậu.
Nói thích cậu, rõ ràng rành mạch.
Nói đợi một đáp án từ cậu.
Lâm Hữu vùi đầu vào chăn, rối đến mức muốn nhảy lầu.
Cậu mỉm môi.
Môi cậu đã hết sưng rồi, nhưng nhiệt độ môi Lục Thanh Nham như vẫn còn vương lại.
Hôm sau, Lâm Hữu ngủ nướng trong phòng đến tận chín giờ, nghe tiếng gõ cửa, cậu mới không bằng lòng ra mở cửa.
Người bên ngoài không phải Lục Thanh Nham mà là Diệp Nam Sơn, cậu ta gọi cậu xuống ăn cơm.
Diệp Nam Sơn nói: “Chỉ còn hai chúng ta thôi, mọi người xuống hết rồi.”
Lâm Hữu nghĩ đến Lục Thanh Nham, không muốn đi lắm. Nhưng nghe lại, chẳng lẽ cậu có thể trốn Lục Thanh Nham cả đời sao?
Vậy là lại rề rà theo Diệp Nam Sơn xuống dưới.
Xuống nhà hàng tại tầng bốn, quả nhiên đám Bạch Lộ đã yên vị hết rồi. Bên cạnh Lục Thanh Nham là một chỗ trống, hẳn là chừa lại cho cậu.
Lâm Hữu khựng lại một lát, rồi xuống vào chỗ như bình thường.
Lục Thanh Nham đẩy một suất ăn qua, “Lấy cho ông đấy.”
Vẻ mặt Lục Thanh Nham vô cùng tự nhiên, tựa như mỗi một buổi sáng trong quá khứ, cả đĩa thức ăn đều là món Lâm Hữu thích, hoàn toàn không nhìn ra hôm qua anh đã làm gì với Lâm Hữu.
Lâm Hữu không khỏi ngẩn ngơ.
Nhưng trước mặt mọi người, cậu cũng không thể hỏi gì, đành phải ôm một bụng nghi ngờ ăn bữa sáng.
Một lát sau, cậu phát hiện Lục Thanh Nham thật sự không bộc lộ ra một chút khác thường nào, hành động, biểu cảm đều giống hệt trước đây. Anh vẫn đùa với mọi người, cũng quay sang hỏi cậu chiều nay có muốn đi đâu không.
Trái lại, mấy lần Lục Thanh Nham lại gần, cậu lại bất giác gồng mình.
Lục Thanh Nham bình tĩnh hơn cậu nghĩ.
Lâm Hữu bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình rồi.
Không lẽ nào tối qua cậu đi ngủ, nằm mơ Lục Thanh Nham tỏ tình với mình đấy chứ?
Sau khi ngủ dậy lại tự nghĩ đó là sự thật?
Nhưng đến khi cậu và Lục Thanh Nham ở lại một mình, sự nghi ngờ của cậu đã không cánh mà bay.
Mọi người đã đi lấy lượt thức ăn mới, chỉ có cậu và Lục Thanh Nham đi mua kem.
Khi đứng trước quầy kem chọn vị, Lâm Hữu nghe Lục Thanh Nham nói.
“Ông đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm chuyện gì quá đáng với ông nữa đâu. Ông cũng không cần thấy áp lực, khoảng thời gian này, chúng ta vẫn sẽ như trước đây.”
Lâm Hữu không nhìn kém nữa, cậu đứng thẳng người, ánh mắt hoang mang.
“Ý ông là… ông không xa các tôi à? Vẫn chơi với tôi như trước?”
Lục Thanh Nham gật đầu, “Đúng vậy. Vậy nên ông không cần bối rối, cũng không cần tránh tôi.”
Lâm Hữu bất giác suy tính, vậy nếu cậu cứ “câu giờ” thế này, có phải Lục Thanh Nham cũng không bao giờ ép cậu không…
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu cậu, Lục Thanh Nham đã như “đọc vị” được.
“Đừng để tôi chờ lâu quá, Tiểu Hữu.” Lục Thanh Nham nói: “Tôi cũng biết buồn.”
Câu nói này tựa như mũi tên xuyên qua tim Lâm Hữu.
Khiến cậu thấy mình mang tội tày trời.
Cậu cương quyết mua cho Lục Thanh Nham một cây kem hai viên, vị hoa quả Hawaii và vị chocolate.
Lục Thanh Nham không khuyên được cậu, đành phải cầm cây kem ra ngoài cùng mọi người.
Lâm Hữu thì ăn kem vị bơ.
Giữa mùa đông, hai người họ không sợ lạnh, bạn bè nhìn họ lại thấy ê răng.
Kế hoạch hôm nay của họ là đến một công viên mới mở, đã mua vé từ trước, được chơi miễn phí mỗi trò một lần, không cần xếp hàng.
Cậu ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mọi người xung quanh đang gào thét ầm ĩ, chỉ có cậu và Lục Thanh Nham là bình tĩnh nhất, không phát ra tiếng nào.
Nhưng Lâm Hữu nghĩ, nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ hào hứng nắm tay Lục Thanh Nham, tranh thủ lúc mọi người gào khóc, vui vẻ thét lên.
Nhưng lần này lại người họ lại ngồi nghiêm chỉnh, hai bàn tay cách còn cách nhau một khoảng 10 phân.
Họ ăn tối luôn tại công viên, trong này không có nhà hàng nào sang trọng lắm, nhưng gà rán và pizza cũng rất ngon.
Khi ăn, Bạch Lộ phát hiện Lục Thanh Nham đeo chiếc vòng đen trên tay, hỏi: “Anh Lục, vòng tay ông mua lúc nào đây, hôm qua chưa thấy ông đeo mà?”
Mọi người đều nhìn về phía anh.
Lâm Hữu ngậm chiếc cánh gà rán, quay sang nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham điềm tĩnh nhìn cậu, “Lâm Hữu tặng, quà năm mới.”
“Ò ~~”
Mọi ngời cũng không lạ lẫm gì, chỉ trêu đùa, kêu ca Lâm Hữu thiên vị, nhiều người ở đây thế này mà chỉ mình Lục Thanh Nham có quà.
Lâm Hữu nuốt thịt gà, không nói gì.
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ làm ầm lên, nói lão Lục là vợ cả của tôi, đương nhiên phải khác hoa dại cỏ dại như các ông.
Nhưng lúc này, cậu lại không ho he tiếng nào, mặc họ tranh nhau nói.
Ngày thứ ba, các bạn trẻ lại lên tàu cao tốc về trường.
Tranh thủ đi vào buổi sáng, đến khi về trường mới là buổi chiều, Diệp Nam Sơn và Thiệu Án còn phải về nhà lấy ít đồ.
Họ vẫn xếp chỗ như khi đến đây.
Hầu Tử Thành tranh thủ chút thời gian cuối cùng thân mật với bạn gái. Lâm Hữu ngồi ngay trước ai người, nghe Hầu Tử Thành nịnh nọt, lúc thì xé đồ ăn vặt cho Chu Hiểu Ny, lúc thì hỏi cô có muốn uống trà sữa không, còn nói cứ nghĩ đến về trường không được gặp Chu Hiểu Ny là thấy buồn.
Lâm Hữu ngồi đằng trước, nghe vậy bèn trợn mắt.
Nhưng một lát sau, cậu lại nghĩ, tình nhân yêu nhau là vậy sao?
Không lúc nào không muốn chăm sóc đối phương, chia xa một ngày là bắt đầu nhớ nhung.
Rõ ràng đang ngồi bên nhau, lại nói mãi chẳng hết chuyện.
Nói vậy, không phải cậu và lão Lục đã đạt thành tựu người yêu từ lâu rồi sao?
Lâm Hữu vừa nghĩ vậy, bèn lén lút nhìn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham đọc kindle trên tay mình, không biết anh đang đọc thứ gì, vô cùng chăm chú. Đường nét của anh vốn đã khôi ngô tuấn tú, ánh nắng ngày đông tựa như phủ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng lên người anh, đẹp trai đến mức Lâm Hữu ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Dường như nhận ra Lâm Hữu đang nhìn mình, Lục Thanh Nham nhìn lên, đối mặt với Lâm Hữu.
Lâm Hữu lập tức luống cuống, vừa muốn che dấu hành vi nhìn trộm của mình, vừa không kịp làm gì.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thanh Nham.
“Sao thế?” Lục Thanh Nham dịu giọng hỏi.
“Không có gì.”
Lâm Hữu ngoảnh đầu đi, mở chai nước khoáng uống cho bớt ngại.
Lục Thanh Nham bảo cậu đừng áp lực, nói thời gian tới học vẫn sẽ như trước đây.
Nhưng nói thẳng ra, đây chỉ là một lớp giấy yên bình giả tạo thôi.
Ít nhất Lâm Hữu không làm được.