Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Thân Văn Duệ ngủ một giấc đến tinh thần phơi phới, lau mặt nhảy xuống giường soi gương, nhận ra tóc của mình đã thoáng dài hơn một chút so với trước đó, không hổ là rượu thuốc mà ông Táo ngâm, linh khí chính là đủ.

Nhìn nhìn đồng hồ treo tường, thời gian mới vừa đến 6 giờ, Thân Văn Duệ còn rất hài lòng, vừa hoạt động bả vai vừa ra cửa. Phạm Vô Cữu với Hồng Hài Nhi đều ở trong đoàn phim không trở về, Thân Văn Duệ tự giác đi đến tiền viện, chuẩn bị giúp ông Táo làm chút việc, bù lại khuyết điểm vụ mình uống trộm rượu.

Đến tiền viện, Thân Văn Duệ kinh ngạc phát hiện, không chỉ có ông Thổ, ông Táo với thầy Trần đã rời giường, ngay cả Lý Tiểu Tiểu bình thường thích ngủ nướng cũng đã ở, cậu sờ sờ tóc, nhếch miệng cười với Lý Tiểu Tiểu: “Cô chủ nhỏ dậy rất sớm nha!”

“Ha ha, còn được đi.” Lý Tiểu Tiểu nhìn nhìn mặt trời, lại quay đầu nhìn Thân Văn Duệ: “Cậu có phát hiện mặt trời hôm nay có chỗ nào đặc biệt không?”

Thân Văn Duệ nghi hoặc nhìn nhìn về phía đông, không phát hiện tung tích mặt trời, liền xoay đầu sang phía tây, biểu tình lập tức bị dọa cho nứt ra: “Tôi đi, phát sinh biến cố gì vậy? Sao mặt trời lại mọc từ phía tây vậy?”

Ba ông cụ cười đến suýt xốc hông, Lý Tiểu Tiểu tức đến vỗ đầu cậu ấy, chỉnh đồng hồ trên di động đến lớn nhất: “Giờ là 6 giờ chiều.”

“Buổi chiều à……” Ánh mắt Thân Văn Duệ có chút mơ hồ, trong nụ cười xen lẫn chột dạ thật to.

“Không phải một ngày một đêm, mà là 3 ngày 2 đêm, không chỉ có ngủ lâu, còn có kinh hỉ.” Lý Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay về phía Thân Văn Duệ, sau đó mở album trong di động ra, mở một tấm ảnh ra giơ đến trước mặt Thân Văn Duệ.

Thân Văn Duệ vươn đầu nhìn thoáng qua, mặt liền trắng, trong ảnh, cậu ta ngủ say đội một mái tóc trắng vàng, màu sắc quen thuộc đến làm cho cậu ta không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Thật cẩn thận mà giật giật góc áo Lý Tiểu Tiểu, Thân Văn Duệ đưa lưng về phía Trần Đại Hà thấp giọng hỏi: “Thầy Trần không thấy được chứ?”

“Không có, Trần Đại Hà uống rượu với ông Táo bọn họ, chỉ có tôi thấy được lúc đưa cậu về phòng.” Lý Tiểu Tiểu hạ giọng nói hết, nhón chân hung hăng chọt chọt đầu cậu ta, vô cùng nghiêm túc mệnh lệnh nói: “Về sau tuyệt đối không cho phép uống rượu nữa, nhất là chỗ bên ngoài công ty, có nghe chưa.”

Thân Văn Duệ dạ dạ gật đầu: “Nghe rồi.”

Lý Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, lại uy hiếp một câu: “Nếu mà cậu lại uống rượu, tôi liền trả cậu về, đổi người soái thứ hai thôn các cậu đến thay thế cậu.”

Thân Văn Duệ chần chờ một chút: “Thôn bọn tôi trừ bỏ tôi ra chỉ còn có mấy ông cụ, tôi là soái ca duy nhất.”

Lý Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng: “Cụ ông cũng được, ông Thân với ông Táo và ông Thổ tổ chức thành nhóm xuất đạo, liền gọi là tổ hợp những cụ ông.”

Ông Thổ với ông Táo nhìn mà cười ngửa tới ngửa lui, Trần Đại Hà vừa cười vừa cầu tình thay Thân Văn Duệ: “Lý tổng, cháu đừng có trách nó nữa. Tôi thấy là cậu nhóc này thương tôi, sợ tôi không thích ứng khi lên lớp ngay khi tôi đến, muốn để tôi nghỉ ngơi thêm vài ngày thôi.”

Thân Văn Duệ lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, tôi chính là nghĩ như vậy.”

Lý Tiểu Tiểu: “Ha ha, uống say một lần còn trở nên thông minh một chút.”

Thân Văn Duệ lập tức nịnh nọt ông Táo: “Chủ yếu là rượu của ông Táo tốt.”

“Thầy cũng cảm thấy rượu của Táo đại ca tốt.” Trần Đại Hà đứng dậy hoạt động thân thể một chút: “Trước kia tôi cứ cảm thấy thân thể mình y như bị xì hơi vậy, luôn hữu khí vô lực. Hôm kia uống 3 ly rượu chẳng những không đau đầu, ngược lại còn thần thanh khí sảng, ngày thứ hai thức dậy rồi cũng không có loại cảm giác cả người mệt mỏi kia, tôi đã không cảm thấy thoải mái như thế nhiều năm rồi.”

Ông Táo cười ha hả nói: “Nếu mà ông ở lại đây lâu hơn mấy năm, chẳng những tinh thần phơi phơi, nói không chừng còn có thể kéo dài tuổi thọ đó.”

“Ấy chắc chắn là có thể!” Trần Đại Hà phe phẩy cái quạt, vẻ mặt hưởng thụ: “Nơi này cũng quá thoải mái, núi tốt, nước tốt, cảnh sắc tốt, con người rất tốt, quả thực là nơi mà thần tiên ở, tôi đều không muốn về nhà.”

Lý Tiểu Tiểu yên lặng dựng ngón cái cho Trần Đại Hà, thầy Trần, thầy đụng chân tướng rồi!

*****

Mùa hè với mặt trời chói chang đã đi qua, trước khi tiến đến Tết Trung Thu, nhân vật của Phạm Vô Cữu, Thân Văn Duệ với Ngụy Giai Ý đều đóng máy, cùng nhau kết bạn trở về từ thành phố điện ảnh.

Lúc Ngụy Giai Ý đi, đạo diễn, chỉ đạo phục trang, chỉ đạo nghệ thuật rất là luyến tiếc cô ấy, đều cảm thấy Ngụy Giai Ý quả thực là cô nàng thổ hào bảo tàng. Bất kể là đoàn phim cần quần áo trang sức gì cô đều có cái thích hợp, mà đám trang sức chính phẩm sang quý này tất nhiên không phải hàng giả cao cấp có thể thay thế được, vừa đội lên đầu một cái là có thể nhìn ra được xa hoa tôn quý.

Trừ mấy cái đó ra, kỹ thuật diễn của Ngụy Giai Ý cũng không tồi, trong ánh mắt đều là diễn, cách xử lý ngữ khí, động tác đều cực kỳ tuyệt, đem một quý phi kiêu ngạo ương ngạnh diễn đến sinh động như thật. Nếu không phải còn nhớ rõ nhân vật chính là ai, đạo diễn cũng sắp tiếc để Ngụy Giai Ý để Ngụy Giai Ý out.

Dù nói thế nào đi nữa, lần hợp tác này, song phương là mọi người đều vui, có một vài trang sức còn chưa dùng xong, Ngụy Giai Ý cũng tạm thời cho đoàn phim mượn, chờ cả bộ đóng máy rồi đoàn phim lại trả mấy món đồ cổ này lại cho Ngụy Giai Ý.

Phạm Vô Cữu càng không cần nói, bởi vì anh cứu đạo diễn, phó đạo diễn với nam nữ chính một mạng, được bọn họ gọi là Phạm ca. Phạm Vô Cữu vốn là vai phụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong phim, nhưng mà sau vụ đụng quỷ kia ở thành phố điện ảnh thì kích thích rất lớn đối với đạo diễn, hơn nữa, cái bọn họ quay là phim truyền hình đề tài giết người, trong lòng ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ, sợ vừa không cẩn thận lại đụng phải cái gì. Vì để Phạm Vô Cữu ở trong đoàn phim lâu thêm một đoạn thời gian, quay xong với bọn họ, đạo diễn cố ý bỏ thêm rất nhiều cảnh cho Phạm Vô Cữu, cứ mãi để Phạm Vô Cữu quay đến khi đoàn phim đóng máy mới thả người.

Còn Ngưu Hồng Hải lần này tuy là suất diễn của mỗi nhân vật không nhiều lắm, mười ngày nửa tháng là có thể quay xong rồi, nhưng mà cậu nhóc nhận 3 kịch bản một hơi, để cho tất cả nhân vật đều đóng máy cũng cần tới mấy tháng.

Giờ ba người đã trở lại, Lý Tiểu Tiểu vốn tính để bọn họ nghỉ ngơi 1 ngày rồi liền học biểu diễn với Trần Đại Hà, chờ phim mới quay chiếu ra rồi tích lũy nhân khí mới lại nhận vai mới, như vậy là có thể nhận một vài nhân vật với suất diễn nhiều hơn chút.

Lý Tiểu Tiểu tính toán khá tốt, nhưng Ngưu Hồng Hải đã ở trong đoàn phim hai tháng rồi lại cảm thấy nghẹn chết được, vừa về đã bảo cậu đi học, cậu bé tất nhiên là không vừa ý, cứ ồn ào muốn lên núi chơi.

Tính toán thời gian, Trần Đại Hà đã đến công ty được hơn một tháng, mỗi ngày đều dạy học cho Thân Văn Duệ, cũng chưa từng đi chơi. Nếu Ngưu Hồng Hải đã muốn lên núi chơi, dứt khoát để cả công ty đi luôn đi, xem như du lịch mùa thu.

Ngọn núi phía sau công ty này tuy không phải núi nổi tiếng, nhưng mà rất cao, muốn leo lên đỉnh núi thì sao cũng phải hai ba tiếng. Ông Táo đi đâu cũng nhớ thương chuyện nấu cơm, còn cố ý đem một cái ba lô cực lớn theo để Thân Văn Duệ cõng thay ông, cũng chẳng biết là nhét cái gì trong đó.

Nghĩ đến công ty đã có hơn 1 tháng không phát sóng trực tiếp, Lý Tiểu Tiểu đăng một cái thông báo trên weibo rồi trực tiếp phát sóng.

Hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ, rất nhiều fan đang nằm ở nhà nhàm chán lướt phim lướt weibo đây, sau khi nhìn thấy thông báo phát sóng trực tiếp của công ty giải trí Tiên Phàm thì đều ú ú mà vào. Vừa vào phòng phát sóng trực tiếp, thì thấy không chỉ có ông Táo, ông Thổ, còn có Thân Văn Duệ, Phạm Vô Cữu, Ngưu Hồng Hải với Ngụy Giai Ý đã lâu chưa gặp, các fan kích động hỏng rồi, lâu lắm rồi chưa thấy đội ngũ giải trí Tiên Phàm khổng lồ như vậy.

Thân Văn Duệ cõng cái ba lô to đến trước màn ảnh cười sáng lạn: “Hôm nay chúng ta còn có một vị khách quý đặc biệt, thầy Trần Đại Hà của tôi.”

Trần Đại Hà đi vào màn ảnh vẫy vẫy tay, sau đó có chút tò mò mà nhìn trái nhìn phải về phía màn hình: “Có rất nhiều người đang xem chúng ta sao?”

Thân Văn Duệ nhìn nhìn màn hình, chỉ vào dãy số trên góc phải nói: “Có hơn một trăm ngàn người, hôm nay phát sóng trực tiếp không có thông báo trước, giờ nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp có hơi ít, hồi nữa hẳn là sẽ tăng.”

Các fan nhìn thấy Trần Đại Hà thì đều kinh sợ, đối với diễn viên gạo cội độ nổi tiếng siêu cao kiểu này, mọi người đều tôn xưng một câu lão nghệ thuật gia. Nhất là Trần Đại Hà, rất nhiều tác phẩm đều kéo dài không suy, càng đừng nói là đã bồi dưỡng ra nhiều diễn viên vĩ đại thế kia. Chỉ là mấy năm trước chợt nghe nói thân thể Trần Đại Hà không tốt, rất ít có thể nhìn thấy ông trên TV, không nghĩ tới bữa nay thế mà có thể gặp được trong phát sóng trực tiếp ở công ty giải trí Tiên Phàm.

Nhìn thấy thầy Trần đã lâu không gặp, các fan cũng rất hưng phấn, ào ào chào hỏi ông, cũng có không ít fan kích động đã bắt đầu trực tiếp thổi quét các loại quà tặng, trong lúc nhất thời, trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tặng quà.

Trong khoảng thời gian này, mắt Trần Đại Hà cũng tốt hơn so với trước kia, chữ bình luận nhỏ xíu trên di động thế mà đều thấy rõ, sau khi thuận miệng trả lời vài vấn đề mà fan hỏi thì liền chắp tay sau lưng đi bộ đến bên người ông Táo ông Thổ, ba cụ ông xáp vài nhau đặc biệt có chuyện để nói, trời nam biển bắc cái gì cũng nói được, mặc kệ là đề tài gì thì ba người đều có thể nói chuyện hợp ý.

Mỗi lần công ty giải trí Tiên Phàm phát sóng trực tiếp đều hot hết, rất nhiều tài khoản video nhìn chằm chằm phòng phát sóng trực tiếp của công ty giải trí Tiên Phàm, đều muốn đăng đoạn ngắn phấn khích lên mạng trong thời gian sớm nhất, kiếm lưu lượng cho mình. Đối với công ty giải trí Tiên Phàm mà nói, tài khoản video truyền bá video ngắn với công ty giải trí Tiên Phàm họ cũng là một kiểu tuyên truyền, bởi vậy thấy thế cũng vui.

Vốn là tài khoản video thấy nội dung phát sóng trực tiếp bữa nay của công ty giải trí Tiên Phàm là du lịch mùa thu còn cảm thấy không có điểm nóng gì, nhưng không ngờ là vừa phát sóng liền có kinh hỉ lớn, Trần Đại Hà thế mà ở cùng với người của công ty giải trí Tiên Phàm, hơn nữa, nhìn trình độ quen thuộc giữa ông ấy với ông Táo, ông Thổ kia, phỏng chừng đã quen biết chẳng phải ngày một ngày hai.

Chúng tài khoản video ào ào chép video đang chiếu ra cắt nối biên tập rồi đăng lên mạng, số lượt click nháy mắt liền xoẹt xoẹt bay lên.

Rất nhiều fan của công ty giải trí Tiên Phàm không biết hôm nay phát sóng, sau khi nhìn thấy tin này thì lập tức vào phòng phát sóng trực tiếp; còn có vài người không biết công ty giải trí Tiên Phàm là cái gì, nhưng mà thích Trần Đại Hà, cũng đi theo đến đây; còn có mấy người đến xem phát sóng trực tiếp khác chính là một vài công ty giải trí với người của giới giải trí, có một vài là học sinh của Trần Đại Hà, đến chú ý tình huống thân thể ông, còn có một vài là người cùng nghề, muốn xem chút xem quan hệ của Trần Đại Hà với công ty giải trí Tiên Phàm đến cùng là thế nào.

Mắt thấy fan của phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều, Lý Tiểu Tiểu vung tay lên: “Hoạt động du lịch mùa thu của công ty giải trí Tiên Phàm chính thức bắt đầu, cả đoàn lên núi!”

Cả đám người chậm rãi vào núi, ngọn núi này tuy hai mùa xuân thu đều có người đến du ngoạn, nhưng vẫn luôn không có chính thức khai phá. Công ty giải trí Tiên Phàm vì tránh người nên liền trực tiếp lên núi từ phía sau công ty mình, đi là con đường núi nguyên thủy nhất.

Chúng nghệ sĩ của công ty giải trí Tiên Phàm đều thân mang tuyệt kỹ, hai cụ ông lại là thần tiên che giấu tung tích, chút đường núi ấy căn bản chả tính là gì với bọn họ. Trần Đại Hà vốn dĩ là người ngay cả đi đường cũng không thể đi lâu lắm, qua điều trị một tháng này, thân thể lại rắn chắc rất nhiều, không thì có cho ông cũng thật không dám đến leo núi.

Tuy là đang phát sóng trực tiếp, nhưng mà người của công ty giải trí Tiên Phàm cũng không có gánh nặng thần tượng gì, ba cụ ông đều tán gẫu rất high; Thân Văn cõng ba lô cỡ siêu lớn chia sẻ tâm đắc học được một tháng nay; Ngụy Giai Ý cũng không để bụng có rời khỏi màn ảnh hay không, bồi ở bên người Lý Tiểu Tiểu, mà Ngưu Hồng Hải lại giống như một con khỉ nhỏ vậy, thả người nhảy một cái liền nhảy lên một cái cây, trèo lên hai cái rồi túm lấy một cành cây thô tráng, nhẹ nhàng lắc lư rồi liền nhảy nhảy lên một cái cây khác.

Lý Tiểu Tiểu từng bồi Ngưu Hồng Hải tham gia tiết mục vượt ải, biết bản lĩnh của Ngưu Hồng Hải, bởi vậy nên tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên. Mà Trần Đại Hà nhìn thấy một màn như thế thì lại kinh ngạc: “Đứa bé này cũng quá linh hoạt rồi, y như một con khỉ thành tinh vậy.

Ngưu Hồng Hải đang nhảy vui vẻ trên cây nghe câu đó thì chợt trượt tay suýt rớt xuống từ trên cây, Lý Tiểu Tiểu thấy mà mặt mũi trắng bệch, sợ Ngưu Hồng Hải rớt xuống rồi trực tiếp chui vào trong đất như ông Thổ. May mà Ngưu Hồng Hải rất linh hoạt, một chiêu diều hâu xoay người liền vững vàng mà dừng trên đất, đạch đạch trừng mắt chạy về, lời lẽ chính đáng mà cường điệu: “Con không phải khỉ tinh, con ghét khỉ nhất.”

Ông Táo nghe thế thì cười ha hả, tựa hồ là nhớ tới vụ gì buồn cười: “Nhân vật thần thoại mà Ngưu Hồng Hải nhà chúng ta không thích nhất là Tôn Ngộ Không, liên đới đến cũng không thích khỉ.”

Trần Đại Hà nghe vậy thì cười, đưa tay sờ sờ đầu Ngưu Hồng Hải: “Không phải trẻ con đều thích Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không sao, cảm thấy hắn thần dũng vô cùng.”

“Thôi dẹp đi, con khỉ kia đáng ghét lắm.” Ngưu Hồng Hải hừ một tiếng, quay người lại, nhảy lên trên cây lần nữa: “Đời này của ta không muốn nghe thấy tên hắn nữa.”

Tính tình của trẻ con luôn là thiên kỳ bách quái, Trần Đại Hà cũng không để ý, mà là đặt tâm tư lên cảnh trí chung quanh. Đường mà ông Thổ dẫn lên núi là đường nhỏ chưa từng khai phá, cả đám người đi xuyên qua rừng cây xanh um tốt tươi, bên tai là tiếng chim hót xoay vần, thi thoảng còn có thể nhìn thấy từng đụn nấm.

Ông Táo vốn định ăn cơm dã ngoại trong núi, nhìn thấy mấy mũ nấm đó tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, ông rút một cái túi to từ trong túi ra, tùy tay hái được một đống nấm bỏ vào trong túi.

Trần Đại Hà tuy thích ăn nấm, nhưng còn chưa từng hái nấm, thấy ông Táo hái nấm thì cũng muốn đi theo hỗ trợ. Ông Táo thấy thế thì vội vàng ngăn cản ông: “Cái ông chọn kia là có độc.”

Trần Đại Hà bị dọa đến nhanh chóng ném nấm trong tay xuống, vẻ mặt buồn bực hỏi: “Tôi thấy nấm này cũng rất giống với nấm ông hái mà.”

Ông Táo vừa hái nấm vừa phổ cập khoa học một lần, còn không quên dặn dò chúng fan của phòng phát sóng trực tiếp đi ra ngoài leo núi ngàn vạn đừng có hái nấm bậy, nếu mà không cẩn thận hái phải loại có độc thì ngay cả mạng cũng có khả năng đi tong.

Tuy ông Trần không dám hái nấm nữa, nhưng mà một vài quả dại trên núi vẫn là biết, ông cầm một cái túi to, hái được không ít kiwi dại và sơn tra (táo gai), gặp phải cây hoa tiêu còn một mình hái được cả đống hạt tiêu, chuẩn bị dùng để nấu cơm giữa trưa.

Trên đường có vui chơi, quá trình leo núi sẽ liền không thấy buồn tẻ vô vị. Đến trên đỉnh núi, trừ bỏ người của công ty giải trí Tiên Phàm ra thì cũng đụng phải một vài người dân thành phố đến du ngoạn. Có mấy người trẻ tuổi nhận ra nghệ sĩ của công ty giải trí Tiên Phàm, người trung niên với người già thì lại vây quanh Trần Đại Hà.

Trần Đại Hà vốn cũng rất thân dân, hơn nữa, sau khi ông nhận ra được mình đã leo núi 2 tiếng rồi mà không chỉ không có mệt, ngược lại là tinh thần dư thừa, thì lại càng thấy hưng phấn không thôi. Vui vui vẻ vẻ chụp ảnh, ký tên với fan, Lý Tiểu Tiểu dựng chắc giá quay, thuận thế làm một đợt rút thưởng cho các fan, phần thưởng chính là ảnh chụp ký tên của nghệ sĩ công ty giải trí Tiên Phàm cộng thêm của thầy Trần.

Tuy rằng phần thưởng của lần rút thưởng này không có thiết thực như danh hoa, đồ ăn với rượu mà ông Táo tự mình làm, nhưng mà rất nhiều fan vẫn là rất vui vẻ khi có thể rút được phần thưởng như thế.

Rút thưởng xong rồi, Lý Tiểu Tiểu đi tìm ông Táo, trên đỉnh núi này nhiều người nhiều cây, không thể nhóm lửa cũng không cách nào nấu cơm, nhìn kiểu gì cũng không phải là chỗ có thể ăn cơm dã ngoại.

Ông Táo đã sớm dự liệu được điểm này, ông vung tay lên: “Đi theo ông.”

Cả đám người rẽ trái rẽ phải sau lưng ông Táo, đi được cỡ nửa giờ, thế mà đi đến một khe núi không có người. Nơi này là chỗ mà hai ngọn núi giao nhau, địa thế bằng phẳng, còn có một con sông trong suốt chảy xiết đi ngang qua trong này.

“Con sông phía sau công ty chúng ta kia chính là con sông này chảy xuống, cá bên trong béo tốt lắm!” Ông Táo cười hơ hớ mà nói: “Giữa trưa hôm nay liền ăn tiệc nướng với canh nấm.”

Thời gian đã là giữa trưa rồi, chỉ dựa vào một mình ông Táo thì làm không xuể, mọi người dứt khoát phân công làm việc với nhau. Ba ông cụ phụ trách câu cá bắt tôm, Ngụy Giai Ý phụ trách rửa nấm, Thân Văn Duệ, Phạm Vô Cữu phụ trách dựng giá nướng, Ngưu Hồng Hải phụ trách nhặt củi, Lý Tiểu Tiểu thì vẫn làm người quay phim của cô như cũ.

Trần Đại Hà rất thích câu cá, vừa nghe nói là để chính ông câu cá còn rất vui vẻ, nhưng chờ sau khi ông Táo đi đến chỗ cái cây, bẻ hai nhánh cây thật dài xuống thì Trần Đại Hà lập tức choáng mắt.

“Ông sẽ không bảo tôi dùng cành cây câu cá đấy chứ?”

Fan của phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy một màn quen thuộc này đều cười đến co giật, phảng phất như thấy được chính mình hơn một tháng trước. Lúc trước, khi ông Táo với ông Thổ câu cá ấy, bọn họ cũng có nghi vấn như vậy, còn thề son sắt cảm thấy dùng nhánh cây căn bản là không câu được. Nhưng không ngờ tới hai cụ ông rất nhanh đã liền bốp bốp vả mặt bọn họ, thậm chí còn làm cho rất nhiều người không hiểu việc câu cá hiểu sai rằng câu cá là một chuyện vô cùng dễ dàng, lấy nhánh cây là có thể câu rồi.

Nhìn thấy một màn quen thuộc này, có bạn trên mạng để lại nước mắt chua xót: “Lần trước, sau khi xem trực tiếp xong tôi liền tin tưởng tràn đầy mà bẻ cành cây câu cá, kết quả chẳng những thu hoạch tràn đầy cười nhạo, lại còn ngay cả cái đuôi cá cũng chả thấy. Cuối cùng có một cụ ông thật sự là không nhịn nổi nữa mà lại hỏi tôi đang làm gì, tôi chỉ có thể nói tôi đang câu tịch mịch.”

Bạn trên mạng số 2 cũng nhả rãnh theo: “Ba tôi thích câu cá, ông ấy vẫn luôn bảo tôi mua một cái cần câu tốt cho ông ấy, sau khi tôi thấy hai bác trực tiếp câu cá thì cảm thấy mua cần câu gì hả, lấy cành cây chả phải xong rồi. Vì thế tôi cố ý vào trong rừng của bạn tôi tìm một cành cây không khác lắm như trong phát sóng trực tiếp, phí sức nửa ngày mang về tặng cho ba tôi, kết quả ba tôi tức lên, trực tiếp đuổi tôi với cành cây ra khỏi nhà luôn.”

Bạn trên mạng số 3: “Sau khi tôi xem phát sóng trực tiếp thì vẫn luôn cảm thấy câu cá rất đơn giản, vì thể hiện mị lực đàn ông của mình, tôi còn cố ý mời cô gái mình thích đi câu cá. Nhưng mà thật ra thì tôi không có ngốc mà đi dùng cành cây như thế, cơ mà cần câu mà tôi dùng còn không bằng cành cây, ngồi ngốc với con gái người ta một ngày mà gì cũng chẳng câu được, về sau cô gái kia không bao giờ nhận lời mời của tôi nữa.”

Trong phòng phát sóng trực tiếp ha ha, đều sắp cười điên rồi, Trần Đại Hà trong trực tiếp đã mơ màng rồi: “Cành cây này có thể câu được cá sao?”

Ông Táo ngồi xếp bằng trên một tảng đá ở bờ sông, ném cành cây vào trong nước, truyền thụ bí tịch câu cá của mình cho Trần Đại Hà: “Ông biết dùng ý niệm nhỉ? Cùng nhau niệm với tôi, cá ơi cá ơi mau cắn câu, cá ơi cá ơi mau cắn câu.”

Trần Đại Hà vừa định nhả rãnh thì liền thấy ông Táo vung cành cây lên trên một cái, một con cá tung tăng nhảy nhót cắn lấy cành cây bị ném lên bờ.

Ông Táo: “Ông xem, câu được cá rồi này.”

Trần Đại Hà: “???”

Bạn trên mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn biểu cảm hoài nghi nhân sinh của Trần Đại Hà, đều sắp cười điên rồi, sôi nổi tỏ vẻ:

“Tôi cảm thấy tôi lại được rồi.”

“Trách không được lần trước tôi không câu được cá, thì ra là không dùng ý niệm.”

“Tôi muốn hẹn cô gái kia đi câu cá lần nữa, không biết cô ấy có thể cho tôi cơ hội một lần nữa không.”

“Get được điểm quan trọng của câu cá, nếu không câu được cá, chắc chắn là ý niệm không đủ tinh thuần.”

“……………”

“……………”

Cùng lúc với bạn bè trên mạng trong phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng nhả rãnh ấy, Trần Đại Hà vẻ mặt hoài nghi nhân sinh ngồi bên người ông Táo, chần chờ nhận lấy một cành cây, bán tín bán nghi ném cành cây vào trong sông, học bộ dạng của ông Táo mà niệm: “Cá ơi cá ơi mau cắn câu, cá ơi cá ơi mau cắn câu.”

Các fan nhìn mà cười ha hả, đều cảm thầy Trần Đại Hà quá đáng yêu.

Ông Táo mang theo Trần Đại Hà câu cá, ông Thổ thì ngồi kế bên dùng nhánh cây đan lồng tôm. Chỉ thấy đôi tay ông linh hoạt cầm nhánh cây xuyên tới xuyên lui, tốc độ nhanh đến làm người ta không nhìn ra được là thao tác thế nào, chưa được một hồi, một cái lồng bắt tôm trên hẹp dưới rộng đã đan xong rồi.

Ông Thổ dùng một nhánh cây làm thừng cột trên đỉnh lồng tôm, quăng lồng tôm vào trong sông, sau đó cũng cầm một cành cây ngồi cạnh Trần Đại Hà: “Cá ơi mắc câu, cá ơi mắc câu!”

Trần Đại Hà không nhịn được mà nhìn về phía cành cây của ông Thổ, chưa được vài giây đã liền thấy cành cây kia chìm xuống, như là bị con gì cắn ấy. Ông Thổ thuận thế vung lên, túm một con cá ướt nhẹp ra khỏi mặt nước.

Trần Đại Hà: “!!!”

Nhìn chằm chằm cá bị ném lên bờ bật loạn vài giây, Trần Đại Hà quay đầu nhìn cành cây của mình, miệng càng niệm thật thành kính: “Cá ơi mắc câu, cá ơi mắc câu……”

Lý Tiểu Tiểu để chân trần đứng trong sông, quay lại cảnh này rành mạch, chúng fan ở phòng phát sóng trực tiếp cười rớt nước mắt, sôi nổi tỏ vẻ thầy Trần thật là vừa manh vừa đáng yêu.

Lý Tiểu Tiểu đợi một hai phút, thấy thầy Trần vẫn không câu được cá như cũ thì liền chuyển camera đến trên người Phạm Vô Cữu với Thân Văn Duệ. Không thể không nói, hai người đi theo ông Táo lâu như vậy vẫn là được sâu sắc cái tinh túy này, bếp lò được đắp vừa nhanh lại tốt, giá nướng ở một bên rất nhanh cũng được dựng xong.

Soái ca biết làm việc đều đặc biệt hút fan, giá trị nhan sắc của Phạm Vô Cữu với Thân Văn Duệ vốn đã đủ cao, lại thêm làm việc dứt khoát lưu loát, chẳng những chúng fan hú ú ú, ngay cả Lý Tiểu Tiểu nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Lúc này, Ngưu Hồng Hải nho nhỏ đã gánh đống củi còn cao hơn cả chính cậu trở lại, cũng chẳng biết là cậu bé lựa kiểu gì, phẩm chất dài ngắn của mấy nhánh cây cậu lấy kia thoạt nhìn đều chẳng khác mấy.

Đừng nhìn Ngưu Hồng Hải gánh nhiều củi như vậy, vậy mà còn chạy nhanh như bay, hai tay giật dây thừng buộc nhánh cây một cái, nhánh cây rơi lộp bộp xuống đất.

Phạm Vô Cữu với Thân Văn Duệ chất củi phía dưới giá nướng, lấy bật lửa ra châm lửa, nhưng ngọn lửa nho nhỏ kia tuy đã cố sức liếm láp cành khô, cơ mà hỏa lực mỏng manh lại không có cách nào châm nó lên.

Lý Tiểu Tiểu cảm thấy bọn họ nhóm được lửa còn phải cần một đoạn thời gian, liền thả giá quay phim xuống, quay về phía mấy cụ ông ở bờ sông với Ngụy Giai Ý rửa nấm, chính mình thì hoạt động bả vai bị đè cho chua xót.

Giơ giơ tay, dang dang ngực, xoay eo một chút, lại làm một động tác xoay người……

Nửa người trên của Lý Tiểu Tiểu mới vừa xoay lại đây, liền thấy Ngưu Hồng Hải dùng nắm đấm hung hăng đấm mũi mình mấy cái, sau đó phụt một cái tới đống củi kia, một luồng lửa liền nhảy ra khỏi miệng Ngưu Hồng Hải, trực tiếp châm đống củi kia lên.

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Trước khi biết thân phận của ông Thổ thì đã gọi Ngưu Hồng Hải là Hồng Hài Nhi thành thói quen rồi, chỉ cảm thấy cái tên đó là hài âm*, không có nghĩ tới thân phận chân thật của cậu nhóc.

Giờ cô xem như đã hiểu rồi, Ngưu Hồng Hải không phải khỉ thành tinh, nhóc là nghé con thành tinh!!

*: là cách đọc gần giống nhau. Hồng Hải với Hồng Hài ở bên đó đọc khá giống.
Nhấn Mở Bình Luận