Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Án kiện Từ Khải giả tạo chứng cứ nặc danh bịa đặt, ác ý phỉ báng người khác đã được thu thập chứng cứ rất nhanh, video giám sát trong nhà còn đầy đủ hơn so với cái tuyên bố trên mạng, hơn nữa còn là 360 độ không góc chết mà một năm một mười ghi lại chuyện hắn làm, cả chuỗi chứng cứ hoàn mỹ đến không tìm ra được tỳ vết.

Bằng chứng như núi, Từ Khải căn bản là không cách nào giảo biện, chỉ có thể tái mặt thừa nhận hết thảy cái mình làm, chuyện hối hận duy nhất chính là sớm biết vậy đã không lắp camera ở nhà.

Ngàn tính vạn tính, ngay cả server hải ngoại cũng đã nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới lại có người sẽ truyền bá video giám sát chính mình ra ngoài.

Từ Khải có chút không cam lòng hỏi: “Việc video giám sát nhà tôi bị truyền ra này không tra sao? Chắc chắn là Bạch Thụy Trạch làm, tôi cũng muốn báo cảnh sát!”

“Có thể báo cảnh sát.” Cảnh sát nhân dân thương hại nhìn hắn một cái: “Có điều bọn tôi đã tra xét rồi, địa chỉ nơi phát ra tài khoản cùng video này trùng với IP nhà anh.”

“Không có khả năng!” Từ Khải hỏng mất: “Nhà tôi trừ tôi ra không có ai khác á! Chắc chắn là Bạch Thụy Trạch, chắc chắn hắn tìm hacker.”

Cảnh sát câm nín nhìn hắn ta một cái: “Bọn tôi phá án bằng nói đến chứng cứ cùng phỏng đoán, trước mắt, tất cả chứng cứ đều không liên quan gì đến anh ta, anh lo lắng cho tốt chuyện của mình trước đi.”

“Tôi phải bị câu lưu mấy ngày vậy?” Từ Khải bất an mà hỏi: “Có thể thả ra trước ăn tết chứ? Tôi lấy được một chức quản lý cao tầng, qua tết xong phải lập tức vào chức.”

Cảnh sát lấy di động ra, vừa tìm kiếm gì đó vừa nói: “Tôi nhớ hôm qua có xem một công ty rất trâu bò đăng bài thanh minh, nói là xét thấy phẩm hạnh đạo đức của Từ Khải bại hoại, ác ý bịa đặt phỉ báng người khác, hiện tại quyết định xóa bỏ quyết định thuê mướn chức giám đốc marketing đảm nhiệm bộ phận Trung Quốc…… chính là cái này……”

Từ Khải hoảng loạn đón lấy di động, nhìn thấy tên công ty quen thuộc cùng nội dung thanh minh trên đó thì lập tức cảm thấy trước mắt u ám một mảnh. Đúng lúc này, Từ Khải loáng thoáng nghe thấy cảnh sát nói: “Mặt khác, hành vi của anh không chỉ đơn giản là bịa đặt không thôi đâu, câu lưu thì anh cũng đừng nghĩ, ngồi tù là cái chắc rồi, về phần cân nhắc mức hình phạt thế nào thì nhìn tòa án phán thế nào đi.”

Từ Khải bình bịch mà té ngồi trên đất, che mặt gào khóc lên.

Hôm đó, cơ quan công an thẩm tra xử lý vụ án này tuyên bố thông báo cảnh cáo, chứng thực Từ Khải đã nặc danh lấy thân phận nhân viên công tác của tổ chương trình 《 kỳ khai đắc thắng 》 để phỉ báng Bạch Thụy Trạch cùng chương trình 《 kỳ khai đắc thắng 》, cũng tiêu tiền hợp tác cùng mấy công ty marketing, để cho mười mấy tài khoản marketing dưới cờ này truyền bá với lượng lớn, cũng cho vào một lượng lớn những tin tức bịa đặt trong lúc truyền bá…

Túm lại một câu, chính là Từ Khải cùng mấy công ty marketing đó kẻ nào cũng không chạy được, đều nhận lấy chế tài của pháp luật. Trừ những cái đó ra Bạch Thụy Trạch cũng đệ đơn lên tòa án, yêu cầu Từ Khải cùng những công ty marketing này tiến hành bồi thường kinh tế về hành vi xúc phạm danh dự của anh.

Quần chúng ăn dưa bị cốt truyện biến đổi bất ngờ mang theo đảo ngược trong mấy ngày nay làm kinh sợ, đặc biệt là video thạch chùy cuối cùng và thông báo của cảnh sát làm cho quả dưa này ăn được viên mãn mười phần, cả đám đều cảm thấy mỹ mãn, cảm thấy trình độ phấn khích của cái này không thua gì phim hình trinh.

Sự việc đã tra ra manh mối, đạo diễn của 《kỳ khai đắc thắng》 sầu đến sắp rụng tóc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, Bạch Thụy Trạch là Lôi chủ của mấy kỳ sau, cũng là tổng quán quân của năm, nếu mà vụ này thật không minh bạch được, không chỉ có cá nhân Bạch Thụy Trạch chịu ảnh hưởng, bình luận tốt về tổ chương trình nhiều năm qua cũng có khả năng cứ vậy mà lật xe.

Cũng may mà giờ chân tướng đã rõ ràng, tổ chương trình vạn vạn không ngờ được vụ này thế mà là Từ Khải làm ra. Đạo diễn vừa hồi báo tình huống gần nhất với trong đài, vừa thông báo với nhân viên công tác hậu kỳ, cắt hết tất cả các bản phát lại xuất sắc của Từ Khải, kỳ mà Từ Khải đoạt giải quán quân đi lên vị trí Lôi chủ kia cũng tháo khỏi trên mạng. Về phần kỳ mà Bạch Thụy Trạch đánh bại Từ Khải này thì vẫn cứ giữ đó, chắc chắn sẽ có không ít quần chúng ăn dưa đến xem.

Trải qua vụ này, rất nhiều bạn trên mạng không biết Bạch Thụy Trạch cũng thông qua vụ này mà biết cậu người mới vừa soái lại tri thức uyên bác của giới giải trí này, còn vì thế mà cố ý đi tìm hai gameshow mà anh tham gia để xem.

Xem xong gameshow của Bạch Thụy Trạch thì trên cơ bản đều bị anh hút fan, rating của kỳ 《kỳ khai đắc thắng》 mới nhất này cũng bởi thế mà tăng cao thêm không ít, có thể nói kết quả của vụ này là Bạch Thụy Trạch cùng 《kỳ khai đắc thắng》 đều là bên được lợi, chỉ có Từ Khải cùng người phụ trách tài khoản marketing khóc choáng trong trại tạm giam.

****

Khoảng cách cuối năm càng ngày càng gần, phim truyền hình mà Phạm Vô Cữu, Thân Văn Duệ, Ngưu Hồng Hải tham gia diễn rốt cuộc đã lục tục công chiếu, ảnh tạo hình cùng đoạn phim tiêu điểm của phim triều thanh mà Ngụy Giai Ý tham gia diễn cũng lục tục được cập nhật trên weibo, đã quyết định đồng thời công chiếu vào tháng 5 năm sau vào giờ vàng tại mấy đài truyền hình lớn.

Chúng fan của công ty giải trí Tiên Phàm cao hứng đến y như ăn tết vậy, làm fan hơn nửa năm, bình thường cũng liếm láp ảnh chụp trên weibo, trực tiếp đều là không định kỳ, hơn nữa người còn không gom góp đầy đủ, giờ rốt cuộc có thể đu phim rồi, xem một lần rồi xem hai lần, còn có thể đăng làn đạn để thảo luận, vui vẻ đến muốn hỏng mất.

Tới gần lúc ăn tết, 《 Cuộc chiến thượng cổ 》 của Huyền Phinh cùng Hồ Linh Lung rốt cuộc cũng thuận lợi đóng máy, Lý Tiểu Tiểu làm chủ của giải trí Tiên Phàm kiêm phía đầu tư cố ý tham dự nghi thức đóng máy, thuận tiện quan tâm vấn đề tài chính hậu kỳ. Điện ảnh giống kiểu này thì diễn viên là một phần, chế tác hậu kỳ cũng quan trọng mười phần, nếu mà làm thành hiệu ứng đặc biệt 5 xu, vậy thì dù cho trước đó Huyền Phinh diễn tốt đi nữa cũng không cứu được bộ phim này.

Đạo diễn Lưu Hạo của 《Cuộc chiến thượng cổ》 nghe được lời quan tâm của Lý Tiểu Tiểu, cảm động đến thiếu chút rớt nước mắt, quay điện ảnh thì sợ nhất là mắt xích tài chính xảy ra vấn đề. Mình kiên trì khởi động máy dưới tình huống tài chính khan hiếm lại gặp phải nguy cơ nhà tư sản rút đầu tư, nếu không phải Lý Tiểu Tiểu bán hoa gom góp được một trăm mấy chục triệu, thiệt đúng là không có vụ đóng máy của bộ phim này hôm nay.

Tuy Lưu Hạo xem như là đạo diễn nổi tiếng trong ngành, giải trí Tiên Phàm của Lý Tiểu Tiểu lại chỉ là một công ty giải trí mới, nhưng Lưu Hạo cảm thấy mình với Lý Tiểu Tiểu cũng có thể dùng thiên lý mã cùng Bá Nhạc để hình dung.

Đối với Lý Tiểu Tiểu, Lưu Hạo không có che đậy gì: “Tôi đã tiến hành bàn bạc với một công ty hậu kỳ trong nước rồi, công ty này cực kỳ đỉnh về xử lý hậu kỳ 3D và xử lý hiệu ứng lập thể đặc biệt, xem như lão đại đầu rồng của chế tác hậu kỳ trong nước, nhưng phí dụng lại rẻ hơn so với bên Hollywood một nửa lận.”

Lý Tiểu Tiểu có thần tiên chống lưng, giờ cũng là người tài đại khí thô rồi: “Không cần lo vụ tiền, nếu không đủ tiền thì bọn tôi có thể đầu tư thêm, chủ yếu là hiệu quả nhất định phải đạt tới mong muốn của chúng ta. Ông cũng biết Huyền Phinh và Hồ Linh Lung vì quay bộ phim này mà không dễ dàng cỡ nào, chẳng những tự mình ra diễn mà còn phải kiêm chức chỉ đạo võ thuật, đóng bộ phim thôi mà còn dạy ra 3 cao thủ võ thuật, tôi không muốn bộ điện ảnh mà các ông vất vả quay chụp ra bởi vì tài chính hậu kỳ không đủ mà lưu lại tiếc nuối như vậy.”

Lưu Hạo nghe xong lời này thì cảm động đến xém chút rớt nước mắt, nhiều năm như vậy, cái mà nhà tư sản mà ông tiếp xúc lo lắng đều là tỉ lệ tiền lời cùng thị trường, Lý Tiểu Tiểu là nhà tư sản đầu tiên chỉ vì phim ảnh thôi. Nếu không phải sợ tiểu cô nương người ta sợ hãi, ông thiệt muốn cho cô một cái ôm thật to rồi gọi một tiếng tri kỷ.

Nhìn nước mắt của Lưu Hạo đảo quanh trong hốc mắt, dọa cho Lý Tiểu thụt lùi một bước: “Sao còn khóc chứ? Ông đây là thiếu… thiếu bao nhiêu tiền hả?”

Thương cảm của Lưu Hạo trong nháy mắt đã tan thành mây khói, dở khóc dở cười lắc lắc đầu: “Về sau lại có một nhà đầu tư khác đầu tư 100 triệu, để dùng trước đã, nếu không đủ thì tôi sẽ tìm cô xin.”

“Vậy được, có điều nếu ông cần tiền thì cần phải nói trước một tháng nha, công ty bọn tôi không có tài chính có sẵn, bình thường là lúc bọn tôi thiếu tiền mới bán chút gì đó.” Lý Tiểu Tiểu thở dài, lấy mu bàn tay xoa xoa khóe mắt, một bộ dáng xót xa: “Công ty bọn tôi quả thật rất không dễ dàng.”

Lưu Hạo lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: “Lý tổng, tôi đã xem phát sóng trực tiếp của công ty các cô rồi, giả nghèo không thích hợp với cô.”

Lý Tiểu Tiểu lập tức thu biểu cảm xót xa lại: “Ông quay phim không vội sao? Còn có rảnh xem phát sóng trực tiếp?”

Lưu Hạo nhịn cười nói: “Đây không phải là muốn hiểu biết thêm về công các cô, nghĩ rằng về sau nếu có kịch bản cùng nhân vật thích hợp thì ưu tiên cân nhắc diễn viên của công ty các cô sao, không nghĩ tới Lý tổng lại tài đại khí thô hơn so với tôi nghĩ.”

Lý Tiểu Tiểu nghiêm trang thở dài: “Tuy hoa cỏ đáng giá, nhưng không thể cứ bán cho bọn họ hoài được, cho nên ông nên cảm động thì cứ cảm động đi, đừng có bởi vì công ty bọn tôi nhiều thứ đáng giá mà ảnh hưởng đến tâm tình cảm động của ông.”

Lưu Hạo thật sự là không nín được, cười ha hả: “Lý tổng, tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của cô cũng rất tốt, hơn nữa rất có thiên phú hài kịch. Bộ phim tiếp theo tôi tính quay một bộ phim hài, đến lúc đó nhất định sẽ mời cô đến diễn.”

Lý Tiểu Tiểu lộ ra biểu cảm hoài nghi: “Ông đây là khích lệ tôi hả?”

“Tuyệt đối!” Lưu Hạo giơ ngón cái lên, kiên định mà nói: “Đặc biệt chân thành mà khen đó!”

“Vậy được!” Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ ngực: “Huyền tỷ coi bói linh lắm, chờ quay đầu lại tôi tìm Huyền tỷ tính cái coi, nếu chị ấy nói được thì tôi đầu tư cho ông.”

Lưu Hạo: “Nghệ sĩ công ty các cô thật đúng là đủ đa tài đa nghệ!”

***

Tiệc rượu kết thúc, Lý Tiểu Tiểu mang theo Huyền Phinh, Hồ Linh Lung trực tiếp chạy đến sân bay, sau khi xuống máy bay lại gọi taxi, đợi tới lúc về nhà đã là 10 giờ tối.

Lại nói tiếp, Huyền Phinh với Hồ Linh Lung đã ngây người ở đoàn phim đủ 4, 5 tháng không về công ty, vì chúc mừng hai người họ về nhà, ông Táo cố ý làm một bàn đồ ăn lớn, ngay vào lúc món cuối cùng bưng lên bàn ấy, Lý Tiểu Tiểu, Huyền Phinh cùng Hồ Linh Lung vừa đúng lúc đẩy cửa tiến vào.

Hồ Linh Lung đi sau cuối vừa vào phòng thì vừa vặn nhìn thấy Bạch Trạch, tuy sớm đã biết công ty có vị khắc tinh của yêu quỷ đến đây, cũng đã làm chuẩn bị tâm lý phải cộng sự trường kỳ xong xuôi rồi, nhưng mà vừa gặp mặt thì vẫn cứ cảm thấy áp lực cực lớn, chân mềm nhũn, bịch một phát liền quỳ xuống.

Bạch Trạch nhìn cô ấy mà thẳng thừng lắc đầu: “Hồ Linh Lung, cô đây không được nha, Khổng Tuyên, Ngưu Hồng Hải, Phạm Vô Cữu cô không so bằng cũng thôi, lúc Thân Văn Duệ nhìn thấy tôi cũng chưa thế nào sợ hãi, sao cô còn không bằng cậu ấy chứ?”

“Khổng Tuyên là con công đầu tiên được sinh ra trong hỗn độn, là đại năng thượng cổ, thân phận Thần đã vượt qua thuộc tính yêu; thân phận Ngưu Hồng Hải đặc thù, lại ngây người bên Bồ Tát ngàn năm, thuộc phái Phật hệ; Phạm Vô Cữu là quỷ sai đã lên Thần phổ, hơn nữa giờ còn lấy thân hình con người sống trên đời, đương nhiên là Bạch Trạch không có tác dụng với anh ấy. Về phần Thân Văn Duệ……” Hồ Linh Lung khóc không ra nước mắt nói: “Tinh quái cỏ cây vốn đã rất không giống với động vật thành tinh bọn tôi, bọn họ cơ hồ là hóa thân của linh khí, bọn tôi dù cho có tu luyện nữa cũng mang theo yêu khí, có yêu khí liền có cảm giác sợ hãi tự nhiên với Bạch Trạch. Trước kia còn có câu cách ngôn là “Nhà có Bạch Trạch đồ, yêu quái tự tiêu trừ”, tôi không muốn quỳ, nhưng tôi thật sự không khống chế được chính mình á!”

Khóc rồi khóc, Hồ Linh Lung bỗng cảm thấy không đúng, cô ấy quay đầu lại nhìn Ngụy Giai Ý vững vàng ngồi trên ghế dựa: “Ế, cô một con quỷ mới có mấy trăm năm sao cũng không sợ Bạch Trạch, cô hẳn là quỳ còn thảm hơn so với tôi mới đúng chứ.”

Vẻ mặt Ngụy Giai Ý bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi để cô chủ nhỏ in con dấu trên trán tôi nha.”

Hồ Linh Lung: “???”

Ngụy Giai Ý: “In con dấu lên liền được chứng minh là nhân viên của công ty giải trí Tiên Phàm được Tam giới tán thành, có thể triệt tiêu sai biệt mà thuộc tính giống loài mang đến, cô không biết sao?”

Hồ Linh Lung nhanh chóng vẫy tay về phía Lý Tiểu Tiểu: “Mau, cô chủ nhỏ, in một cái lên trán tôi đi.”

Lý Tiểu Tiểu lấy con dấu từ trong túi ra, cũng không cần chấm mực in, trực tiếp ấn một cái lên trán Hồ Linh Lung, con dấu màu đỏ lóe lên hai cái, chui vào trong trán, cái loại áp lực như Thái Sơn đè trên người Hồ Linh Lung này chợt biến mất, lúc này Hồ Linh Lung mới nhẹ nhàng thở ra rồi đứng dậy, thuận tay lau mồ hôi trên trán: “Làm một nghệ sĩ thiệt rất không dễ dàng, công ty giải trí khác muốn kỹ thuật diễn, công ty ta muốn mạng á!”

Bạch Trạch lười biếng mà nhìn nhìn cô ấy, chậm rãi nói: “Tam Giới hiện tại vạn vật ngang hàng, chỉ cần yêu, quỷ không làm yêu không hại người, sẽ không có ai thu các cô.”

Hồng Hài Nhi thuận miệng hỏi một câu: “Vậy nếu gặp phải yêu cùng quỷ có ác ý thì sao?”

Bạch Trạch như là cảm giác được gì đó, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vậy thì chỉ có thể xem như chúng không hay ho.”

***

Tại Hắc tỉnh*,  hai anh em Thành Minh cùng Thành Ngọc nhìn một màn trước mắt mà run rẩy, thiếu chút nữa khóc lên.

*: chắc là nói về tỉnh vùng Hắc Long Giang.

Thành Minh ghi hình chương trình 《 Kỳ khai đắc thắng 》 xong thì về trường học mấy ngày để khép lại dự án rồi mới về quê, đoàn tụ cùng người nhà đã lâu không gặp. Em gái Thành Ngọc của Thành Minh năm nay mới năm 2, trừ bỏ học học tập, đu đu idol ra thì tạm thời còn không có phiền não khác, xem như đang được vây trong giai đoạn vô ưu vô lự.

Vừa nhìn thấy Thành Minh, Thành Ngọc liền hưng phấn nhào tới, xòe hai tay ra hưng phấn hỏi: “Anh, cây quạt mà anh xin Bạch Thụy Trạch giùm em đâu?”

“Đang cất kỹ cho em nè!” Thành Minh thật cẩn thận mà lấy cây quạt giấy từ trong túi ra đưa cho Thành Ngọc, nhớ tới phong ba lộ đề mà Bạch Thụy Trạch trải qua 2 bữa nay, Thành Minh lòng còn sợ hãi, nói: “Từ Khải này nhìn là một người rất cao ngạo, không ngờ lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy.”

“Không có liên quan đến cao ngạo hay là không cao ngạo, là gã ta không chịu thua nổi.” Thành Ngọc lấy cây quạt tới nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy trên quạt vẽ một động vật kỳ quái. Thành Minh lập tức khoe khoang nói: “Đây chính là Bạch Trạch, là thần thú có thể đuổi yêu tránh ma quỷ mang đến điềm lành trong truyền thuyết, em nên cất kỹ cái quạt này.”

“Em biết rồi!” Thành Ngọc nâng cây quạt lên, yêu thích không buông tay mà nói: “Em từng thấy Bạch Thụy Trạch vẽ cây quạt này trong phát sóng trực tiếp, lúc đó em không rút được, tức muốn khóc. Không ngờ lại trùng hợp, anh trai em thế mà có thể lên cùng 1 show với Bạch Thụy Trạch, còn tranh thủ giùm em một cái phúc lợi như vậy, em cảm thấy mình đúng thật là như bị cá chép nhập vậy. Anh, cảm ơn anh nha!”

Thành Minh nhìn thấy bộ dáng Thành Ngọc cao hứng cũng rất là vui vẻ: “Được rồi, có câu cảm ơn này của em cũng đã thấy đủ rồi.”

“Tối đi khoe khoang một trận với bạn em đi! Trước đó trong đám bạn của em chỉ mình em thích Bạch Thụy Trạch, mấy người khác đều không biết Bạch Thụy Trạch là ai. Sau khi Từ Khải gây sóng gió trên mạng thì bạn bè em đều biết đến đại danh của Bạch Thụy Trạch, vốn là mấy cổ đều là tâm tính người qua đường ăn dưa, nhưng ăn đến cuối cùng lại thành fan của Bạch Thụy Trạch hết.” Thành Ngọc càng nói thì càng hưng phấn: “Mọi người đều biết anh là tuyển thủ cùng sàn đấu với Bạch Thụy Trạch, cố ý chuẩn bị một bữa hội họp, muốn gọi anh đi tham gia cùng.”

Thành Minh có hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu: “Mấy đứa một đám con gái hội họp, anh một thằng con trai đi không thích hợp nhể?”

Thành Ngọc: “Anh không đi liền không có ý nghĩa, đây là cố ý chuẩn bị cho anh, đương nhiên anh cũng là dính ánh sáng của Bạch Thụy Trạch.”

“Vậy được rồi.” Thành Minh dễ bảo mà hỏi một câu: “Địa điểm hội họp ở đâu vậy?”

Thành Ngọc: “Nhà Lý Kiều có một căn nhà ở ngoại ô phía tây, hai tầng lầu, lầu trên lầu dưới cộng lại có bảy tám căn phòng, đã tìm người quét dọn rồi, máy sưởi giường sưởi đều làm nóng trước rồi, chắc chắn ấm áp. Giờ đồ ăn tươi mới cũng đã đưa qua rồi, ở thôn đã tìm người giết gà làm ngỗng, tối có thể cùng nhau nấu cơm, có thể xào có thể hầm trong nồi sắt. Buổi tối chúng ta có thể chơi trò giết người*, ca hát, qua đêm cũng có đủ chỗ, ngày mai rồi về.”

*: nó giống trò ma sói.

Thành Minh câm nín nhìn cô ấy: “Mấy đứa nghĩ sao vậy, trời lạnh lẽo chơi du lịch nhà vườn, trong thành không chứa nổi mấy đứa sao!”

“Trong thành nào có chỗ lớn cho chúng ta nằm như vậy!” Thành Ngọc chống eo nói: “Anh có đi hay không?”

Thành Minh gật đầu liên tục: “Đi đi đi, anh đi còn không được sao!”

Thành Ngọc vừa lòng mà nở nụ cười: “Cái này còn được!”

Ngoại ô phía tây thuộc về nông thôn, gọi xe qua đó thì quá xa, lúc về cũng không tiện, Thành Minh mượn xe của ba rồi dẫn Thành Ngọc đi tới tòa nhà nông thôn ở ngoại ô phía tây.

Vừa tới nơi, hai người liền nhìn thấy khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói, tuyết trong sân gom lại cùng một chỗ, trong đó còn có một người tuyết lớn được đắp ở đó.

Đẩy cửa vào nhà, một cỗ sóng nhiệt xông tới, tiếp đó liền nghe thấy một cỗ hương thơm ngỗng lớn hầm dưa chua, mấy cô gái nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu, nhìn thấy hai người họ thì lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Thành Ngọc, đây là anh trai Thành Minh của cậu nhỉ? Bọn mình xem như nhìn thấy người sống rồi.”

Thành Minh cười gượng nói: “Anh cũng không phải minh tinh, có gì ngạc nhiên?”

“Anh không hiểu!” Một cô gái nghiêm trang phân tích nói: “Giờ bọn em quen anh, anh quen Bạch Thụy Trạch, bốn bỏ năm lên chả khác nào Bạch Thụy Trạch là bạn em! Em là bạn của Bạch Thụy Trạch thì anh nói em có thể không kích động sao?”

Thành Minh: “…………”

Logic tốt! Không tham gia loại tiết mục như 《 siêu cấp trí tuệ 》 thì uổng cho cái logic này!

**

Dĩ vãng, hội họp trong thành phố thì đều là ăn nhà hàng dạo phố hoặc là tìm tiệm cà phê chơi game di động, bữa nay đổi chỗ khác, tự mình hầm thịt hầm ngỗng, chơi game di động trên giường sưởi nóng hầm hập thì cảm giác tất nhiên là đặc biệt thú vị.

Cả đám con trai con gái trẻ tuổi xáp lại cùng nhau vừa uống đồ uống vừa chơi trò giết người, mỗi người đều đắm chìm trong trò chơi. Cũng không biết qua bao lâu, có người lục tục đi toilet, Thành Ngọc cũng muốn đi toilet, tùy tay lấy túi xách nhỏ đựng đồ dùng vệ sinh tới rồi đi toilet.

Cửa toilet lầu 1 đóng, khóa trái bên trong, Thành Ngọc đoán bên trong có thể là có người, liền xoay người đi lầu 2.

Trên lầu tuy cũng bật máy sưởi, nhưng bởi vì mọi người đều chưa lên lầu, nên hiển nhiên là hơi nóng không đủ. Thành Ngọc hơi run rẩy, vội vã mà chạy về phía toilet, nhưng đến cửa thì cũng có người chiếm chỗ trước rồi.

Thành Ngọc gõ gõ cửa, không đợi mở miệng thì bên trong đã truyền đến tiếng bạn tốt: “Cậu xuống toilet dưới lầu đi, mình có thể còn cần lâu chút nữa.”

Thành Ngọc không có cách nào, về lại dưới lầu, nhưng bên trong vẫn có người chiếm như cũ, lúc này chủ nhà Lý Kiều thấy vậy thì nói: “Nếu sốt ruột thì liền đến toilet trong sân đi đi, chỉ là hơi lạnh chút.”

Thành Ngọc ngó ngó cái sân tối om bên ngoài, có chút xấu hổ mà cười.

Thành minh đang chơi bài ngẩng đầu đưa mắt nhìn em gái, trực tiếp xuống giường sưởi, lấy áo khoác dài của hai người họ lại đây: “Được rồi, biết em sợ, anh đi với em vậy.”

Hai anh em mặc áo khoác đội mũ vào rồi đẩy cửa phòng ra, một cỗ gió lạnh đón mặt thổi lại đây, làm cho hai người nháy mắt chịu cảm giác kích thích từ 27 độ dương sang 27 độ âm.

Nhà vệ sinh ở một góc trong sân, Thành Ngọc vội vã chạy tới mở cửa liền đi vào. Thành Minh đứng chịu đông lạnh trong sân, vừa xoa xoa tay vừa xoay quanh dậm chân, quay người lại xuyên qua hàng rào lác đác lưa thưa nhìn hồ nước cách đó không xa, chỉ thấy hồ nước bị ánh trăng chiếu sáng, giống như một viên thủy tinh to lớn vậy.

Đang lúc Thành Minh nhìn xuất thần, một người phụ nữ tóc tai rũ rượi mạnh mẽ vọt lên từ trong nước, tóc dài ướt nhẹp rũ trên vai, đôi mắt nhìn chằm chặp Thành Minh.

Rõ ràng là sân cách hồ nước đủ mấy chục mét, nhưng nói ra thiệt là lạ, nữ quỷ kia hình như là cao cỡ một mét mấy, không chỉ có nhìn rõ ràng quần áo mặc là gì, ngay cả biểu cảm rất nhỏ qua sợi tóc của con quỷ đó anh cũng thấy rõ ràng.

Thành Minh theo bản năng muốn chạy, nhưng hai cái chân lại không thể hoạt động, giống như bị đóng lại trên đất vậy. Đúng lúc này, phía sau Thành Minh truyền tới tiếng mở cửa, tiếp đó Thành Ngọc vừa sửa sang lại túi xách mình mang theo bên người vừa thuận miệng hỏi: “Anh, anh đang nhìn gì đó?”

Một câu anh này gọi hồn Thành Minh về lại, anh rốt cuộc cảm thấy mình đã đoạt lại quyền khống chế thân thể mình, vội vàng lui về sau hai bước, theo bản năng nhìn thoáng qua hồ nước.

Nữ quỷ nhìn hai anh em họ lộ ra biểu cảm oán hận, hai tay bà ta duỗi ra, giây tiếp theo liền xuất hiện ở trong sân. Thành Ngọc bị quỷ nước đột nhiên xuất hiện làm phát hoảng hú lên, cái túi xách trong tay cũng rớt trên đất, một cây quạt giấy màu trắng lăn đến bên chân Thành Minh.

Không biết vì sao, Thành Minh bỗng nhớ tới tư liệu tra được về Bạch Trạch sau khi mình có được cây quạt này, nói Bạch Trạch hình như là có tác dụng đuổi quỷ trừ tà.

Lúc này, nữ quỷ đã đến trước mặt hai người, tiếng của Thành Ngọc bị kẹt lại trong cổ họng, không kêu được, hai chân cũng mềm đến không chạy được, trơ mắt mà nhìn quỷ nước cách mình càng ngày càng gần.

Nữ quỷ nhìn Thành Ngọc lộ ra nụ cười vừa lòng, giống như là tìm thấy được con mồi hợp tâm ý vậy, chậm rãi mà vươn tay không ra. Đúng lúc này, Thành Minh mạnh mẽ cúi đầu nhặt cây quạt lăn đến bên chân lên, xoạt một phát mở quạt ra, chặn trước mặt Thành Ngọc.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng chui ra từ trong cây quạt, nữ quỷ theo bản năng lấy tay chắn mặt, nhưng ngay sau đó hào quang càng ngày càng thịnh, trong thấp thoáng Thành Minh cùng Thành Ngọc tựa hồ thấy được một con vật kỳ lạ chui ra từ trong cây quạt, bộ dáng giống như đúc với thần thú Bạch Trạch trên mặt quạt vậy.

Chỉ thấy hư ảnh của Bạch Trạch đạp hư không vọt về phía nữ quỷ, nữ quỷ xoay người bỏ chạy, còn chưa đến 2m đã bị Bạch Trạch đâm thủng ngực mà qua, nữ quỷ kêu thảm một tiếng rồi biến mất trong không khí. Trong hư không, Bạch Trạch xoay người lại hơi hơi gật gật đầu về phía hai người họ, rồi lại cộp cộp cộp chạy trở về, dừng lại trên mặt quạt.

Trong sân khôi phục yên tĩnh, ánh trăng vẫn cứ sáng ngời mười phần như cũ, hai anh em họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cây quạt, chỉ thấy Bạch Trạch trên mặt quạt vẫn không nhúc nhích mà đứng trên mặt quạt, phảng phất như hết thảy những thứ vừa nãy đều là ảo giác vậy.

Hai anh em thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lau cái trán, nhiệt độ không khí gần âm ba mươi độ, hai người họ lại sững sờ mà bị dọa ra một thân mồ hôi.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lý Kiều đẩy cửa ra gọi hai người họ một tiếng: “Làm gì mà chậm vậy? Rớt trong bồn cầu rồi hm?”

Thành Ngọc tức giận nói: “Không rớt trong bồn cầu, chỉ là gặp quỷ mà thôi.”

“Quỷ gì? Quỷ treo cổ hay là quỷ nước nha?” Lý Kiều trợn trắng mắt: “Nhanh vào đi, để hồi hơi nóng đều bị thả cho không còn giờ.”

Hai anh em hai người trở vào nhà, dưới ánh đèn, Lý Kiều thấy trên mặt hai người đều là mồ hôi lạnh, môi cũng trắng bệch, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện không đúng, cô ấy chần chờ nhìn hai người họ, lộ ra biểu cảm hoảng sợ: “Hai người sẽ không phải là gặp quỷ thiệt chứ”

“Một con quỷ nước.” Thành Minh chỉ về phía hồ nước nói: “Một người phụ nữ mặc áo bông màu đỏ, tóc dài đến ngực vầy nè, khóe miệng còn có cái nốt ruồi rất lớn, một cái miệng hai cái răng nanh nhòn nhọn như là muốn ăn thịt người vậy.”

Lý Kiều vừa nghe cái hình dung như thế thì sắc mặt liền trắng: “Đây là thím hai Lý thôn bọn em, 3 năm trước lúc bà ấy bị rớt trong hồ nước chết đuối chính là mặc bộ này. Các cụ đều nói về sau bà ấy chắc chắn sẽ biến thành quỷ nước đi ra tìm thế thân, bảo bọn em tới tối né đi qua đó đi, lúc đó em còn tưởng là phong kiến mê tín, không nghĩ tới thế mà lại là thật nha.”

Thành Ngọc ấm ức đến sắp khóc: “Mình chỉ đi vệ sinh chứ cũng không có tới trên bờ hồ, phạm vi tìm kẻ chết thay của bà ta cũng quá lớn rồi.”

“Lúc đột tử mặc màu đỏ, các cụ đều nói cái loại này chính là lệ quỷ, hai người có thể còn sống mà chạy khỏi từ trong tay bả thiệt đúng là mạng lớn.” Lý Kiều Kiều chà chà da gà nổi trên mình, không nhịn được mà hỏi: “Vậy sao hai người lại trốn ra được.”

Thành Ngọc xoạt cái mở quạt ra: “May nhờ cây quạt Bạch Trạch mà Bạch Thụy Trạch tặng nè, thì ra Bạch Trạch thật sự có tác dụng đuổi quỷ trừ tà. Vừa nãy mình trơ mắt mà nhìn quỷ nước tan thành mây khói trước mặt Bạch Trạch.”

Bộ dáng Thành Minh như là tam quan đều nát: “Thì ra trên thế giới này không chỉ thật sự có quỷ, ngay cả truyền thuyết về thần thú cũng đều là sự thật, anh cảm thấy về sau anh cũng không dám đi đường đêm nữa.”

Lúc này, Bạch Trạch đã cơm nước xong lấy di động ra, chọn một tấm chụp tranh Bạch Trạch trong album đăng lên weibo: “Chuyển tiếp Bạch Trạch này, trừ tà tránh hung đón vận may.”

Thành Minh vừa mới mở weibo ra chuẩn bị lập tức chuyển tiếp, sau đó save lại hình Bạch Trạch, cài đặt thành ảnh màn hình xong thì lúc này mới kiên định nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn lượt chuyển tiếp gia tăng nhanh chóng, Bạch Trạch lộ ra nụ cười tươi vừa lòng, anh không chỉ muốn hình tượng của nhân vật Bạch Thụy Trạch hot lên ở nhân gian, còn muốn để cho Bạch Trạch thành thụy thú của nhân gian một lần nữa, như vậy mới không uổng công anh đến nhân gian một chuyến.

Khổng Tuyên bưng nước đào mật uống đến ngon lành thăm dò nhìn thoáng qua weibo của anh ấy, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa: “Dã tâm cậu không nhỏ nha.”

Bạch Trạch lạnh nhạt thả di động sang một bên, quay đầu hỏi Khổng Tuyên: “Cậu đã nghĩ xong quy hoạch nhân sinh của mình chưa? Là ca hát trước hay là đóng phim trước.”

Khổng Tuyên chợt ngẩng đầu chải đuôi tóc, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo: “Nghe nói đài sầu riêng có chương trình tuyển tú* rất hot, tôi tính đi lấy cái quán quân về trước đã.”

*: là chương trình như sáng tạo doanh, thanh xuân có bạn, 101.

Bạch Trạch nhìn anh ấy: “Nghe nói show tuyển tú kiểu này phải ký kết hợp đồng với công ty giải trí cố định, sau khi đoạt quán quân xong kiểu gì cũng phải ở trong tay người hai cỡ 2 năm, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tự tại giống như ở trong giải trí Tiên Phàm đâu.”

Khổng Tuyên hừ lạnh một tiếng: “Đó là không gặp được Khổng Tuyên tôi, tôi ở đâu cũng là đại gia!”

Huyền Phinh nâng mí mắt lên nhìn anh ấy một cái, Khổng Tuyên lập tức xoay đầu sang một bên, trên mặt vẫn là tràn đầy cao ngạo như cũ, miệng lại túng đến một bức: “Đương nhiên, tôi làm nhị gia cũng được.”

Lý Tiểu Tiểu: “…………”

Mi cũng thiệt có tiền đồ!
Nhấn Mở Bình Luận