Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Kinh Hoằng Hiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh, khoảng tầm hai giây sau, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh.
"Anh cũng không biết người đó là ai?"
Mễ Mị háo hức tràn đầy hy vọng nhìn anh, bỗng nghe thấy lời này cô tỏ ra rất ngạc nhiên: "Em cũng thế. Nên em mới đưa cho anh nhìn thử."
Kinh Hoằng Hiên:...?
Mễ Mị thấy Kinh Hoằng Hiên vẫn không lên tiếng, cô ngay lập tức đặt điện thoại vào bàn tay anh, nóng vội thúc giục: "Anh quen biết với rất nhiều người, anh mau gọi điện kêu thư ký đi điều tra người này là ai."
Kinh Hoằng Hiên cầm điện thoại của cô lên nhìn, nhưng anh cũng không vội vàng gọi điện kêu người đi điều tra. Anh nghi ngờ nhìn Mễ Mị.
"Tại sao em... đột nhiên lại chủ động như vậy?" Mấy tiếng trước, lúc anh phát hiện cô đang nghe lén, cô còn hoảng sợ đến mức bệnh tim tái phát. Thế mà bây giờ, cô lại vui vẻ chia sẻ chiến lợi cho anh...
Bởi vì hệ thống chết tiệt kia đã bị hỏng ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Trong lòng Mễ Mị đang rất phấn khích, mà ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Thực ra em cũng định nói cho anh biết, anh mở tin nhắn ra xem thử đi. Em đã sai người đi điều tra được!" Anh có thể thấy được thành ý của tôi mà đúng không?
Dưới sự thúc giục của Mễ Mị, Kinh Hoằng Hiên đọc lướt qua nội dung tin nhắn. Người gửi có tên là 007, nội dung tin nhắn chủ yếu nói về cuộc hẹn giữa Nghê Nhất Lâm và người đàn ông bí mật, phía dưới là một vài tấm hình, cùng một đoạn ghi âm.
Kinh Hoằng Hiên đưa di động trả lại cho Mễ Mị: "Em gửi mấy thứ này vào email của anh, anh sẽ cho người đi điều tra."
Mễ Mị cầm lấy điện thoại, cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Em có đói bụng không?"
Mễ Mị lục trong hộp thư tìm địa chỉ email của Kinh Hoằng Hiên, cô gửi tất cả tư liệu cho Kinh Hoằng Hiên. Nghe thấy câu hỏi của anh, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Đương nhiên phải đói, cô vẫn chưa kịp ăn ly mì Udon, nên bây giờ cô đang rất đói bụng đấy.
"Để anh đi mua cơm trưa nhé."
Mễ Mị ngẩng đầu lên thấy Kinh Hoằng Hiên đã đi ra ngoài, lúc cánh cửa dần đóng chặt lại. Mễ Mị phấn khích cầm chiếc gối đập mạnh xuống giường. Nếu không phải bây giờ cơ thể vẫn còn đang rất yếu, thì cô nhất định đã đứng dậy nhảy một điệu múa ăn mừng.
Cô nhớ lại, mấy tiếng trước khi cô đang phải gánh sức chịu trừng phạt. Lúc đó cô thực sự cảm thấy rất tức ngực, giống như có ai đó đang dùng búa đánh lên người cô. Cô cảm nhận từng mạch máu trong cơ thể bị đứt ra, hơi thở của cô dần cạn kiệt, mọi thứ xung quanh dần tối sầm lại.
Cô chỉ biết Kinh Hoằng Hiên đang mang cô đi đến đây, dù lúc đó ký ức của cô rất mơ hồ, nhưng cô biết tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn.
Khi được chuyển đến phòng cấp cứu, ý thức của cô dần quay lại, dù không còn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt. May mắn là bác sĩ La đã cấp cứu kịp thời cho cô, một lúc sau cô mới dần hồi phục.
Lúc này cô mới để ý thấy những trang sách trong đầu cô dần biến mất, trên màn hình xuất hiện một dấu chấm đỏ: Đang chờ khởi động lại. Giọt giọt giọt...
Hệ thống đã bị hỏng.
Mễ Mị nhớ lại trước khi cô ngất xỉu, cô đã nhìn thấy dòng thông báo cầu cứu của hệ thống. Cô không ngờ hệ thống thực sự đã bị hỏng.
Hiện giờ biết được điều này phản ứng đầu tiên của cô không phải là hoảng sợ hay tiếc nuối, mà là vui mừng đến mức phát điên.
Hệ thống rác rưởi, ông trời quả thực có mắt. Một hệ thống vô dụng như nó chết cũng đáng!
Nhưng cô biết mình phải kiềm chế sự phấn khích lại, không thể để bác sĩ La lại lần nữa tống cô vào phòng cấp cứu.
Trước khi Kinh Hoằng Hiên quay lại, Mễ Mị đã suy nghĩ rất kỹ.
Cô biết suy nghĩ lúc trước của mình thật ngây thơ. Cô cứ tưởng mình có thể đơn độc một mình vượt qua tất cả mọi thử thách. Nhưng sau khi cô phát hiện ra rằng, Nghê Nhất Lâm không chỉ có mình Kinh Hoằng Hiên, mà cô ấy còn có cả Ninh Tuấn Thần đứng đằng sau giúp đỡ! Cô thực sự muốn quỳ lạy trước ánh hào quang của nữ chính.
Cô chỉ là một cô gái nhu nhược yếu ớt, làm sao cô có thể chống lại ba người này.
Để tránh khỏi "kết cục bi thảm" trong tương lai, bây giờ cô phải thay đổi mục tiêu.
Cô phải đi tìm đồng minh.
Và người đó chỉ có thể là—— Kinh Hoằng Hiên.
——
Ở gần bệnh viện có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn, hầu như những cửa hàng ở đây đều dựa theo thực đơn của bệnh viện, thường bán những món ăn nhẹ và tốt cho cơ thể. Kinh Hoằng Hiên mua hai cốc cháo mang về.
Lúc anh quay về phòng, thấy Mễ Mị đã được thoát bình dưỡng khí xuống. Khi nhìn thấy anh, cô liền nở nụ cười ngọt ngào.
Kinh Hoằng Hiên sững người lại, anh có thể cảm nhận được, tâm trạng Mễ Mị đang rất vui...
Họ đều có thói quen lúc ăn cơm không nói chuyện, nên cả hai yên lặng ăn phần cháo của mình.
"Em thấy đã đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi ạ." Mễ Mị khẽ gật đầu.
Kinh Hoằng Hiên thấy cô đã ăn gần hết cốc cháo, anh đặt cốc cháo trên tay xuống bàn. Trong lúc thu dọn, anh quay sang nói chuyện với Mễ Mị.
"Người đàn ông trong bức ảnh tên là Vương Tự Lợi, ông ấy đang làm việc tại công ty Lai Đăng, và đảm nhận vị trí thư ký."
Mễ Mị ngay lập tức tra baidu công ty 'Lai Đăng'.
"Cấp trên của ông ta, chính là chủ tịch của công ty Lai Đăng, Ninh Quang Phủ."
Dựa theo những lời Kinh Hoằng Hiên kể, Mễ Mị mở bách khoa toàn thư ra đọc.
Ninh Tuấn Thân là con trai duy nhất của Ninh Quang Phù.
"Anh có biết mối quan hệ giữa Nghê Nhất Lâm và Ninh gia không?" Mễ Mị ngẩng đầu lên hỏi Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, anh khẽ lắc đầu.
"Thế anh có thù oán gì với nhà bọn không?"
Kinh Hoằng Hiên quan sát cô: "Vì sao em lại hỏi như vậy."
(⊙o⊙)...
Mễ Mị khẽ dừng lại, cô không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì cô đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết và cô biết Ninh Quang Phủ là kẻ đứng đằng sau chỉ huy Nghê Nhất Lâm. Cho nên cô đã thuê người đi điều tra Nghê Nhất Lâm, cuối cùng cô cũng tìm được bằng chứng. Và cô biết, hai người bọn họ đã chuẩn bị tiến hành một kế hoạch gì đó, kẻ bọn họ nhắm đến chính là Kinh Hoằng Hiên.
"Từ sau khi nhìn thấy Nghê Nhất Lâm, em đã cho người đi điều tra cô ấy. Không ngờ rằng cô ấy lại chính gián điệp! Vì vậy, em đã đoán chắc là Ninh gia và Kinh gia trong quá khứ đã từng xảy ra mâu thuẫn."
"Dựa theo những gì anh biết, thì không có chuyện như vậy xảy ra."
Đây rất có thể là mối thâm thù đại hận đó, tổng tài à.
"Vậy lý do vì sao anh lại giữ Nghệ Nhất Lâm ở bên mình? Chắc chắn anh cũng biết cô ấy có vấn đề." Mễ Mị chu môi lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, giả bộ nũng nịu để ép anh phải nói ra sự thật.
Mau nói ra đi, có phải vì cô ấy nhìn giống mẹ của anh đúng không!
Kinh Hoằng Hiên nhìn cô, anh giữ im lặng.
Một lúc sau, anh mới từ tốn lên tiếng: "Em thấy đỡ hơn chưa? Hôm nay em có về nhà được không."
Kinh Hoằng Hiên này, đúng là "dầu muối đều không ăn", hoặc có thể do tính cảnh giác của anh quá cao. Dù cả hai đã quyết định hợp tác với nhau, nhưng anh vẫn đứng ở bên ngoài quan sát.
Mễ Mị thầm thở dài trong lòng, cô khẽ gật đầu, đứng dậy thu dọn đồ đạc cùng anh đi về nhà.
Con đường phía trước còn rất dài, vẫn còn nhiều chướng ngại vật đang chờ cô ở phía trước. Cô nhất định phải vượt qua.
Bác sĩ La biết hai người chuẩn bị rời đi, liền cùng mấy nhân viên cấp dưới tiễn hai người đi đến trước cửa. Lúc này người trợ lý kia mới đi lên đưa cho hai người hai miếng vải nhăn nheo.
Đó chính là áo vest của Kinh Hoằng Hiên cùng áo sơ mi của Mễ Mị. Mấy tiếng trước, bọn nó vẫn là những bộ quần áo rất xinh đẹp, bây giờ đã bị nhàu nát đến mức không ai nhận ra. Đặc biệt là chiếc áo vest của Kinh Hoằng Hiên, nó đã bị rách tả tơi nhìn giống như một tấm giẻ lau.
Mễ Mị quay sang nhìn anh, anh đang mặc một chiếc áo sơ mi, vì bị quăng quật quá nhiều nên chiếc áo sơ mi đã nhăn. trên tay anh có đang cầm chiếc áo vest bị rách tả tơi, cùng một chiếc sơ mi bị rơi khúc. Nét mặt mệt mỏi, trên mu bàn tay của anh còn dấu cào.
Tại sao nhìn dáng vẻ của anh lại thê thảm như vậy.
Bác sĩ La im lặng nhìn hai người, một lúc sau ông ấy đành phải gọi Mễ Mị ra để nhắc nhở.
"Mị Mị..."
"Dạ."
"Sức khỏe của con không được tốt, con đừng có những việc gì quá sức." Bác sĩ La tận tình khuyên bảo
"Con biết rồi ạ, con xin lỗi vì đã khiến ngài phải lo lắng" Mễ Mị cảm thấy rất áy náy, bác sĩ La làm như vậy cũng vì muốn tốt cho cô. Lần này cô thực sự đã khiến cho ông ấy lo lắng.
"Cho dù con có thích tên nhóc kia, cũng không thể để cậu ta tùy ý muốn làm gì thì làm."
"(⊙o⊙)...??" Ngài có ý gì??
Bác sĩ La nhìn Mễ Mị mở to mắt lên nhìn ông ấy, ánh mắt đó thực sự rất thuần khiết và ngây thơ, như vậy càng khiến cho ông ấy cảm thấy đau lòng.
"Được rồi, con nhớ phải trở về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vừa nãy chú đã làm kiểm tra sức khỏe qua cho con, chú thấy bệnh tình của con đã có tiến triển, tình trạng của tim cũng đã có dấu hiệu tốt lên. Điều này chứng minh rằng, cơ hội khỏi bệnh của con đã được tăng lên. Trong khoảng thời gian tới, con nhất định phải duy trì trạng thái lạc quan yêu đời? Như vậy sẽ có lợi sức khỏe của con."
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô thật lòng muốn cảm ơn bác sĩ La. Cô cứ nghĩ sau chuyện này, tình trạng sức khỏe của bản thân sẽ chuyển biến xấu đi, không ngờ rằng, sức khỏe của cô có dấu hiệu tốt lên. Liệu cô có kịp thời thay đổi vận mệnh của mình không?
"Có một việc con muốn nhờ ngài, con mong ngài đừng kể chuyện xảy ra ngày hôm nay cho người nhà con biết...."
Bác sĩ La khẽ gật đầu. Dù con có kêu chú nói đi với họ thì chú nhất quyết không nói!
Bác sĩ La nhìn thấy hai người đã đi khuất. Ông ấy khẽ lắc đầu thở dài.
Đúng thật là, tuổi trẻ...
——
Ngày hôm nay đã trả qua rất nhiều chuyện, Mễ Mị đã tiêu hao gần hết sức lực. Vừa ăn xong bữa trưa, cô lại cùng Kinh Hoằng Hiên chơi trò "đấu trí đấu dũng". Vừa bước lên xe, cô cảm thấy rất mệt, cô dựa vào ghế nằm chợp mắt.
Kinh Hoằng Hiên thấy cô nằm ngủ gật trên ghế, anh mở radio lên. Tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên.
Một giai điệu nhẹ nhàng du dương truyền vào tai của cô, và sau đó cô cảm nhận có cái gì đó đang phủ lên người cô. Mễ Mị mở mắt ra nhìn, cô phát hiện đó chính là áo vest của Kinh Hoằng Hiên.
Thực ra, Kinh Hoằng Hiên là người rất dịu dàng
"Kinh Hoằng Hiên."
"Ừ."
"Anh đừng đề phòng cảnh giác với em, em thực sự không hề muốn hại anh. Em thực sự muốn được giúp đỡ anh." Cũng như giúp đỡ chính bản thân mình.
"Hai người chúng ta chính là "mệnh trung chú định [1]." Khi cô xuyên đến thế giới này, người đầu tiên cô gặp chính là anh, nhiệm vụ của cô cũng có liên quan đến anh. Cho đến tận bây giờ, có vô số những sợi dây cuốn chặt giữa mối liên kết của hai người. Có lẽ, cô và anh sẽ cùng nhau đồng hành để tìm ra sự thật đang bị che giấu.
[1] Mệnh trung chú định: tức là vận mệnh đã được sắp đặt.
Mễ Mị thì thầm, giọng nói của cô rất dịu dàng và ngọt ngào.
Kinh Hoằng Hiên thực sự bất ngờ, anh quay sang nhìn cô.
Mễ Mị đã nằm ngủ say trên ghế. Hàng lông mi dài cong vút dưới ánh mặt trời đã tạo thành lá cây rẽ quạt. Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm gọn trong chiếc áo vest của anh.
Ngoan ngoãn thuần khiết giống như một vị thiên sứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Mễ Mị: Đừng hiểu lầm, ý của em muốn nói chúng ta sẽ trở thành những người bạn tri kỷ! Tri kỷ ý!
Kinh Hoằng Hiên:... Muộn rồi.