Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Trong không gian hệ thống, Mễ Mị cùng Diêu Tam Vĩ, một lớn một nhỏ, cả hai cùng ngồi xuống dưới đất, im lặng nhìn nhau.
Cậu nhóc khoanh hai tay trước ngực, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Cô muốn tố cáo?"
"Đúng vậy." Mễ Mị không hề do dự, cô khẽ gật đầu, cô nghĩ mình làm vậy không hề quá đáng. Nhớ lại chuỗi ngày tháng chung sống cùng hệ thống, trong lòng cô cảm thấy rất đau khổ TAT.
Không hiểu vì lý do gì cô đột nhiên xuyên vào thế giới của cuốn tiểu thuyết, cô vừa mở mắt ra, vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đã bị cái hệ thống rác rưởi kia bắt phải làm nhiệm vụ hằng ngày, còn hại cô mấy lần suýt vào bệnh viện. Mà nó thậm chí không có bất kỳ tổn thất nào. Nếu không phải dựa vào trí thông minh và sự nhanh nhẹn của bản thân, có lẽ cô đã sớm đi lĩnh cơm hộp rồi!
Cô nhất định phải đi tố cáo. Hừ!
Khuôn mặt dễ thương của Tam Vĩ hiện lên sự bối rối, cậu ta chu môi lên, ấp úng giải thích, "Nhưng mà...". Đôi lông mày xinh đẹp như biến thành các gợn sóng.
Mễ Mị không chịu được nữa. Vẻ bề ngoài của Tam Vĩ thực sự rất đáng yêu...
Nếu cậu nhóc chịu quỳ xuống cầu xin cô, cô nhất định sẽ cho cậu nhóc cơ hội để sửa chữa sai lầm...
Trước sự dễ thương của cậu nhóc, Mễ Mị đang chuẩn bị thỏa hiệp. Thì cặp mắt to tròn của Tam Vĩ đảo về phía cô, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Nhưng cô chính là kẻ xâm nhập bất hợp pháp, nên cô không có quyền tố cáo..."
Excuse me? WTF???
Mễ Mị còn tưởng bản thân mình đã nghe nhầm, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, cô hỏi lại cậu nhóc: "Cậu nói ai là kẻ xâm nhập bất hợp pháp cơ? Tôi ư?"
Tam Vĩ khẽ gật đầu: "Đúng vậy! Vừa nãy tôi đăng nhập vào hệ thống chủ để tìm kiếm dữ liệu, tôi không tìm thấy thông tin của cô. Mà tôi cũng không tìm thấy bất cứ nhân vật nào phù hợp với linh hồn của cô. Cho nên..." Tam Vĩ nhếch cằm lên, bộ dáng của cậu nhóc lúc này nhìn rất giống Conan: "Cô, chính là kẻ xâm nhập bất hợp pháp!"
Mễ Mị ngơ ngác. Chỉ trong chớp mắt, từ nạn nhân cô đột nhiên biến thành hung thủ, mà có cái gì đó không đúng!
Cô ngay lập tức giơ tay lên, tự biện hộ cho bản thân: "Tôi không phải là kẻ xâm nhập bất hợp pháp! Tôi chỉ là một người bình thường, ở thế của tôi, tôi có một cuộc sống rất hạnh phúc. Đột nhiên lại xuyên đến đây, tôi cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, tôi cũng chỉ là một nạn nhân!"
Mễ Mị nghĩ đến cái hệ thống cũ rích kia, liền giải thích với Tam Vĩ: "Tôi vừa mới xuyên đến thế giới này, hệ thống đã cấm và không cho phép tôi được OOC, nếu làm sai tôi sẽ phải nhận sự trừng phạt. Mà cấp bậc của nó thấp như vậy, liệu tính năng của nó có bị xảy ra vấn đề không, nên nó đã vô tình đưa tôi đến thế giới này?"
Mễ Mị càng nói càng cảm thấy thấy đúng, vừa rồi cậu nhóc này đã giúp hệ thống thăng cấp, điều này chứng minh rằng hệ thống kia là đồ cổ, có thể nó đã bị hỏng hóc ở đâu đó.
Bây giờ chú em định thế nào, có chạy đến ôm đùi chị đây cũng vô dụng thôi, chị mày nhất định phải đi tố cáo!
Trước ánh mắt hoài nghi của Mễ Mị, Tam Vi gật đầu chắc nịch: "Không thể nào. Tất cả các hệ thống đều chịu sự quản lý của các kiểm soát viên và cục điều tra an ninh. Nếu máy móc xảy ra vấn đề, thì sẽ được triệu hồi về trụ sở chính sửa chữa. Mà năng lượng linh hồn của cô rất thấp, nếu không phải nhờ ngoại lực kia, chắc chắn linh hồn của cô không thể xuyên vào khe hở không thời gian. Cho dù là có xuyên vào được đi chăng nữa, thì cũng bị lực hấp dẫn ở đó cản lại, hoặc tệ nhất là linh hồn sẽ bị tan biến."
Trong không gian rộng lớn bên trong hệ thống, cô nghe rõ những lời Tam Vĩ nói, cậu ấy đang giải thích cho cô nghe sự đáng sợ của việc tự ý đi du hành không gian. Theo lời cậu ấy nói, mỗi một thế giới đều có một môi trường trọng lực riêng, và nó tồn tại độc lập trong không thời gian. Khi sự sống được hình thành, tất cả mọi thứ từ những đồ vật đến con người đều được đóng dấu độc quyền của thế giới đó. Sóng năng lượng, môi trường và trọng lực tác động lên nhau, tạo thành quy luật "sinh lão bệnh tử". Vòng lặp đó sẽ mãi mãi không bao giờ chấm dứt, nó sẽ mãi trường tồn.
Bởi vì mỗi một thế giới đều có những quy luật riêng của chúng. Tạo thành sự đa dạng trong vũ trụ. Không có 2 thế giới nào giống nhau hoàn toàn cả, bởi vì không sở hữu cùng trọng lực, có thể nhìn vẻ bề ngoài thì giống hệt nhau, nhưng chúng sẽ có vài điểm khác.
Lấy một ví dụ đơn giản, bạn có một ngòi chì 0.7, nhưng lại muốn cắm vào cây bút chì có ngòi 0.5 để sử dụng là điều không có khả năng. Tương tự như vậy, cho dù có thể xuyên vào thì cũng sẽ bị trọng lực bẻ gãy.
Dù Tam Vĩ đã giải thích rất cặn kẽ, nhưng Mễ Mị vẫn cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng cô có thể đoán ra được, chuyện cô tự ý xuyên đến thế giới này, là điều sẽ không bao giờ xảy ra.
"Vậy... trường hợp của tôi là sao?" Mễ Mị dịu dàng hỏi Diêu Tam Vĩ.
Tam Vĩ cũng không biết, cậu ấy không thể đoán ra được. Đúng là khe hở không thời gian sẽ không cho phép bất kỳ ai xâm nhập trái phép. Nhưng cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, ở trụ sở chính của cục an ninh điều tra, cũng có một đường hầm không thời gian, nó đó đã được gắn màn bảo vệ. Nên việc xuyên giữa các thế giới rất đơn giản. Nhưng đường hầm đó chỉ dùng để làm nhiệm vụ.
Lúc nãy, cậu ấy đã thử điều tra dữ liệu trong trụ sở chính, và cậu không tìm thấy dữ liệu của Mễ Mị, và Mễ Mị cũng không phải nhân viên trong cục điều tra an ninh. Nên khả năng Mễ Mị đã đi qua đường hầm cục điều tra an ninh là rất thấp, nhưng điều này rất kỳ lạ...
Trong đầu của Tam Vĩ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng bị cậu ấy phủ nhận. Cuối cùng, cậu ấy khẽ lắc đầu thở dài nói: "Muốn điều tra rõ chuyện này thì phải xem qua gương trời. Tôi không đủ năng lượng, nên chỉ có thể chờ sư phụ trở về."
"Sư phụ của cậu?"
"Đúng vậy!" Khi nhắc đến sư phụ của mình, vẻ mặt buồn rầu của Diêu Tam Vĩ
ngay lập tức biến mất, cậu ấy tự hào nói: "Sư phụ ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn [1]!" Vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, nếu đằng sau cậu có cái đuôi nhỏ thì hẳn là nó sẽ lắc lư như cún vậy.
[1] Nguyên Thủy Thiên Tôn (chữ Hán: 元始天尊) là vị thần tiên tối cao của Đạo giáo, đứng thứ nhất trong Tam Thanh với ngôi vị Ngọc Thanh. Hai vị kia là Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn (đứng thứ ba) và Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn (tức Thái Thượng Lão Quân) (đứng thứ hai)Mễ Mị:...
Phong cách gì vậy? Tôi tưởng mấy người làm việc ở cục điều tra an ninh?
Ở nơi đó sở hữu dàn máy móc rất hiện tại? Sao lại nhắc đến thần tiền... Giờ đầu tôi đang rất loạn, cứu tôi với QAQ
"Được rồi, vì tôi cần phải báo cáo chuyện này về trụ sở, nên mong cô có thể kể tôi nghe toàn bộ mọi chuyện."
Cục an ninh điều tra, cái tên đã nói ra tất cả, nhiệm vụ của họ giữ gìn và bảo vệ trật tự an ninh của vũ trụ. Theo lời Tam Vĩ kể, phải trả qua rất thử thách thì mới được chọn là kiểm soát viên, đây là một công việc rất quan trọng. Và đồng thời đây cũng là chức vụ cao nhất trong cục điều tra và được thưởng tiền lương rất cao.
Ông chủ của bọn họ, chính là vị thần đã khai sinh ra vũ trụ —— Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn là vị thần được sinh ra từ quy luật trời đất, sở hữu rất nhiều phép thuật thần thông quảng đại, là người đã tạo dựng ra các quy luật sơ khai của thế giới. Là kẻ có thể hô phong hoán vũ, chỉ giơ tay lên là có thể tạo dựng một thế giới mới.
Dùng theo ngôn ngữ của người hiện tại chính là, chỉ cần hắt xì hơi một cái là có thể tạo ra một thế giới mới. Đây đúng vị thần toàn năng!
Vị thần này nắm trong tay các quy luật của vũ trụ và thời gian, ông ấy dễ dàng tạo một vũ trụ cho riêng mình, và có thể biến đổi tất cả mọi thứ theo ý thích.
Nhưng bởi vì số lượng thế giới quá lớn, rất dễ xảy ra tương khắc. Vậy nên để bảo vệ trật tự vũ trụ, số lượng thế giới được tạo ra ngày càng ít.
Ông ấy là vị thần tối thượng của vũ trụ này, nên mỗi ngày ông ấy đều bận rộn xử lý rất nhiều công việc, nếu thế giới đó xảy ra vấn đề gì, ông ấy ngay lập tức sẽ xóa sổ thế giới đó. Thi thoảng, ông ấy sẽ nổi lòng nhân từ và quyết định cho thế giới đó thêm một cơ hội. Lâu dần, ông ấy thấy cách làm này không ổn.
Cho nên ông ấy quyết định sáng lập "Luật trời", sau mấy nghìn năm đã được thay đổi rất nhiều tên, và bây giờ nó đã trở thành "Cục điều tra an ninh". Họ có trách nhiệm giữ gìn và bảo vệ các thế giới, và xử lý các vấn đề phát sinh.
Trong số đó, kiểm soát viên là công việc quan trọng nhất —— giữ gìn sự cân bằng thế giới.
Sự hình thành của vũ trụ là điều rất bí ẩn. Mà vị thần này, chỉ cần vung tay lên là có thể tạo ra bao nhiêu vi sao. Đây đích thực chính là thượng đế.
Từ thuở sơ khai, từ loài người đến con vật, chỉ cần ai có năng lực đều sẽ được lựa chọn, trải qua bao nhiêu thử thách, cuối cùng được nhận vào làm việc. Lúc này bạn sẽ hiểu được quy luật vũ trụ, tất cả mọi thứ đều được sinh ra từ tâm. Đây chính là quy luật bất di bất dịch.
Hàng ngàn tín ngưỡng đều hội tụ lại, chỉ cần thành tâm bạn sẽ nhận được đền đáp xứng đáng, vạn sự khởi đầu nan. Để đến khi bạn có được, bạn sẽ chân trọng nó hơn.
Dựa theo những suy luận bên trên, nếu đó là một quyển tiểu thuyết rất nổi tiếng, và lượng người đọc rất cao. Thì các nhân vật bên trong tiểu thuyết, tình tiết cốt truyện, diễn biến, tuyến tình cảm tất cả đều được truyền đến trái tim của người đó. Nếu đó là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, độc giả sẽ lén chốn trong chăn để cười trộm hoặc ghen tỵ trước chuyện tình cảm động của nam nữ chính. Còn nếu đó là câu chuyện buồn, độc giả sẽ bật khóc nức nở muốn nhảy vào trong truyện để bảo vệ bảo bối của mình, hoặc hận không thể chém cho tác giả vài nhát dao!
Tóm lại, đó không chỉ là một quyển tiểu thuyết, mà đối với những nhân vật đó là một thế giới bằng xương bằng thịt!
Tình yêu dần nảy sinh tham vọng, dựa theo quy luật vận hành, nó sẽ xuất hiện khi thời đại đó cần đến.
Lúc Mễ Mị xuyên đến thế giới này, đây là một thế giới mới được hình thành dựa theo quyển tiểu thuyết. Thế giới này được ra đời dựa theo mong muốn của độc giả. Đây là một thế giới mới và hoàn toàn độc lập.
Mỗi khi có một thế giới mới được ra đời, tự thế giới sẽ hình thành những quy luật riêng, sự sống bắt đầu hình thành. Nhưng nếu thế giới đó phát triển không theo một quy tắc nhất định, thì sẽ không có luật nhân quả. Nếu không có luật nhân quả, thì không thể mở ra vòng luân chuyển luân hồi. Và thế giới đó ngày sẽ dần lụi tàn và biến mất giữa vũ trụ bao la.
"Một thế giới rất dễ được hình thành và phát triển sự sống, nhưng để tồn tại rất khó, buộc phải có luật nhân quả. Có rất nhiều thế giới được hình thành dựa theo quyển tiểu thuyết, thời kỳ đầu nó sẽ diễn ra đúng với cốt truyện. Mà bây giờ có rất nhiều quyển tiểu thuyết miêu tả quá phi lý, nam nữ chính ai cũng sở hữu bàn tay vàng, làm cho thế giới đó bị mất cân bằng, không thể mở ra được quy luật luân hồi. Nếu vẫn tiếp diễn như vậy, thế giới đó sẽ bị phá hủy."
Tam Vĩ cẩn thận giải thích cho Mễ Mị hiểu, giải thích lý do vì sao cô lại xuyên đến thế giới này.
Trong tiểu thuyết, nam nữ chính đều là những người con cưng của thế giới, chính vì vậy rất dễ gây ra mất cân bằng, đồng thời vì họ đảm nhận nhân vật nam nữ chính, họ chính là người sở hữu quyền lực lớn nhất trong thế giới đó, tất cả mọi quy luật đều xoay quanh bọn họ, thế giới đó có nghĩa vụ phải bảo vệ bọn họ. Từ đây sinh ra cái gọi là hào quang nhân vật chính.
Tay Tam Vĩ khẽ gõ nhẹ xuống mặt sàn, cậu ấy muốn nhắc nhở Mễ Mị phải chú ý lắng nghe, vì sắp đến tình tiết quan trọng! Giọng nói trong trẻo vang lên: "Lúc nãy tôi đã giải thích với cô, đây là thế giới được hình thành dựa theo quyển tiểu thuyết, nhưng nó là một thế giới hoàn độc lập. Vì sự sống đã được hình thành, nên tất cả những con người ở đây và con vật đều là thật. Và nhiệm vụ của họ chính là phải bù đắp vào khoảng trống trong câu chuyện tiểu thuyết. Ví dụ, tác giả miêu tả nhân vật nam chính và nữ chính cùng nhau đi xem phim. Tác giả rất tập trung miêu tả những tình tiết liên quan đến nhân vật nam nữ chính, trong khi đó những người còn lại ngồi trong rạp chiếu phim đều không được xuất hiện. Liệu sau khi xem hết phim, họ có ăn hết bỏng ngô không. Hoặc trên đường về nhà, nam nữ chính tình cờ gặp được một con mèo hoang. Những tình tiết đó chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong truyện."
"Những nhân vật qua đường xuất hiện ở rạp chiếu phim hôm đó, có thể có một đôi tình nhân, họ đang kể cho nhau nghe ngày hôm nay họ đã trải qua những điều gì. Trên đường về nhà họ lưu luyến chào tạm biệt nhau, và hẹn trưa mai cùng nhau ăn cơm trưa. Những hộp bắp rang bơ đó sẽ được nhân viên lao công dọn dẹp và vứt vào thùng rác, bọn chúng được tái chế và lại được bày bán trên thị trường. Chú mèo hoang đó, có thể đang đi tuần tra lãnh thổ của nó, và nó thông thạo mọi nẻo đường trong thành phố này. Tất cả mọi thứ đều bị xem nhẹ, cho dù là người hay con vật hay đồ vật, tất cả mọi thứ đều sẽ có những cuộc sống của riêng mình. Thế giới đó có nghĩa vụ phải bù đắp những khoảng trống đó."
"Cho dù là thế giới nào cũng phải trải qua sáu quy luật phân cách. Nói một cách dễ hiểu, sáu quy luật phân cách ám chỉ mối quan hệ giữa cá thể trong xã hội. Để có thể liên kết mối quan hệ giữa hai người bất kỳ, cần tối đa ít nhất là sáu người (Bao gồm cả hai người đã được kể ở trên), cho dù hai người đó có quen biết nhau hay không, nhưng cùng sống trên thế giới này, là giữa bọn họ đã trải qua sáu quy luật phân cách."
"Đã thế, trên đời này ai cũng muốn trải qua cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Nhưng bởi vì hào quang của nhân vật nam nữ chính, mà liên tục phát sinh những điều trái với quy luật tự nhiên. Bởi vì những điều đó quá phi lý, sẽ khiến cho thế giới đó trở nên hỗn loạn. Cô có hiểu không?"
Mễ Mị trầm tư suy nghĩ, cô phân tích kỹ những lời mà Tam Vĩ vừa nói. Ánh mắt của cô sáng rực lên: "Luật nhân quả chính là cách để cân bằng thế giới, nói một cách đơn giản, nói giống như một sợi dây vô hình liên kết giữa hai người, nhưng bởi vì bị ảnh hưởng hào quang nhân vật chính, nó biến thành một tấm mạng nhện phân bố khắp nơi, và sẽ có rất nhiều người bị ảnh hưởng theo. Như vậy, sự cân bằng thế giới sẽ bị phá hủy, và không thể mở cánh cửa luân hồi được, thế giới chắc chắn sẽ bị hỗn loạn."
Tam Vĩ khẽ nhướng mày, phấn khích vỗ tay: "Đúng vậy! Cô thực sự rất thông minh~ "
Mễ Mị bật cười.
Tam Vĩ thấy Mễ Mị đã hiểu, cậu ấy hào hứng tiếp tục giải thích, dưới cái nhìn chăm chú của Mễ Mị, cậu ấy giơ ngón tay trỏ lên, nghiêm túc nói: "Lúc này,
cần có một vị kiểm soát viên xuất hiện để lấp lại lỗ hổng của thế giới đó!"
Kiểm soát viên sau khi nhận được nhiệm vụ, sẽ đi qua đường hầm thời gian xuyên đến thế giới đó. Họ không được phép xuyên vào nhân vật nam nữ chính, họ chỉ phép nhập vào tuyến nhân vật phụ, có thể là nhân vật pháo hôi hoặc người qua đường. Họ phải tuân thủ theo các quy định và không được phép OOC. Nếu không sẽ gây ra sự biến đổi trong thế giới, (sáu quy luật phân cách vẫn được áp dụng), điều này sẽ dẫn đến sự phá hủy của thế giới đó.
Có một vài trường hợp sẽ phải dựa vào những sự kiện xoay quanh nhân vật chính, hoặc dựa vào tình tiết của cốt truyện. Kiểm soát viên phải tự mình xoay chuyển tình thế, họ sẽ cướp đi hào quang nhân vật chính, và từ từ thay đổi cốt truyện. Khi cốt truyện đã bị thay đổi, phải chắc chắn rằng thế giới đó vẫn hoạt động bình thường. Và thế giới đó sẽ bắt đầu kiến tạo lại. Nếu không thể đánh bại được hào quang nhân vật chính, chính tỏ thế giới đó không còn cứu vãn được nữa, không còn phù hợp với vũ trụ nữa. Nó sẽ bị quy luật tự nhiên đào thải ra khỏi luật luân hồi.
"Dù xuyên đến thế giới đó, nhưng kiểm soát viên không phải là người của thế giới đó, hệ thống thông qua máy chủ sẽ tìm kiếm những linh hồn phù hợp. Trước khi bước vào thế giới đó phải đi qua đường hầm không thời gian, tất cả mọi thứ đều bị giám sát bởi cục điều tra an ninh. Vì mỗi thế giới đều khác nhau, nên nhiệm vụ của mỗi kiểm soát viên cũng khác nhau. Sau khi đến đó thành công, phải thường xuyên báo cáo công việc về trụ sở chính. Thông qua bản báo cáo tiến độ, cục điều tra an ninh sẽ quyết định và đánh giá xem, thế giới đó đã cân bằng chưa. Nếu thành công, có nghĩa là bạn đã giải quyết thế giới đó ổn thỏa. Nếu bạn thất bại trước hào quang của nhân vật chính, bị nhân vật chính giết chết chẳng hạn, bạn phải ngay lập tức quay về trụ sở chính, nếu thất bại ba lần liên tiếp, bạn sẽ bị xóa tên khỏi cục điều tra an ninh."
"Mỗi điều tra viên phải thông qua rất nhiều kì thi mới được nhận công việc chính thức, nhưng đây là một công việc rất khó khăn. Họ phải là một người có cái nhìn xa trông rộng cùng với trí thông minh, phải sở hữu tâm lý vững vàng. Bởi vì thế giới đó, thành hay bại đều do họ."
"Tôi không biết lý do vì sao cô lại xuyên đến thế giới này. Tôi đã kiểm tra linh hồn của cô, và biết cô chỉ là người bình thường, cô không thể vượt qua được khe hở không thời gian. Không chỉ năng lượng linh hồn của cô thấp, mà cái hệ thống đi cùng với cô cũng là một món đồ cổ vô dụng. Hệ thống đó là một trong những mẫu hệ thống sơ khai đầu tiên, nó đã bị ngừng sản xuất! Đáng lý nó cần được trưng bày trong bảo tàng! Thực ra sau một thời gian sử dụng, tính năng hệ thống sẽ bắt đầu hỏng hóc. Nhưng nhiệm vụ của nó chỉ là một cái máy liên lạc truyền tin giữa trụ sở chính và kiểm soát viên, ngoài truyền tải tình tiết cốt truyện ra, thì nó cũng chẳng có tính năng gì, và không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ."
"Điều kỳ lạ là cô không thể mở không gian bên trong hệ thống, cũng không có cách liên lạc với hệ thống chủ. Chính vì lý do này hệ thống máy chủ không thể trao đổi được nhiệm vụ với cô. Hệ thống đã ép buộc cô phải làm theo tình tiết của cốt truyện. Khi cô làm sai quy định nó sẽ trừng phạt cô. Nó giống như một cái máy đọc, mỗi ngày sẽ thông báo cho cô biết những tình tiết sắp xảy ra trong cốt truyện..." Tam Vĩ nói tới đây liền dừng lại, cậu ấy tỏ ra rất thông cảm với Mễ Mị, người đã chăm chú lắng nghe cậu ấy nói suốt từ nãy đến giờ: "Thực ra hệ thống chỉ truyền tin với kiểm soát viên trong quá trình làm nhiệm vụ đầu tiên, tôi không ngờ cô có thể tự kích hợp được nó..."
Mễ Mị: QAQ
Tam Vĩ nhìn bộ dạng buồn bã của cô, liền an ủi cô mấy câu: "Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, thế giới này chỉ mới hình thành, nên nhiệm vũ khá dễ. Theo tôi thấy, mức độ chỉ số IQ của các nhân vật phụ trong truyện này khá cao, họ không hề kém cạnh gì nam nữ chính. Chỉ cần cô không làm trái thiết lập nhân vật, chắc chắn thế giới này sẽ không bị sụp đổ. Cô chỉ cần thay đổi thành công cốt truyện. Lúc đó hào quang nữ chính sẽ dần suy yếu. Và cô đang làm rất tốt!"
Mễ Mị nghe thấy, bản thân mình vô tình đã làm thành công nhiệm vụ của kiểm soát viên, cô vui mừng đến mức suýt chút nữa thì bật khóc: "Vậy... tôi có thể quay trở về thế giới của tôi được không?"
Tam Vĩ khẽ lắc đầu: "Cái này thì tôi không rõ. Tuy bây giờ cốt truyện đã thay đổi, nhưng hào quang nam chính vẫn còn. Mà tôi không tìm thấy thông tin của cô, nên không biết cô là người thế giới nào. Nên tôi không thể đưa cô về được."
"Thế bây giờ phải giải quyết thế nào?"
"Cái này cô cứ chờ sư phụ của tôi trở về. Bởi vì cô là một trường hợp rất đặc biệt, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Mà sư phụ của tôi, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đoán được cô là người thế giới nào. Nên cô cứ yên tâm!"
"Vậy khi nào thì sư phụ cậu trở về?"
"Sư phụ tôi đang giảng bài của Tây An. Tôi cũng không rõ lắm." Tam Vĩ bối rối nói.
Mễ Mị: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hai người ngồi nhìn nhau, Mễ Mị buồn bã thở dài. Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên lo lắng hỏi Tam Vĩ: "Linh hồn tôi đang ở đây, vậy cơ thể tôi phải làm sao bây giờ" Trước khi cô hôn mê, cô nhớ rằng mình đang bị ngất xỉu trong quán bar, hiện tại không biết như thế nào rồi, chắc bây giờ Kinh Hoằng Hiên đang rất lo lắng cho cô.
Tam Vĩ bình tĩnh giải thích: "Đừng lo, mọi chuyện vẫn ổn. Bây giờ ở thế giới thực cô đang ngủ, lúc nãy vì cô không còn đủ năng lượng nên không thể quay về được. Bây giờ thì có thể rồi."
Tam Vĩ vừa dứt lời, Mễ Mị cảm thấy quanh cơ thể của cô phát ra luồng sáng, nó nhấc bổng cơ thể của cô lên. Cô thấy ở phía trước, đột nhiên xuất hiện một vòng tròn lớn, hút cơ thể của cô vào.
Đây là đường hầm không thời gian.
Mễ Mị chỉ cảm thấy có lực hút quấn cô vào trong đường hầm, không gian bên trong hệ thống cùng Diêu Tam Vĩ dần biến mất.
Đột nhiên! Cô quên mất không hỏi: "Lần sau tôi phải làm cách nào để tiến vào không gian trong hệ thống ahahahah—!"
Cạch —— cánh cửa không thời gian đã đóng chặt lại.
——
——
Bệnh viện thành phố, trong phòng bệnh vip, có một cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh. Sắc mặt của cô gái đó vẫn rất hồng hào, nhịp thở ổn định, tất cả mọi chỉ số đều bình thường.
Nhưng mà, cô ấy đã nằm ở đây suốt một ngày một đêm, mặc dù cơ thể vẫn bình thường, nhưng lại hôn mê bất tỉnh. Các bác sĩ trong bệnh viện đã làm xét nghiệm cho cô rất nhiều lần. Họ ngồi ở trong phòng họp suốt đêm. Và cuối cùng tất cả mọi người đều đưa ra kết luận, nghe có vẻ dở khóc dở cười.
Cô chỉ đang ngủ.
Viện trưởng ngay lập tức phủ nhận kết luận này, là vị tiểu thư duy nhất của tập đoàn Nhạc Dịch, lại còn là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Túng Thế Kinh Hoằng Hiên, đã nằm ở trong bệnh viện của bọn họ suốt một ngày một đêm, đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh dù đã dùng biện pháp sốc điện cũng không tỉnh lại, ai mà dám chạy đến nói với người nhà của cô gái nói cô ấy chỉ đang ngủ? Nói xong, có khi ông ấy mất luôn chức viện trưởng cũng nên.
Không còn biện pháp. nào khác, các bác sĩ trong bệnh viên tiếp tục ngồi họp, họ cố tìm ra phương thức điều trị phù hợp. Thậm chí họ còn nhờ đến sự giúp đỡ của chuyên gia nước ngoài.
Bất chợt, bàn tay trắng nõn của cô gái đang nằm ngủ say trên giường bệnh, đột nhiên cử động.
Dù hành động rất khẽ nhưng đã được người luôn ngồi canh bên cạnh giường bệnh để ý tới. Khuôn mặt cau có của Kinh Hoằng Hiên hiện lên sự vui vẻ. Anh ngay lập tức đứng dậy, ấn chuông báo.
"Bác sĩ! Mễ Mị đã tỉnh lại!"