Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
"Em đã đọc hết tài liệu mà Đổng Hàng đưa chưa?" Kinh Hoằng Hiên quay sang hỏi.
Mễ Mị khẽ gật đầu. Hàng lông mi nhấp nháy dưới ảnh đèn, tạo thành vệt bóng màu nhạt.
"Khả năng điều tra của Đổng Hàng rất tốt." Kinh Hoằng Hiên không hề phản bác lại kết quả điều tra, anh nhắm mắt lại, anh bình thản nói: "Những chuyện xảy ra trong quá khứ, nó quá thối nát, và tất cả đều phát ra mùi hôi thối. Anh không muốn em dính dáng tới mấy chuyện này."
Trái tim của Mễ Mị khẽ run lên.
"Thông qua tài liệu mà Đổng Hàng đưa, chắc chắn em cũng nhận ra rằng, Nguyễn Khinh Ngữ và Kinh Lôi Đình giống như đang ở trong một trận chiến, họ dạo chơi hái hoa bắt quả khắp nhân gian. Thực ra câu chuyện không hề phức tạp như vậy, chỉ là Nguyễn Khinh Ngữ, là một người phụ nữ quá mộng mơ."
"Bà ta gả cho Kinh Lôi Đình, ở bên ngoài dây dưa với Nghê Đông Kha, còn hạ sinh đứa con gái riêng, cuối cùng từ bỏ tất cả tài sản để ly hôn chạy theo tình nhân. Tất cả những chuyện đó chỉ vì bà ta coi đó là tình yêu đích thực. Có lẽ, trong thế giới của bà ta, ngoài tình yêu ra thì không còn thứ gì khác.".
Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
Kinh Hoằng Hiên giọng điệu thản nhiên, ánh mắt của anh lóe lên sự chế giễu.
Từ khi anh có ý thức, anh chưa bao giờ cảm nhận được ba người bọn họ là một gia đình, họ chỉ ngồi ăn bữa tối cùng nhau. Khi ở trong ngôi nhà đó Nguyễn Khinh Ngữ luôn cảm thấy bị trói buộc, bà ta lúc nào cũng buồn bực cáu gắt. Còn Kinh Lôi Đình thì rất ít khi trở về nhà. Họ đã chán ghét nhau đến tận xương tủy, nhưng ở trước mặt người ngoài họ vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc.
Trong ngôi biệt thự rộng lớn, anh cứ đi lên lại đi xuống, chỉ có mình anh ở đó. Tất cả mọi thứ xung quanh đều lạnh lẽo. Ba mẹ đối với anh, chỉ như hai người dưng nước lã, bảo mẫu còn quan tâm đến anh hơn hai người bọn họ.
Anh tưởng đó chính là một gia đình.
Nhưng ở trong sách từng nói, gia đình có ba có mẹ và con. Chúng ta là một gia đình và mãi sống hạnh phúc bên nhau.
Cho đến khi lớn hơn một chút, anh mới nhận ra rằng, hóa ra anh đã sai. Hóa ra bố mẹ của những bạn khác không như vậy. Trái ngược hoàn toàn với anh, các bạn bè xung quanh được bố mẹ đưa đi học, lúc nào cũng được mẹ dịu dàng ôm yêu, lại còn có ba bồng lên vai.
Bọn họ mới là một gia đình thực sự.
Còn anh thì không có.
Lần đầu tiên, anh chạy về nhà bật khóc với ba mẹ. Lúc đó phản ứng hai người người bọn họ như thế nào nhỉ?
À... Không còn nhớ nữa, tại vì chuyện đó xảy ra lâu rồi.
Anh chỉ còn nhớ, lúc đó vì quá buồn bã nên anh đã chạy sang nhà ông bà ngoại, anh đã bật khóc hỏi ông bà ngoại, vì sao gia đình của anh lại không giống với gia đình của các bạn khác?
Anh đã khiến cho bà ngoại- người yêu anh nhất trên đời phải bật khóc.
"Bà ngoại, bà đừng khóc, là Hoằng Hiên không ngoan, Hoằng Hiên về sau sẽ không bao giờ làm cho bà ngoại phải buồn nữa..."
Từ đó về sau, anh không bao giờ nhắc chuyện gia đình trước mặt bà ngoại. Chuyện gia đình nhà anh. Khiến cho anh cảm thấy buồn, và cũng khiến cho ông bà ngoại buồn.
Anh không cần gia đình đó nữa.
Hồi còn bé, anh đúng là cậu bé ngây thơ... Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười chế giễu, tiếp tục kể cho cô nghe.
"Nhưng đâu thể ở mãi trong giấc mơ được, số tiền bà ta có được sau khi ly hôn dần hết, bà ta không thể duy trì cuộc sống xa hoa giàu có như lúc trước, chuyện tình cảm của bà ta và Nghê Đông Kha, vì không có tiền, bắt đầu xảy ra xích mích. Bà ngoại anh mềm lòng, dù sao bà ta cũng là đứa con gái duy nhất của bà ngoại. Nên bà ngoại không thể trơ mắt đừng nhìn bà ta đau khổ, đã lén gửi tiền cho bà ta. Nhưng ngày vui chưa được bao lâu, thì Nghê Đông Kha đã bị tai nạn trở thành người thực vật. Cuộc sống tràn ngập tình yêu của Nguyễn Khinh Ngữ cũng bị hiện thực phá cho tan tành."
"Bà ta lại chạy trốn..."
Trong lòng Mễ Mị tràn ngập sự khinh thường và chán ghét, cô nhíu mày lại. Nguyễn Kinh Ngữ là một kẻ tồi tệ nhất mà cô từng biết.
Sự ngu dốt, cái tôi quá lớn, yếu đuối, tự cho mình là trung tâm vũ trụ, một kẻ thiếu trách nhiệm! Tất cả những thói hư tật xấu trên đời này bà ta đều có đủ!
Bà ta chỉ muốn viện cớ đi tìm tình yêu? Nhưng tất cả chỉ là để bao biện cho lòng ích kỷ và ham muốn dơ bẩn của bản thân!
Kinh Hoằng Hiên bình thản giống như đang kể câu chuyện của người khác. Nhưng người phụ nữ đáng khinh thường kia, lại chính là mẹ của anh. Mối quan hệ huyết thống này, không thể chối bỏ được. Vậy nên, trong lòng anh cảm thấy rất chán ghét.
Nguyễn Khinh Ngữ là một người thất bại tệ hại trên vai trò của một người làm mẹ, bà ta không chỉ vô trách nghiệm mà thậm chí còn lãnh cảm với chính đứa con trai của mình. So với bố mẹ Mễ gia, Nguyễn Khinh Ngữ tệ đến mức phải tống vào nhà tù để giáo dục lại!
Lúc đó Kinh Hoằng Hiên vẫn còn rất nhỏ? Vừa mới chào đời, chưa kịp cai sữa. Nguyễn Khinh Ngữ đã bỏ mặc anh để tìm kiếm "tình yêu đích thực", bà ta không màng đến đứa con mình, và mãi mê chìm đắm trong tình yêu. Vài năm sau tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng. Lúc anh chín tuổi, Nguyễn Khinh Ngữ ngày càng đắm mình trong thế giới mộng mơ do mình tạo ra.
Bà ta oán trách cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình, tâm trạng ngày càng suy sụp, và cuối cùng đem lòng yêu một vị họa sĩ trẻ. Liệu có phải mỗi ngày bà ấy đều bật khóc cảm động vì câu chuyện tình yêu của chính mình không?!
Thật đáng khinh thường! Từng hành động ngu dốt của bà ta đã khiến những người thân bị tổn thương, chắc chắn sau này bà ta sẽ phải trả giá vì hành động của mình!
Mễ Mị càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhịp tim ngày càng đập nhanh hơn, cô nghiến răng nghiến lợi.
Nếu cho cô một cơ hội, cô nhất định sẽ xuyên về mười mấy năm trước! Đánh người đàn bà kia một trận cho hả giận. Sau đó mang cậu bé đáng thương kia đi.
Đúng rồi, Kinh Lôi Đình cũng không hề kém cạnh. Kinh Hồng Phỉ cũng là con gái riêng của ông ta...
Chết tiệt! Đây chẳng phải là bối cảnh gia đình cẩu huyết thường thấy trong mấy bộ phim tám giờ sao... Phải miêu tả như vậy, mới làm nổi bật lên khí chất siêu phàm của nam chính?!
Mễ Mị càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu và đau lòng, tại sao cuộc đời Kinh Hoằng Hiên lại bi thảm như vậy! Sống trong một gia đình cực phẩm như vậy, thật may mắn khi anh không biến thành kẻ biến thái.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy Mễ Mị tức giận đến mức thở ra khói, sau đó ánh mắt cô nhìn anh rất phức tạp, cặp mắt đó sáng lên như viên ngọc trai.
Anh cảm thấy rất ấm áp, anh khẽ bật cười.
"Bà ta đối với anh chỉ là một người xa lạ, từ lâu anh đã không thèm quan tâm nữa. Em chỉ cần nghe anh kể là được rồi, đừng có để chuyện này ở trong lòng."
Nghe thấy vậy, Mễ Mị không thể không ngừng sự run rẩy của cơ thể, cô bĩu môi. Kinh Hoằng Hiên không nhịn được liền giơ tay ra véo cái mũi nhỏ của cô.
"Không phải lúc trước em luôn tò mò lý do vì sao anh lại tuyển Nghê Nhất Lâm vào làm việc sao?" Kinh Hoằng Hiên thay đổi giọng điệu, chuyển sự chú ý lên người Nghê Nhất Lâm.
"Bởi vì Nguyễn Khinh Ngữ?" Mễ Mị hỏi.
Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, giọng nói của anh thể hiện rõ sự bất đắc dĩ: "Cho dù Nguyễn Khinh Ngữ là kẻ rất xấu xa tệ bạc, nhưng bà ta vẫn là con gái của ông bà ngoại anh, mối quan hệ không bao giờ có thể chặt đứt được. Bọn họ cả đời này sống an nhiên, có lẽ vì thế mà ông trời ghen tỵ nên đã phái bà ta xuống hành hạ hai người bọn họ. Từ sau khi bà ta ly hôn cho đến khi xảy ra vụ tai nạn, bà ta không thể đối mặt với sự thật, nên đã chọn cách từ bỏ Nghê Đông Kha. Nhưng bà ta chưa từng tìm đến nhờ ông bà ngoại anh giúp đỡ. Thi thoảng có gọi điện thoại về cho bọn họ."
"Bà ngoại của anh lúc đó đã nói với bà ta là, nếu đã nghĩ thông suốt thì có thể quay về nhà. Nhưng bà ta luôn từ chối. Vài năm sau, mỗi tháng bà ta sẽ gọi điện nói chuyện với bà ngoại, thi thoảng sẽ gửi một đoạn video clip. Bà ta không hề nói mình đang ở đâu, đang làm gì, nhưng cuộc sống của bà ta có vẻ rất sung túc." Kinh Hoằng Hiên nói đến đây, giọng nói anh trầm xuống: "Em nghĩ thử xem, một người phụ nữ vô dụng như bà ta thế nhưng lại có thể sống một cuộc sống sung túc, có phải bà ta..."
Mễ Mị nghe đến đây, trong đầu cô vang lên hồi chuông cảnh báo, môi của cô hơi hé ra, trong lòng hoảng hốt, có một suy nghĩ khủng khiếp đang xuất hiện trong đầu của cô.
Hai bàn tay đặt trên đùi dần nắm chặt lại. Đôi mắt cô sáng rực lên, cô nhìn chằm chằm xương quai hàm góc cạnh của Kinh Hoằng Hiên, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Bà ta đang làm tình nhân."
Quả nhiên là vậy!!!
Đầu của Mễ Mị như muốn nổ tung, cô ngay lập tức nói ra một cái tên: "Ninh Quang Phủ!"
Vừa dứt lời, cô liền dừng lại, hít thở sâu một hơi. Bầu không khí dần trở nên yên tĩnh, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều im lặng.
Mễ Mị nhìn vào mắt anh, liền biết mình đã đoán đúng.
"Bà ta! Bà ta..." Mễ Mị sững người lại, cô không biết nên phải nói gì bây giờ, cuối cùng cô chỉ biết tức giận hét lên: "Bà ta bị bệnh à!"
Đúng là đồ điên! Dù cuộc sống có khó khăn đến mức nào cũng không được bán rẻ bản thân? Từ một vị tiểu thư được cưng chiều, lại chấp nhận đi làm tình nhân của người khác??
Bà ta có bao giờ nghĩ đến cha mẹ của mình chưa? Đã từng nhớ đến đứa con của mình chưa? Hay là bà ta chỉ biết ích kỷ nằm trên giường để hưởng thụ tình yêu, mặc kệ sống chết?
Ahahahah——!
Kinh Hoằng Hiên còn định nói tiếp, đột nhiên có một bàn tay trắng nõn che miệng anh lại. Anh quay sang nhìn cô, Mễ Mị khẽ lắc đầu.
"Xin anh đừng nói nữa."
Cô cố nở nụ cười nhưng thừa biết nó nhìn rất tệ. Cô khẽ lắc đầu, cầu xin Kinh Hoằng Hiên đừng nói nữa.
Cô cũng không biết vì sao lại vậy, nhưng trái tim của cô rất đau, có cái gì đó đang trào dâng trong lòng cô, cổ họng của cô chua xót, cô không thể kìm nén những giọt nước mắt.
Anh chỉ nói chuyện này đã qua rồi, ấy vậy mà cô là người ngoài cư nhiên lại không chịu đựng được. Cô muốn an ủi anh, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Nên, cô xin anh đừng nói nữa.
Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô. Ngón tay của hai người lồng vào nhau, nắm chặt.
"Chúng ta đi ra đằng kia vứt rác đi."
Kinh Hoằng Hiên nắm lấy tay của cô, tay còn lại anh cầm ly mì Udon lên. Cả hai đi cạnh nhau, đi đến thùng rác ở gần đó.
"Khoảng tầm một năm trước, ông bà ngoại đã nói với anh rằng, họ cảm nhận Nguyễn Khinh Ngữ có điều gì đó rất kì lạ. Đã lâu rồi, Nguyễn Khinh Ngữ không còn quay video gửi cho bọn họ. Một thời gian sau, cách mấy tháng bà ta mới gọi điện cho họ."
"Là người khác, dù có bắt chước giống đến đâu, thì vẫn có thể nhìn ra sơ hở. Huống hồ, bà ta còn là con gái ruột của ông bà ngoại."
"Nguyễn Khinh Ngữ thật đã mất tích."
Cạch. Hộp mì đã được ném vào trong thùng rác.
"Người đang đóng giả Nguyễn Khinh Ngữ, chính là Lam Huệ."
"Lúc anh bắt đầu sai người đi điều tra. Cũng là thời gian, Nghê Nhất Lâm thường xuyên xuất hiện trước mặt anh. Anh đương nhiên biết Nghê Nhất Lâm tiếp cận anh là có mục đích. Nhưng bởi vì nhìn cô ấy quá giống với Nguyễn Khinh Ngữ."
"Anh cố tình để cô ta ở bên cạnh, nhằm tìm hiểu được mục đích của Ninh gia. Hơn nữa, sự xuất hiện của cô ta đã thu hút sự chú ý của Kinh Lôi Đình, lúc đó chắc chắn ông ta sẽ có một trận đối đầu với Ninh gia, còn anh khi đó sẽ lợi dụng thời cơ để chuẩn bị kế hoạch của mình."
Anh nghe được tiếng khóc nức nở của người bên cạnh. Kinh Hoằng Hiên ngạc nhiên, anh dừng lại. Khẽ thở dài nói.
"Cô ngốc này, em đừng khóc nữa."
Mễ Mị không hiểu vì sao mình lại khóc. Nhưng cô bây giờ rất buồn.
Kinh Hoằng Hiên nói về chuyện của Nguyễn Khinh Ngữ, Nghê Nhất Lâm, và cả Ninh gia. Mấy chuyện này cô đều đoán ra được. Thông tin điều tra của Đổng Hàng đã bổ sung thêm vào suy luận của cô.
Trước đó cô không biết Kinh Hoằng Hiên đóng nhân vật gì trong bộ phim cẩu huyết này. Cô cũng không biết, càng không thể tưởng tượng được từ nhỏ anh đã phải trải qua rất nhiều điều bất công.
Có lẽ bởi vì quá thất vọng, nên anh đã biến thành người lạnh lùng vô cảm như bây giờ.
Hình tượng Kinh Hoằng Hiên ở trong đầu cô, luôn là người mạnh mẽ, tùy hứng, thông minh, đa mưu quỷ quyệt. Anh chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều người. Nhưng, trên thực tế, anh luôn bị những người khác kìm hãm, mỗi bước đi phải thật cẩn trọng, thậm chí còn có khả năng phải trả giá bằng chính mạng sống.
Cuộc sống của anh so với những người khác, thì vất vả hơn rất nhiều.
Diêu Tam Vĩ từng nói, tất cả những con người trên thế giới này đều là thật. Và những chuyện diễn ra ở đây đều theo quy luật tự nhiên.
Tất cả mọi người, chỉ mong được một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ. Những thứ mà Kinh Hoằng Hiên đang có, đều là những thành quả nỗ lực do anh đạt được.
Chỉ cần nghĩ đến Kinh Hoằng Hiên, cô lại cảm thấy đau lòng. Một người tốt như anh, xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn thế kia mà.
Không phải, hẳn là...
Chỗ hai người đang đứng rất yên tĩnh, Mễ Mị cúi đầu xuống, lặng lẽ lau nước mắt. Đột nhiên cô không nỡ rời khỏi thế giới này.
"Đến chịu với em luôn." Tiếng thở dài từ trên đỉnh đầu của cô truyền xuống, Kinh Hoằng Hiên tiến về phía trước một bước.
Mễ Mị cảm nhận có bàn tay dịu dàng vuốt ve má của cô, và từ từ nâng cằm cô lên. Cô trợn tròn mắt lên nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh chiếc áo sơ mi màu trắng, cô từ từ di chuyển lên.
Ba, hai, một.
Cô lướt qua vòng ngực, xương quai xanh, yết hầu... Cuối cùng cô dừng lại, trước đôi mắt dịu dàng của anh.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Mễ Mị. Anh cúi đầu xuống.
Cơ thể tiến lại gần. Hai bờ môi, chạm vào, và cuốn chặt vào nhau.
Cảm xúc ấm áp, mềm mại, tinh tế, xen lẫn với chút ngọt ngào. Anh ngửi được mùi hương dịu ngọt phát ra từ người cô. Kinh Hoằng Hiên giống như một tên trộm, anh muốn được nhiều hơn hơn nữa. Kinh Hoằng Hiên vòng tay ra phía sau, anh ôm chặt lấy cô.
Ngón tay anh chạm vào cái cằm nhọn tinh xảo của cô, nhấn nhẹ một cái, bờ môi của cô hơi khé ra, anh ngay lập tức tiến vào, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau.
Dưới ánh đèn, cơ thể của hai người như hòa vào làm một.
Bầu không khí dần trở nên xấu hổ.
Mễ Mị nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, anh ôm chặt lấy cô, cả hai dính chặt lấy nhau. Hơi thở nam tính dần xâm chiếm cơ thể của cô, khiến tay chân của cô trở nên mềm nhũn.
Cô liên tục chớp mắt. Có một dòng điện vô tình truyền khắp người cô, nhịp tim cô đập ngày càng nhanh. Nhưng, não của cô vẫn đang tạm dừng hoạt động.
Đã xảy ra chuyện gì? Ai mau nói cho cô biết? Kinh Hoằng Hiên, anh đang làm gì vậy!
Đm, dừng lại ngay.... Cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy!
Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ... Chân... của cô tê quá.
"Anh..."
Mọi tiếng rên rỉ đều biến mất sau nụ hôn.
Khi cô sắp không thở được nữa, Kinh Hoằng Hiên mới chịu buông tha cô. Nhìn khóe môi đỏ ửng kia, anh không nhịn được liền cắn nhẹ lên nó.
Mễ Mị liên tục thở gấp. Bàn tay cô đặt ở trên lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên, đôi môi của cô dần đỏ ửng lên.
"Ực ——!"
Tiếng nuốt nước bọt đột nhiên vang lên. Mễ Mị sững người lại. Nụ hôn kia đã khiến cho cô rất xấu hổ rồi, khuôn mặt cô đỏ ửng lên có thể nhỏ ra máu.
Mẹ nó... Tại sao lại lớn như vậy...
Điều mà cô lo lắng lúc này, không biết anh có nghe thấy tiếng đó không ahahahah!
Bây giờ cô đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, cơn tức giận sắp chuẩn bị dâng trào. Liền bị giọng nói Kinh Hoằng Hiên kéo về thực tại.
"Bên trong đồng hồ có gắn máy định vị, nó được kết nối trực tiếp với đồng hồ của anh. Chỉ cần em ấn vào nó, anh ngay lập tức sẽ biết được vị trí của em. Ninh Tuấn Thần đã trở về nước, anh sợ hắn ta sẽ đến tìm em gây chuyện."
Mễ Mị ngơ ngác nhìn xuống cổ tay, lúc này cô mới để ý, cổ tay cô đang đeo một cái đồng hồ.
Màu hồng nhạt, rất đẹp. Nhìn giống hệt đồng hồ đang đeo, chỉ là trông nó nhỏ hơn và được thiết kế đẹp hơn.
Đến trước cửa phòng bệnh, Kinh Hoằng Hiên mới chịu thả tay cô ra.
"Em đi vào phòng đi, nhớ phải đi ngủ sớm, ngày mai anh lại đến thăm em."
Mễ Mị như một con rối, cố sức mở cửa ra. Cánh cửa dần khép lại, bóng người đứng bên ngoài cũng dần nhỏ dần. Những ánh đèn rực rỡ bên ngoài hành lang đã bị cánh cửa ngăn lại. Mễ Mị đột nhiên để tay lên miệng.
Lúc này, cô cuối cùng cũng nhận ra...
Mẹ nó!!??)? Д? (?
Cô! Bị! Cưỡng! Hôn!!
Cạch! Cô đột nhiên mở cánh cửa ra.
"Kinh Hoằng Hiên!"
Kinh Hoằng Hiên nghe thấy vậy, liền quay người lại.
Mễ Mị đi đến trước mặt anh.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Kinh Hoằng Hiên, cô dẫm chân lên chiếc giày da đắt tiền của anh.
Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, khóe môi còn hơi sưng đỏ.
"Không được tự ý hôn em!"
Đồ mặt người dạ thú!