Edit: Vincent
Beta: An
Mặt trời nhô cao, chiếu những tia nắng ấm áp xuống vạn vật. Túi đựng cơm và đồ ăn được ném chính xác vào thùng rác theo đường cong parabol. Bảo vệ ném xong uể oải xoa tay, xoay người đi về phía phòng bảo vệ trước cổng khu biệt thự.
Trong phòng bảo vệ phát ra những bài nhạc cổ xưa, người bảo vệ đang ngáp thì một chiếc xe sedan màu đen từ góc khuất tiến vào. Anh nhanh chóng nhổm người dậy mở rào chắn cho chiếc xe đi vào. Anh ta chắp tay trước ngực, cúi đầu nở nụ cười khi chiếc xe đi qua.
Khu biệt thự ở phía Nam ngoại ô thành phố H nổi tiếng với phong cảnh thiên nhiên, địa thế cao, cây cối tươi tốt, phong cảnh nên thơ, còn có suối trên núi dẫn xuống, là một cảnh quan tuyệt đẹp được chủ đầu tư thiết kế. Ở đây được phủ đầy cây xanh, đâu đâu cũng có cây cối hoa lá xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Chiếc xe ô tô màu đen chạy dọc theo con đường rừng xanh mướt và dừng lại trước một biệt thự sang trọng ba tầng sang trọng theo kiến trúc Baroque.*
*Kiến trúc BaroqueCửa xe mở ra, Kinh Hoằng Hiên bước ra khỏi xe, ánh nắng ấm áp không thể làm dịu đi sự lạnh lẽo trên khuôn mặt anh. Tiếng giày da bước trên sàn đá nhịp nhàng và vang vọng, một đường đi tới thư phòng trên tầng hai biệt thự.
Một tiếng lách cách, Kinh Hoằng Hiên ấn tay nắm mở cửa thư phòng, Lưu Khải Truyện ở trong phòng đang chăm chú nhìn thứ gì đó, nghe thấy tiếng động, anh ta quay lại và gật đầu với Kinh Hoằng Hiên.
"Sếp đã tới."
Kinh Hoằng Hiên gật đầu, trực tiếp đi tới sofa ngồi xuống, trên vách tường đối diện anh là một màn hình lớn chiếm hơn nửa bức tường, màn hình đang chiếu cảnh từ trên cao nhìn xuống một căn phòng khác trong biệt thự này.
Trong một căn phòng bình thường gần như không có bất kỳ đồ vật trang trí nào, một người phụ nữ với dáng người xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế lớn đối diện với máy quay. Ngồi trên chiếc ghế êm ái đối diện với cô là một người đàn ông mặc vest xám bạc quay lưng lại với ông kính, đường nét bóng lưng thoạt nhìn rất tinh anh.
Một nam một nữ mặt đối mặt, yên lặng ngồi nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng.
Lưu Khải Truyện nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên ngồi xuống, anh ta mở một máy liên lạc: "Có thể bắt đầu rồi."
Cùng lúc đó, người đàn ông trên màn hình đột nhiên đưa tay lên bên tai trái, sau đó xoay người từ từ quay lưng lại, tìm chính xác phương hướng của camera.
Trong màn hình xuất hiện một người đàn ông mặc bộ vest chỉn chu, một người trẻ tuổi khuôn mặt nho nhã, đẹp trai.
Anh gật đầu và mỉm cười về hướng ống kính, và chào ông chủ phía sau màn hình.
Lưu Khải Truyện tắt máy liên lạc, điều khiển máy tính bên cạnh để kéo gần khoảng cách ống kính. Hình ảnh nhân vật trong hình ảnh dần dần hiện ra rõ ràng hơn, rõ đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi trên mí mắt.
Gương mặt người phụ nữ hiện ra vô cùng rõ ràng trên màn hình. Khi quan sát kỹ hơn mới phát hiện, cô gái đấy không tập trung, ngơ ngác ngồi không nhúc nhích, và nhịp thở lên xuống đều đặn của cô ấy chứng tỏ cô ấy không phải là một hình nộm.
Khuôn mặt này là khuôn mặt của Nguyễn Khinh Ngữ.
Đoàn Tranh lấy từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ có mặt dây chuyền. Anh nhấn nút bên ngoài bằng một tay, tay anh di chuyển chuyển chiếc đồng hồ qua lại, tiếng chạy của đồng hồ phát ra âm thanh có quy luật trong căn phòng yên tĩnh.
Cùng lúc đó, âm thanh tích tắc nhịp nhàng truyền đến tai Kinh Hoằng Hiên một cách rõ ràng qua màn hình lớn. Anh tập trung quan sát tình hình của người phụ nữ trên màn hình.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
Đôi mắt ngơ ngác của người phụ nữ bắt đầu lắc lư qua trái qua phải một cách nhịp nhàng theo chiếc đồng hồ.
"Bà tên là gì?" Đoàn Tranh giọng nói ấm áp như gió mùa xuân, sảng khoái, tựa hồ có thể gợi lên chuyện thầm kín nhất trong lòng người.
"Tôi là Nguyễn Khinh Ngữ." Người phụ nữ nhẹ nhàng mở miệng.
"Bà có thể tự giới thiệu bản thân mình không?"
"Tôi tên là Nguyễn Khinh Ngữ, sinh ra trong Nguyễn gia ở thành phố H, tôi 49 tuổi, người chồng đầu tiên Kinh Lôi Đình, người chồng thứ hai Nghê Đông Kha..." Người phụ nữ duyên dáng nói, từng câu từng chữ giới thiệu cuộc đời mình, không hề ngập ngừng giống như chuyện này đã khắc sâu trong tâm hồn bà.
"Bà sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có phải bà rất nhớ người thân của mình đúng không?"
"Đúng vậy. Nhớ, tôi rất nhớ..." Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên mỉm cười, ngay cả đôi mắt cũng hơi cong, giống như nhớ tới hình ảnh hạnh phúc gì đó.
"Bà có những kỷ niệm đẹp, những người thân yêu mà bà luôn nhớ nhung. Thư giãn, thư giãn... Người mà bà nhớ nhung sẽ sớm xuất hiện..." Đoàn Trang giống như một người cá cất tiếng hát dưới đáy đại dương sâu thẳm, dụ dỗ dục vọng thầm kín nhất trong lòng người ta, anh nhẹ nhàng ghé sát vào tai người phụ nữ:
"Nói cho tôi biết, bà đã nhìn thấy ai?"
Tích tắc, tích tắc, tích tắc...
"Đông Khê, Đông Khê." Người phụ nữ lẩm bẩm cái tên này và lặng lẽ mỉm cười ngọt ngào.
"Là chồng của bà đúng không, chắc hẳn hai người rất yêu nhau."
"Đúng vậy, chúng tôi rất yêu nhau, và chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, mãi mãi. Ha ha."
Đoàn Tranh nhẹ nhàng dừng đồng hồ con lắc và dụ dỗ người phụ nữ.
"Bà có hai đứa con, bà cũng yêu họ sao?"
"... Tôi... Tôi..." Người phụ nữ dường như gặp vấn đề gì đó, sắc mặt tái nhợt bắt đầu run rẩy, bồn chồn, bất an.
Đoàn Tranh lần nữa ấn đồng hồ quả lắc, tích tắc, tích tắc.
"Thư giãn."
Vẻ mặt của người phụ nữ từ từ dịu xuống dưới sự chỉ dẫn của Đoàn Tranh.
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm truyền đến từ tai nghe bên tai Đoàn Tranh:
"Vào chủ đề chính."
Đoàn tranh vâng lời nghe theo, ông chủ quả nhiên giống như Đổng Hàng nói, chỉ quan tâm đến kết quả, không để ý đến quá trình. Xem ra anh phải sử dụng biện pháp mạnh rồi.
Anh bỏ chiếc đồng hồ vào túi áo, trong phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đoàn Tranh đứng dậy, đi đến bên người phụ nữ, nhìn từ trên cao xuống, giơ tay phải lên và đan các ngón tay vào nhau.
Deng, Deng, Deng, ba ngón tay bấm giòn tan một cách lạ thường trong không gian yên tĩnh.
Phốc, phốc, phốc, ba tiếng búng tay vang lên trong không gian yên tĩnh quỷ dị.
Mỗi lần búng tay mặt người phụ nữ đanh lại.
Sau ba phát búng tay, biểu cảm của người phụ nữ cứng như khúc gỗ, như thể người phụ nữ ấy sẽ vỡ tan chỉ với một cú chạm.
Dưới sự điều khiển của Đoàn Tranh, ánh mắt của người phụ nữ quỷ dị nhìn thẳng vào anh. Ngôn Tình Hài
"Nói cho tôi biết tên thật của bà."
"Tôi tên là Lam Huệ."
Kinh Hoằng Hiên đứng trước màn hình nhướng mày và anh lại bật máy liên lạc.
"Được rồi."
Đoàn Tranh này quả thực là người có tài. Anh lại thấy Đoàn Tranh lấy đồng hồ trong túi ra và lắc đều đặn trước mặt Lam Huệ, con ngươi của Lam Huệ lắc lư trái phải theo đồng hồ con lắc, mí mắt phập phồng. Sắc mặt của bà ta dần dần thả lỏng, chậm rãi nhắm hai mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Đoàn Tranh cất chiếc đồng hồ con lắc và làm động tác kết thúc trước máy quay.
"Bảo anh ta đến thư phòng." Kinh Hoằng Hiên nghiêng đầu nói với Lưu Khải Truyện.
Nhà thôi miên Đoàn Tranh mặc âu phục giày da, hiền lành đẹp trai, cả người anh toát lên vẻ thành thục, tinh anh. Sau đó anh đi theo Lưu Khải Truyện đến thư phòng ở trên tầng hai.
Sau khi bước vào cửa, anh không nhìn xung quanh mà đi thẳng đến chỗ Kinh Hoằng Hiên rồi ngồi xuống, bắt đầu báo cáo tình huống.
"Trước khi anh đến, tôi đã cho bà ấy làm một bài kiểm tra thôi miên đơn giản, và phản ứng của bà ấy rất nhanh và máy móc, cho thấy rằng bà ấy rất quen thuộc với thuật thôi miên. Những câu hỏi tương tự nhau bà ấy trả lời không sai một chữ. Người phụ nữ này đã trải qua nhiều buổi trị liệu thôi miên cho nên trái tim, nhân cách và ý thức của riêng mình đã biến mất."
Kinh Hoằng Hiên chờ anh nói xong, mở miệng nói: Anh có thể nhìn thấy trên người bà ấy đã từng sử dụng những biện pháp thôi miên sao?"
Đoàn Tranh không chút do dự gật đầu: "Đại khái tôi biết là ai đã tiến hành thôi miên cho bà ấy. Có nhiều hơn một người."
Kinh Hoằng Hiên hài lòng gật đầu, quay người về phía Lưu Khải Truyện, sau đó Lưu Khải Truyện từ bên cạnh sô pha lấy ra một cái vali màu bạc, đặt trước mặt Đoàn Tranh.
Kinh Lang Hiên gật đầu với Đoàn Tranh và nói: "Năng lực của anh rất xuất sắc, đây là thù lao của anh."
Đoàn Tranh ở trước mặt hai người ấn mở công tắc chiếc vali, vali màu trắng mở ra, bên trong đầy ắp những sấp tiền mặt.
Khuôn mặt ôn hòa của Đoàn Tranh khi đối mặt với vali đầy tiền trong nháy mắt hiện lên vẻ sung sướng và vui vẻ như người tham lam, khác hẳn với khí chất trên người anh ta.
"Đổng Hàng nói anh rất hào phóng, quả nhiên không sai." Đoàn Tranh vui vẻ đóng khoá chiếc vali lại: "Sau này nếu anh có việc gì có thể gọi cho tôi! Những thứ khác tôi không dám nói, chứ phương diện thôi miên này thì máy phát hiện nói dối tiên tiến nhất cũng không lợi hại bằng tôi đâu."
Trước khi đi, Kinh Hoằng Hiên chỉ vào màn hình hỏi anh ta một câu hỏi cuối cùng: "Bao lâu thì bà ấy sẽ tỉnh lại?"
"Khoảng hai tiếng nữa."
Lưu Khải Truyện tiễn Đoàn Tranh đang vui vẻ ra đến cổng, sau đó sắp xếp tài xế đưa anh ta về.
——
Nửa tiếng sau, Lam Huệ chậm rãi tỉnh lại trong căn phòng được đóng kín.
Khi tỉnh dậy, bà ta phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng, các cánh cửa đều được khoá trái. Trong nháy mắt vẻ mặt của bà ta chuyển từ bối rối sang sợ hãi. Lam Huệ hốt hoảng nhìn xung quanh, đây là nơi hoàn toàn xa lạ đối với bà ta.
Bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng hôm qua bà ta còn ở trong một ngôi nhà quen thuộc, nhưng hôm nay bà ta lại bị đưa đến nơi này. Bị nhốt một mình trong căn phòng rộng lớn và bị khoá trái hết cửa.
Kinh Hoằng Hiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên màn hình đang hoảng loạn la hét ầm ĩ, hoảng sợ, cuống quýt và bất lực. Khóe miệng anh gợi lên một đường cong lạnh lùng.
Đã đến lúc bắt đầu vở kịch.
Anh nói vào chiếc mic.
"Xin chào."
Âm thanh thông qua loa điện tử vang vọng trong căn phòng kín, trên màn hình Lam Huệ bị tiếng nói dọa đến run rẩy.
Lưu Khải Truyện kịp thời tắt chiếc loa trong căn phòng. Trên màn hình, chỉ thấy Lam Huệ hoảng loạn, hét lớn, điên cuồng nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh.
"Tôi tên là Kinh Hoằng Hiên."
"Tôi nghĩ rằng bà rất quen thuộc với cái tên này."
"Ở góc bên phải của bà tôi có đặt một chiếc camera. Nếu bà nhớ ra tôi là ai mà muốn nói chuyện thì hãy gật đầu vào ống kính."
Anh nhấp chuột, chiếc loa lại bị tắt đi một lần nữa.
Kinh Hoằng Hiên vòng tay trước ngực, dựa vào ghế sô pha để quan sát người phụ nữ giống như con chuột trên màn hình.
Biểu cảm của bà ta thật buồn cười. Lúc thì mê man, lúc lại hoảng loạn điên cuồng, lúc thì yên tĩnh như đang cố nhớ lại chuyện gì đó. Cuối cùng bà ta giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu với ống kính.
Kinh Hoàng Hiên cười nhạo.
Lưu Khải Truyện ở trước bàn máy tính rút ra chính xác hai tập tài liệu từ một chồng tài liệu. Sau đó anh đưa nó cho Kinh Hoằng Hiên đang ngồi trên sô pha.
Kinh Hoằng Hiên cầm tập tài liệu, đứng dậy rời khỏi thư phòng rồi đi về căn phòng ở phía đông, nơi đang nhốt Lam Huệ.
Anh lấy chìa khoá rồi mở cánh cửa, âm thanh ma sát của kim loại kèm theo tiếng rắc rắc, Kinh Hoằng Hiên từ từ ấn tay nắm cửa và mở cửa phòng ra.
Lam Huệ đã ngồi sẵn lên chiếc ghế để chờ anh, ngụy trang thành một người dịu dàng. Lúc nhìn thấy anh, đôi môi bà ta run lên vì kích động, thậm chí ánh mắt còn lấp lánh. Tạm thời coi đó là ánh mắt từ ái, yêu thương đi..
Ninh Quang Phủ thực sự đã đào tạo được một diễn viên giỏi.
Vừa hay, anh cũng cần một diễn viên.
Kinh Hoằng Hiên từng bước đi tới trước mặt Lam Huệ, ngồi xuống sô pha đối diện bà ta.
Ánh mắt của Lam Huệ nhìn theo bóng dáng của anh, hai người nhìn nhau, bà ta bỗng nhiên không kiềm chế được mà bật khóc, giọng bị đè nén mà run rẩy: "Hiên Hiên, là mẹ đây."
...
Bầu không khí trong giây lát lặng đi. Lam Huệ bật khóc và đứng lên muốn đến gần Kinh Hoằng Hiên. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo, u ám của Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt ấy giống như mùa đông lạnh lẽo, lẫn với gió lạnh thấu xương cắt da cắt thịt. Nửa người bà đã nâng lên lại ngồi trở lại chỗ ngồi.
Kinh Hoằng Hiên thấy người phụ nữ kia thành thật ngồi xuống, anh mở miệng, lời nói sắc bén: "Còn nhớ Nghê Đông Kha không."
"Con nói cái gì vậy?" Lam Huệ trong lòng rùng mình, ánh mắt đảo qua đảo lại, nụ cười trên mặt dần trở nên buồn bã, bi thương: "Con hẳn là trách mẹ, mẹ không xứng đáng làm mẹ, mẹ đã không làm tốt chức trách của một người mẹ. Mẹ..."
Kinh Hoằng Hiên lạnh lùng thờ ơ nhìn bà ta diễn kịch, anh thản nhiên mở kẹp tài liệu trong tay ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy.
Đó là giấy đăng ký kết hôn của Nguyễn Khinh Ngữ và Ninh Quang Phủ.
Anh nhẹ nhàng đẩy tờ giấy đến trước mặt Lam Huệ, giọng điệu trào phúng: "Ninh Quang Phủ muốn hại chết Nghê Đông Kha, mà bà còn kết hôn với ông ta?"
Vẻ mặt buồn bã của Lam Huệ lập tức đông cứng lại, bà ta đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Con nói cái gì?"
Kinh Hoằng Hiên không cho Lam Huệ thời gian thích ứng, liền đẩy một tập tài liệu khác đến trước mặt bà ta.
"Mười tám năm trước, Ninh Quang Phủ thuê người để giết người, gây ra tai nạn xe cộ ý muốn hại chết Nghê Đông Kha. Trong này, là bằng chứng chứng minh chuyện xấu mà ông ta làm."
"Bà đã bị ông ta lừa gạt."
Đầu óc Lam Huệ trở nên trống rỗng, tế bào của bà ta kích thích bởi "sự thật" đột ngột, bà ta mở to mắt nhìn túi tài liệu, giống như đã nhìn thấy một con dã thú nguy hiểm, không dám chạm vào. Chỉ có giọng nói của Kinh Hoằng Hiên vọng lại trong tâm trí.
Bà đã bị lừa... bà đã bị lừa...
"Muốn báo thù không?"
Lam Huệ ngơ ngác ngước nhìn anh.
"Nguyễn Khinh Ngữ và Ninh Quang Phủ là vợ chồng hợp pháp. Khi ly hôn sẽ được hưởng quyền phân chia tài sản." Kinh Hoằng Hiên lộ ra nụ cười gian ác đầu tiên khi anh bước vào phòng này: "Bà cho rằng nhiều năm như vậy mà Nghê Đông Kha thật sự không tỉnh lại sao?"
Một đòn nặng nề.
Tay Lam Huệ run run cầm lấy túi tài liệu chứa đầy chứng cứ kia, không chỉ tay bà ta run lên, mà cả người cũng không tự chủ được mà run lên.
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy rời đi, để lại Lam Huệ một mình trải nghiệm sự thật kinh khủng mà bà đã bị giấu diếm, bao lâu nay.
Cửa phòng lại bị đóng lại.
Kinh Hoằng Hiên liếc nhìn cánh cửa đóng chặt và âm thầm chế nhạo.
Ôi, người phụ nữ ngu ngốc.
Anh quay đầu nói với Lưu Khải Truyện bên cạnh: "Sắp xếp người theo dõi bà ta."
"Đã sắp xếp xong rồi ạ." Lưu Khải Truyện đưa tay đẩy kính mắt lên sống mũi, mở miệng đáp lại.
Kinh Hoằng Hiên gật đầu: "Đi thôi, về công ty trước." Sau đó giơ tay lên kêu Lưu Khải Truyện đi theo, hai người sóng vai xuống lầu rời đi.
Lúc này những tia nắng chói chang gay gắt đã tắt dần, mặt trời ôn hòa nép mình sau những đám mây, trong bụi cỏ sâu bọ kêu râm ran khắp khu rừng.
Xe nổ máy, cây cối xanh tươi hai bên đều lùi về phía sau, Kinh Hoằng vẻ mặt uể oải nhìn phía trước, nhớ lại phản ứng như thế giới sắp tận thế của Lam Huệ vừa rồi.
Thực sự ngu xuẩn đến cực điểm. Vì một phế vật mà sẵn sàng loại bỏ bản thân và trở thành một người khác, cho rằng như vậy có thể vĩnh viễn cùng Nghê Đông Kha ở cùng một chỗ?
Thật nực cười, Ninh Quang Phủ chỉ muốn huấn luyện bà ta, sau đó tìm lý do hợp lý để khiến "Nguyễn Khinh Ngữ" thực sự biến mất. Bằng cách này, ông ta mới có lý do để che giấu Nguyễn Khinh Ngữ thực sự mãi mãi, mà không cần phải giải thích với bất kỳ ai.
Lam Huệ tội nghiệp ngây thơ nghĩ rằng bà ta có thể làm Nguyễn Khinh Ngữ cả đời và ở bên cạnh Nghê Đông Khê.
Ninh Quang Phủ đã chế tạo ra một thanh kiếm sắc bén để chuẩn bị chiến đấu. Vậy bây giờ để cho ông ta nếm thử mùi vị của sự thất bại khi thanh kiếm này không còn sắc bén nữa.
Tôi thực sự mong sớm được nhìn thấy khuôn mặt nghiến răng của Ninh Quang Phủ.
Thật chờ mong sớm được nhìn thấy khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của Ninh Quang Phủ.
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự ở ngoại ô phía nam.
Kinh Hoằng Hiên nghĩ đến chuyện Lưu Khải Truyện nói cho anh trong điện thoại, anh cân nhắc và hỏi nhẹ.
"Khải Truyện, cậu nói xem, tại sao Ninh Tuấn Thần lại đầu tư vào khoa học kỹ thuật sinh học, nghiên cứu não bộ."
"Tôi không rõ lắm, anh ta không phải là người dễ đoán. Có thể chỉ là sự tò mò nhất thời." Lưu Nghị Truyện thực sự không rõ Ninh Tuấn Thần rốt cuộc đang nghĩ suy nghĩ cái gì.
Kinh Hoằng Hiên không đáp lại, trầm mặc suy nghĩ. Anh dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Làn gió từ cửa sổ thổi bay những sợi tóc trên trán anh.
Có gì đó không đúng. Ninh Tuấn Thần nhất định đã phát hiện ra chuyện gì đó.
Có lẽ, giống như anh...
Anh bỗng nhiên xuất hiện ảo giác, là bởi vì ngày đó Mễ Mị suýt chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cau mày.
——
——
"Kính cong, kính cong."
Ninh Tuấn Thần nhấc tay khỏi chuông cửa, sau đó yên lặng đứng trước cửa chờ đợi. Cảm xúc đã được giấu trong ánh mắt của anh ta, trên mặt không có bất cứ biểu cảm lạ thường nào.
Khoảng năm giây sau, cánh cửa chống trộm không mới không cũ phát ra tiếng mở khóa, Ninh Tuấn Thần ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng động, ánh mặt trời chiếc từ cánh cửa đang mở vào bên trong, khóe môi Ninh Tuấn Thần hơi cong lên.
"Chào ~"
Anh cười với Nghê Nhất Lâm đang ở trong cửa, sau đó nâng ly trà sữa trong tay lên: "Anh mang cho em loại trà sữa mà em thích."
Anh mỉm cười với Nghê Nhất Lâm bên trong cửa, sau đó nâng ly trà sữa trên tay lên: "Anh mang cho em loại trà sữa mà em thích."
Nghê Nhất Lâm đang mặc một chiếc tạp dề, ống quần được xắn cao, trên tay còn đeo găng tay nhựa. Một bộ dáng lôi thôi, cô nhìn về phía trà sữa trong tay Ninh Tuấn Thần, trong lòng không khỏi sững sờ.
Đó là hương vị yêu thích của cô.
Không ngờ, anh vẫn nhớ.
"Có tiện cho anh vào không?"
Nghê Nhất Lâm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nghiêng người chừa ra một khoảng trống cho Ninh Tuấn Thần vào nhà.
Ninh Tuần Thần sau khi vào nhà cũng không quấy rầy cô, đi tới ghế sô pha nhỏ ngồi xuống. Kể từ khi tìm được căn hộ thuê của Nghê Nhất Lâm, hầu như ngày nào anh cũng đến đây.
Nghê Nhất Lâm cũng mặc kệ anh, một lần nữa trở lại phòng bếp, cầm lấy chiếc khăn lau tiếp tục dọn dẹp phòng bếp. Cô xịt dung dịch làm sạch lên mặt bếp, lấy chiếc khăn lau qua lau lại vết dầu bị lau sạch, để lại một lớp bọt trắng mịn, sau đó lớp bọt bong bóng vỡ ra để lại một mặt bếp sáng bóng.
Nghê Nhất Lâm có thể cảm giác được phía sau có một ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm cô.
Ngày bị sa thải cô đã bị đả kích nặng nề, trầm cảm mấy ngày, hôm nay rốt cục cũng lấy lại tinh thần, việc đầu tiên chính là quét dọn căn phòng thật sạch sẽ. Loại bỏ cái cũ và chào đón cái mới.
Mấy ngày nay Ninh Tuấn Thần mỗi ngày đều đến, anh ta vẫn bá đạo xuất hiện trước mặt cô, nhưng hiện tại Ninh Tuấn Thần khác trước rất nhiều, anh ta sẽ yên lặng ở bên cạnh cô.
Nghê Nhất Lâm nhớ lại ngày hôm đó, cô ngây ngô trở lại căn nhà của mình, nhìn thấy Ninh Tuấn Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô bỗng nhiên có chút không nhớ năm nay là năm nào...
Dường như mỗi khi cô buồn, Ninh Tuấn Thần đều xuất hiện ở bên cạnh cô.
Ninh Tuấn Thần ngồi trên sô pha nhỏ nhìn Nghê Nhất Lâm vội vàng chạy ra chạy vào. Nhìn cô không chớp mắt. Nghê Nhất Lâm chuyên chú lau sạch phòng bếp, cọ rửa bồn nước, lại lấy bát đĩa ra lau sạch từng cái một. Ánh mặt trời để lại một vầng sáng trên khuôn mặt của cô, một sợi lòa xòa rơi trên trán, dưới ánh mặt trời giống như một cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn.
Cô rất xinh đẹp, thực sự xinh đẹp. Ninh Tuấn Thần mê mẩn nhìn cô. Đồng thời, thanh gươm sắc bén treo cao trong lòng khiến anh ta luôn phải cảnh giác người phụ nữ này.
Người phụ nữ này ngay từ đầu đã là đồ chơi của anh ta. Bọn họ quấn lấy nhau nhiều năm, anh không thể vứt bỏ món đồ chơi này, còn nảy sinh ý định muốn giữ cô cả đời.
Cô có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với anh.
Trong giấc mơ, anh nói rằng anh yêu cô.
Anh đã gần như tin rằng anh yêu cô...
Nhưng những ký ức lộn xộn này có từ khi nào? Ninh Tuấn Thần trầm tư.
Là bởi vì, ngày đó...
Vào thời điểm đó, thương vụ mua bán vũ khí của anh ta ở Mexico gặp khó khăn giữa chừng. Anh ta đi tới đi lui, cùng người mua đến khu đèn đỏ để giải trí. Dưới ánh đèn mờ ảo và mục nát, người phụ nữ uốn éo, từng chút từng chút cọ xát bên cạnh anh.
Điện thoại của Nghê Nhất Lâm đúng lúc này gọi tới. Ninh Tuấn Thần nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhướng mày.
Anh đứng trên ban công nghe điện thoại, có tiếng gió biển thổi vào điện thoại.
"Ninh Tuấn Thần, lúc trước là anh đã cứu tôi ở bữa tiệc tối, đúng không?"
"Hừ ~"
"Cô ta lại làm tổn thương tôi một lần nữa... Ninh Tuấn Thần, hãy giúp tôi dạy cho cô ấy một bài học."
"Ừ hừ ~"
"Bảo bối, em phải biết rằng, muốn nhờ anh điều gì thì cái giá phải trả rất đắt."
"Bất cứ thứ gì anh muốn, tôi sẽ đưa cho anh."
Ninh Tuấn Thần trong lòng dâng lên cảm giác sung sướng khó tả. Con thỏ nhỏ của anh ta cuối cùng đã mở miệng để cầu xin.
Ninh Tuấn Thần cười khẽ, vừa muốn đáp lại, bỗng nhiên, trước mắt hắn xuất hiện ảo ảnh!
Anh nhìn thấy, Nghê Nhất Lâm lệ rơi đầy mặt đang đứng đối diện anh, một họng súng đen ngòm xuất hiện trước mặt anh.
Mồ hôi lạnh lập tức tràn ra.
Ninh Tuấn Thần dùng sức nhắm hai mắt lại, một giây sau lại mở ra, ảo ảnh trước mắt hoàn toàn biến mất. Hắn nhịn không được vọt người về phía trước, hai tay đặt trên lan can ban công cao hai mét, mồ hôi lạnh túa ra. Trước mắt là tán cây tươi tốt, tiếp tục xuống dưới là khoảng cách hai mét.
Trong đêm tối truyền đến tiếng gió thổi vi vu, cùng điện thoại yếu ớt như có như không gọi.
Anh nhắm mắt lại, một lần nữa lại đưa điện thoại lên tai như chưa có chuyện gì xảy ra, anh nói với người trong điện thoại: "Được rồi, ngoan ngoãn chờ anh trở về, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình."
Từ ngày đó trở đi, thỉnh thoảng anh bắt đầu mơ thấy những hình ảnh kỳ lạ, như thể có điều gì đó thực sự đã xảy ra.
"Ninh Tuấn Thần? Ninh Tuấn Thần?"
Ninh Tuấn Thần phục hồi tinh thần, Nghê Nhất Lâm đang đứng ở trước mặt gọi anh, lúc này cô đã cởi tạp dề cùng bao tay, nghi hoặc gọi anh.
Ninh Tuấn Thần thu hồi tâm tư, cười nói với Nghê Nhất Lâm: "Em làm việc xong rồi sao? Em có đói không, anh đưa em đi ăn."
Nghê Nhất Lâm lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, hai động nối tiếp nhau khiến chính cô không nhịn được cười khẽ, cảm giác mình thật ngớ ngẩn.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Khiết Anh với đôi mắt trong veo vô song, như thể cô muốn khám phá sâu thẳm trái tim anh qua gương mặt.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn vào ánh mắt Ninh Tuấn Thần, như thể muốn khám phá xem anh đang nghĩ gì.
"Ninh Tuấn Thần, anh... Anh có thực sự thích tôi không?"
Ninh Tuấn Thần chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nhếch môi cười.
"Đương nhiên rồi."
"Tôi sẽ ỷ vào việc anh thích tôi, bắt anh phải làm theo ý tôi, như vậy anh vẫn thích tôi sao?".
"Em nợ tôi ân tình, tôi cầu còn không được."
"Anh giúp tôi báo thù. Tôi muốn Kinh gia tan cửa nát nhà. "
"Được." Ninh Tuấn Thần không chút do dự đáp lại, anh bước lên nhẹ nhàng ôm lấy Nghê Nhất Lâm: "Anh hứa với em."
Anh nhẹ nhàng ngửi hương thơm tươi mát say đắm lòng người của Nghê Nhất Lâm, yết hầu của anh lăn dài, khuôn mặt anh tuấn sau lưng cô lộ ra vẻ mặt hưng phấn và khát máu.
Làm thế nào mà anh lại có thể rơi vào tình yêu với một món đồ chơi của chính mình? Mình đang bị cái quái gì vậy?
Em sẽ giết tôi...
Nghê Nhất Lâm đưa tay lên và đáp lại cái ôm của anh.
Ninh Tuấn Thần thân thể cứng đờ, cánh tay di chuyển xuống, khống chế hai tay cô.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Nghê Nhất Lâm. Làm anh nhớ đến hôm mình gặp phải ảo giác ở trên biển.
Tại sao nó xảy ra vào thời điểm đó?
Chắc chắn phải có lý do nào đó.