Từng cơn gió nhẹ lướt qua cành lá xum xuê trên vòm cây, khiến âm thanh bên tai đều trở nên rung động một cách nhỏ nhẹ không ngừng. Anh ngồi trên cành cây cao, lặng lẽ nhìn về phía xa, tay khều một chuỗi hoa thu hải đường buông thõng trên cành cây mảnh mai trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng lại bị gió vờn qua, những cánh hoa anh đào hồng nhạt đung đưa trước mắt...
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người anh, quanh đầu mũi tràn ngập hương hoa thơm ngát, khiến anh không khỏi ngáp một cái.
A~
Cuối mùa thu không khí thật trong lành, làm anh chỉ muốn đánh một giấc ngủ say nồng. Đáng tiếc là anh phải ở chỗ này chăm chú nhìn về một hướng, hừ~
"Đường Đường?"
Dưới tán cây truyền đến tiếng kêu của của một cô bé. Kinh Hoằng Hiên nghe thấy âm thanh liền cúi đầu xuống, cô gái nhỏ mỗi ngày đều đến tìm anh. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa và đeo cặp sách hình nàng tiên cá phía sau lưng, đang ngước nhìn anh dưới gốc cây. Khoảnh khắc nhìn thấy anh liền nở nụ cười tươi tắn, gương mặt xinh đẹp, hồn nhiên, hướng về phía anh vẫy tay.
"Đường Đường, mau xuống đây ăn cơm đi." Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, từ trong cặp sách lấy ra chiếc bát bằng inox không gỉ sạch sẽ, trực tiếp đặt trên mặt đất, sau đó từ trong cặp lấy ra một cái túi nhựa đựng thức ăn.
Hmm, bữa trưa hôm nay trông khá ngon.
*Lạch cạch*, anh linh hoạt nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi cái cây và ngẩng đầu lên nhìn.
Hử? Tại sao đậu đinh bé nhỏ này, trông chỉ có mười tuổi, mà lại có thể lớn như vậy? Làm anh mỗi khi nhìn cô đều phải ngẩng cao mặt.
"Đường Đường, hôm nay chị mang cho em bánh thịt hấp của mẹ chị đấy." Cô bé vui vẻ lấy chiếc bánh thịt hấp vẫn còn đang bốc hơi nóng ra khỏi chiếc túi nilon, để vào chiếc bát inox, thuận tiện cho anh ăn.
"Nó rất ngon đúng không? Bữa trưa hôm nay chị ăn tận hai cái đó, em bé xíu như vậy, chắc ăn một cái sẽ no."
Một bàn tay mềm mại nhỏ bé đột nhiên xoa lên đầu cậu, ngay cả lỗ tai cũng bị véo nhẹ.
Cái gì vậy? Sao anh có bộ dạng nhỏ xíu như này? Còn có, lỗ tai của anh sao lại mọc ở trên đầu vậy?
"Em có khát không? Chị rót cho em ít nước, uống một chút thôi cũng được!~"
Cô gái nhỏ nhìn Kinh Hoằng Hiên với đôi mắt to tròn, đồng thời lại tiếp tục lấy ra một chiếc bát inox khác cùng một chai nước khoáng từ trong cặp.
*Tõm, tõm* Nước khoáng trong bát inox dần đầy lên. Đến khi vơi gần hết nửa chai thì cô bé đặt bát dưới chân anh.
"Mau uống đi, Đường Đường ngoan!"
Anh cúi đầu xuống, đôi đồng tử tròn xoe màu hổ phách phản chiếu dưới làn nước trong vắt, kèm theo đó là hình ảnh một gương mặt được bao phủ bởi lông mèo...
Anh là mèo sao!!!
"Meooo~~?!!"
Ôi ~!!!
Trong phòng ngủ của một chung cư cao cấp ở Lâm Giang, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên tỉnh dậy sau giấc mơ, hai mắt anh trợn tròn, lồng ngực phập phồng. Tiếng thở dốc vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh, như thể anh vừa trải qua một cơn ác mộng khó tin nào đó.
Trên đầu là trần nhà quen thuộc, Kinh Hoằng Hiên đảo mắt và hung hăng lắc đầu. Anh lại nằm mơ, lần này cư nhiên anh lại mơ thấy bản thân mình biến thành mèo. Anh đưa hai tay lên nhìn, mảnh khảnh và mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, rất dễ nhận ra đó là tay của con người.
*Phù* Kinh Hoằng Hiên thở phào nhẹ nhõm, làm sao anh lại có một giấc mơ như vậy?... Giấc mơ đó chân thật đến nỗi khiến anh suýt chút nữa cho rằng mình chính là một con mèo.
Hình ảnh phản chiếu của con mèo chợt lóe lên trong đầu anh. Bỗng nhiên, Kinh Hoằng Hiên với tay cầm lấy chiếc điện thoại di động đang được đặt trên đầu giường, anh tìm được bài đăng của Mễ Mị sau khi lướt vòng bạn bè.
[Mễ Mị: Hôm nay tôi nhặt được một đứa bé thật đáng thương, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải đau lòng -3-]
Hình ảnh kèm theo là chú mèo tam thể đang nằm trong lồng ở bệnh viện thú cưng với đôi mắt to tròn nhìn vào máy ảnh. Đó là một đôi mắt màu hổ phách, cùng với đôi mắt mèo trong giấc mơ của anh giống y hệt.
*Cạch* nhấp chuột.
Kinh Hoằng Hiên tắt máy. Hai hàng lông mày nhướng cao.
Làm sao anh có thể mơ thấy bản thân mình trở thành một con mèo tam thể chứ? Dù sao đi nữa có một điều chắc chắn rằng cây thu đường cùng địa điểm nhỏ đó trong giấc mơ anh chưa từng thấy bao giờ. Ngoài ra, lúc biến thành mèo, người mà anh luôn nhìn chằm chằm, rốt cuộc là ai?
Một cô gái nhỏ luôn đến gặp anh mỗi ngày...
Đúng rồi! Mấy tiếng trước, khi Mễ Mị đang trêu đùa với con mèo, một bóng đen mơ hồ chợt lóe lên trước mắt anh, tuy không thể nhìn rõ đó là gì, nhưng lại khiến anh có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh gần như nghĩ rằng đó là ảo giác.
Bây giờ nhìn lại, cái cảm giác quen thuộc này giống hệt với giấc mơ của anh!
Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức choáng váng trước những gì anh nhận ra, và rồi ngay sau đó, một cơn nhức đầu dữ dội bỗng đánh úp lại anh, hệt như có một chiếc xe thể thao đang phóng hết tốc lực, muốn đem đầu anh đập vỡ thành những mảnh nhỏ.
Kinh Hoằng Hiên ôm đầu đau đớn rên rỉ: "Ahahahah... Hộc - hộc -!"
Đau quá!!!
Anh chưa từng trải qua nỗi đau khủng khiếp như thế này trước đây, cả da đầu và não đều căng ra thành một quả bóng, như thể có một chiếc rìu sắt đang găm vào giữa hộp sọ, từng chút từng chút cạy ra. Đau đến mức khiến anh muốn đập đầu vào tường!
A!
Hai tròng mắt của Kinh Hoằng Hiên phồng lên, tia máu như muốn tràn ra, đôi mắt của anh đỏ rực. Những đường gân xanh nổi đầy trên người, như muốn xuyên thủng làn da anh bằng những dòng máu đang chảy xiết. Cơn đau dữ dội khiến bụng anh quặn lên từng cơn, nhịn không được liền cúi gập người xuống bật ra những tràng nôn khan.
Đau đớn! Cực kỳ đau đớn!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. Đấu Phá Hậu Cung
3. Mạt Thế Điền Viên
4. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
=====================================
Vô số hình ảnh lóe lên trước mắt anh, một mảng ánh sáng được lưu lại, nhưng anh lại không thể nhìn thấy hay thậm chí là nghe rõ. Những hình ảnh chen chúc tiến vào não anh, cuối cùng anh không thể chịu nổi, một tiếng nổ vang lên, khiến bốn phía sụp đổ, biến thành một bầu trời đầy huỳnh quang.
A – a – a!
Dưới sự tác động mạnh mẽ, vượt quá mức chịu đựng của Kinh Hoằng Hiên, đã khiến anh lâm vào hôn mê.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, máy điều hòa không khí im lặng cho thấy nó đang hoạt động ở 250C.
Kinh Hoằng Hiên không nhúc nhích nằm cuộn tròn trên giường, lồng ngực phập phồng, lông mày nhíu chặt, lo lắng giật giật, như thể anh vẫn chưa bước ra khỏi vùng vực thẳm đau đớn.
———
Sáng sớm hôm sau, Mễ Mị thức dậy trên chiếc giường êm ái màu xanh da trời, ánh mặt trời lúc bảy giờ sáng rọi xuống khắp nơi, làm trái tim cô ấm áp.
"A~ Lại là một ngày mới~!"
Mễ Mị nhấc chăn rời khỏi giường, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa hoạt động chân tay.
Nửa tiếng sau, Mễ Mị ra khỏi phòng tắm, tràn đầy năng lượng xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cùng mẹ Mễ và ba Mễ. Đồng hồ sinh học của cô hiện tại đã phù hợp với lời khuyên của bác sĩ, ngủ sớm dậy sớm, ăn một ngày ba bữa,... Dần dần làm cho thói quen của cô trở nên có quy luật.
Tần Dĩnh nuốt xuống miếng nấm trắng, nhìn con gái đang ngoan ngoãn ăn cháo, cười nói: "Mị Mị, mẹ đã xem trạng thái mới đăng của con, hôm qua con vừa cứu một bé mèo hoang sao?"
Mễ Mị gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua con tìm thấy nó ở gần công ty của Kinh Hoằng Hiên. Nó rất ngoan và đáng thương, trên chân có một lỗ thủng lớn như vậy này."
Mễ Mị kể lại một cách sinh động cho Tần Dĩnh nghe về chuyện cô đã gặp chú mèo con ngày hôm qua và việc cô làm thế nào để đưa nó đến bệnh viện. Còn luôn nhấn mạnh rằng cú mèo con ấy ngoan ngoãn nghe lời như thế nào với gia đình. Đã bị thương nhưng vẫn luôn mềm mại đáng yêu giống như thiên sứ vậy! Có thể thấy rằng cô thật sự rất thích con mèo con đó.
Nói đến đây, Mễ Mị đặt chiếc thìa sứ trong tay xuống, nhìn về phía Tần Dĩnh với đôi mắt to tròn cùng ánh mắt cầu xin: "Mẹ, con muốn nhận nuôi con mèo con đó sau khi con khỏi bệnh, có được không ạ?"
Cô còn sợ Tần Dĩnh không đồng ý: "Con sẽ cho nó tiêm tất cả các vắc xin phòng bệnh, mà hôm qua con cũng đã kiểm tra thử rồi, con không bị dị ứng với mèo."
Tần Dĩnh thực sự có chút do dự khi nghe lời khẩn cầu của cô, bà chủ yếu sợ dù động vật có vệ sinh sạch sẽ đến đâu, tiêm phòng đầy đủ đến đâu, thì trên người bọn nó sẽ luôn có số ít những con vi khuẩn. Mà nửa năm nữa con gái mình sẽ phải làm phẫu thuật, hơn nữa cuộc phẫu thuật đó có thể sẽ làm tổn thương đến sức sống của con bé, cơ thể luôn suy nhược yếu ớt, không thể nhiễm một chút vi rút và vi khuẩn dù chỉ một chút được. Nếu nhỡ có gì xảy ra, bà sẽ hối hận đến chết mất!
"Mẹ đồng ý để con nuôi mèo, nhưng con phải đợi. Con sẽ sớm phải phẫu thuật, sau đó phải nghỉ dưỡng tối thiểu nửa năm, đợi khi con hồi phục hoàn toàn rồi, con có thể nhận nuôi con mèo con đó." Tần Dĩnh nói với Mễ Mị sau khi bà đã cân nhắc rõ ràng.
"Mẹ con nói đúng, cố nhịn một khoảng thời gian thôi nhé, con yêu." Mễ Trung Dương ở một bên đồng tình.
Mễ Mị nghe bố mẹ nói xong liền trầm mặc, cô cũng hiểu được chuyện mà bố mẹ mình đang lo lắng, cô cũng không tùy hứng nghĩ đến sẽ làm cho họ cảm thấy khó xử. Nhưng nếu chờ cô chữa khỏi bệnh, vậy mèo con sẽ phải là sao trong giai đoạn này bây giờ....
Mễ Mị cầm lấy chiếc thìa sứ khuấy loạn trong bát...
Bỗng nhiên, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩ, cô đã nghĩ ra được biện pháp!
"Con sẽ để nó ở trong nhà Kinh Hoằng Hiên trước, và đợi sau khi con hồi phục sau phẫu thuật, con lại đến đón nó về nhà, được không mẹ ~"
Tần Dĩnh và Mễ Trung Dương nhìn nhau, thật ra nếu gửi nuôi ở nhà người khác một thời gian cũng là biện pháp tốt. Xem ra, con gái của ông bà thật sự rất thích con mèo con này, cũng đã nói đến nhường này, vốn dĩ Tần Dĩnh cực kỳ chiều chuộng con gái, trước đó lòng bà đã mềm nhũn khi nghe cô làm nũng, giờ có cách này liền gật đầu đồng ý với Mễ Mị.
Mễ Mị vui vẻ đứng lên, vượt qua bàn chạy đến hôn lên má Tần Dĩnh: "Cảm ơn mẹ!"
"Thật là biết cách làm nũng, nhà chúng ta vốn đã có một con mèo nhỏ rồi, bây giờ lại nuôi thêm một con mèo nhỏ nữa, thật không biết ai mới là con mèo nhỏ đây!" Tần Dĩnh yêu chiều nói.
"He he ~"
Mễ Mị, người sắp có một con mèo, ngay lập tức trở về phòng sau khi ăn sáng xong, cô đang muốn thông báo chuyện này cho Kinh Hoằng Hiên biết.
Trong bữa sáng, cô đã thảo luận với bố mẹ rằng nên nuôi dưỡng mèo con ở nhà của Kinh Hoằng Hiên trước, sau đó mới mang về nhà nuôi. Chẳng qua đây là đối sách mà cô đã nghĩ ra, chuyện này cô cũng cần phải trưng cầu ý kiến của anh một chút. Nếu anh không đồng ý, Mễ Mị sẽ lại liên hệ với Thu Viện Á, hoặc là một người bạn khác của cô. Tóm lại là thể nào cũng sẽ có người nguyện ý hỗ trợ.
Chú mèo con đáng yêu thế này, ai nỡ lòng nào mà từ chối chứ!
Trong lúc suy nghĩ về bản kế hoạch của mình, cô liền gọi cho Kinh Hoằng Hiên, điện thoại kêu *bíp* một lúc lâu, cho đến khi tự động cúp máy, anh vẫn không nghe điện.
"Hả? Sáng sớm đã phải đi họp sao?" Mễ Mị nghi ngờ nhìn vào màn hình điện thoại, sau khi nghĩ xong thì bắt đầu bấm số của Lưu Khải Truyện.
Năm giây sau đường truyền đã được kết nối.
"Cô Mễ, chào buổi sáng." Giọng nói trong trẻo của Lưu Khải Truyện truyền qua điện thoại.
"Chào buổi sáng, làm phiền thư ký Lưu rồi. Tôi chỉ muốn hỏi, Kinh Hoằng Hiên và anh đang ở công ty sao?" Mễ Mị hỏi.
Lưu Khải Truyện kinh ngạc: "Bây giờ? Hiện tại tôi vẫn ở nhà, và vẫn chưa đến giờ làm việc. Với lại Tổng giám đốc Kinh không có thông báo cụ thể cho tôi biết rằng sẽ có một buổi họp vào sáng nay. Tôi có thể hỏi là đã xảy ra chuyện gì không?"
"À... Không sao đâu, tôi vừa gọi cho ấy mấy cuộc mà mãi không liên lạc được. Tôi tưởng hai người có cuộc họp vào sáng sớm." Mễ Mị giải thích.
"Tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào đến từ Tổng giám đốc Kinh. Hôm nay anh ấy không có công việc nào cả, chắc anh ấy vẫn đang ở nhà. Có lẽ là không mang điện thoại theo, cô thử gọi lại xem sao!"
"Được rồi, cảm ơn anh. Xin lỗi vì đã quấy rầy!"
"Không có việc gì."
Mễ Mị cúp điện thoại, cô gọi lại một lần nữa cho Kinh Hoằng Hiên. Một giây trước khi điện thoại tự tắt, cuối cùng anh cũng nghe máy.
"Xin chào." Giọng nói trong điện thoại khàn khàn, tối tăm, tựa như dòng sông đã bị cạn, hơn nữa còn chứa giọng mũi dày đặc.
Mễ Mị nháy mắt túm lấy tim mình, cô gấp gáp hỏi: "Kinh Hoằng Hiên, anh bị bệnh sao?"
Phía đối diện có giọng nói nhàn nhạt, anh khẽ hắng giọng. Một lúc sau, Kinh Hoằng Hiên mới đáp lại bằng một giọng nói hết sức ốm yếu: "Ừ. Hình như anh bị cảm lạnh rồi."
"Em đến nhà anh ngay bây giờ đây!"