Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cốt Truyện Này Có Vấn Đề - Mễ Mị vs Kinh Hoằng Hiên

Đêm khuya yên tĩnh, khi tất cả mọi thứ đều chìm vào im lặng, khu biệt thự cao cấp nổi tiếng của thành phố H vẫn sáng rực như vậy. Đây là khu biệt thự cao cấp mà nhà họ Ninh mới dọn vào ở mấy năm gần đây. Trong số các tòa biệt thự cao cấp đó, có một tòa là nhà họ Ninh giữ lại để dùng, nhưng không phải là nơi nhà họ Ninh ở, bình thường không có ai ở.

Trong một góc chết camera không thể quay được của khu biệt thự phía đông nam, trên một chiếc xe SUV màu đen có ba người mặc đồ đen y như nhau.

Ba người này là lính đánh thuê chuyên nghiệp, kỹ năng vượt trội thân thủ siêu phàm, chuyên giúp người khác làm một số việc không thể nói ra. Nhưng điểm khác biệt giữa bọn họ và lính đánh thuê thông thường là, bọn họ có ông chủ của mình.

Người dẫn đầu ngồi ở ghế phó lái, cánh tay mạnh mẽ có lực đang gọi điện thoại, nhưng gọi mãi vẫn không có ai nghe máy. Ông ta không kìm được mà nghi hoặc.

“Ông chủ làm sao vậy? Không nghe điện thoại.”

Người trẻ tuổi ngồi ở ghế lái gõ nhẹ ngón tay lên bánh lái, nghe thấy vậy thì quay đầu qua hỏi anh ta: “Hay là gọi điện thoại cho thư ký Lưu thử xem.”

Điện thoại của Lưu Khải Truyền rất nhanh đã kết nối. Vào lúc cuộc gọi được kết nối, người dẫn đầu cúi đầu nhìn thời gian một cái.

Hai mươi ba giờ ba mươi phút.

“Thư ký Lưu, tôi không gọi được cho ông chủ. Bên biệt thự đã xác nhận xong rồi, tối nay Ninh Quang Phủ và Ninh Tuấn Thần đều không ở đó. Mục tiêu không có bị dẫn đi.”

Giọng của Lưu Khải Truyền trái lại rất bình tĩnh: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

“Tất cả đều OK.”

“Vậy cứ làm như theo kế hoạch.”

Ba người trên xe nhận được lệnh, nhìn nhau một cái, lần lượt đeo mặt nạ bảo vệ đơn giản được chế tạo đặc biệt rồi xuống xe, che hết cả gương mặt đi. Bọn họ đi theo con đường nhỏ, tránh né phạm vi camera, từ từ đến gần toà biệt biệt ở phía tây.

Hai mươi ba giờ bốn mươi phút.

Ba người chia nhau mai phục ở xung quanh biệt thự. Trong tai nghe của người dẫn đầu truyền đến thông tin của tiếp viện ở trong ngôi nhà.

“Toạ độ chín giờ phòng bếp, năm phút sau sẽ nổ tung.”

Hai mươi ba giờ bốn mươi lăm phút.

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, phòng bếp của tầng một biệt thự bốc lửa lên, vô số mảnh gỗ vụn bay ra từ cửa sổ. Dư âm do chiếc xe đậu gần đó nổ tung khiến chuông báo động vang lên, hai người làm ở trong biệt thự vừa la hét vừa chạy ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở cách đó hai con đường, một chiếc xe cứu hoả nhận được tin.

“Hành động!”

Xe cấp cửu khởi động, mở đèn cảnh báo trên suốt đường đi, mau chóng chạy đến nơi xảy ra vụ nổ.

Lúc này, đội trưởng ngồi ở ghế phó lái nhận được cuộc gọi từ trong đội: “Tiểu Ngô, khu biệt thự Ninh Thị xảy ra vụ nổ, đội các cậu mau chóng qua đó!”

“Đang trên đường đi rồi! Ba phút nữa sẽ tới!”

Mặc dù mỗi một toà biệt thự trong khu biệt thự này đều cách khá xa, nhưng trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nổ và tiếng còi xe hơi vẫn thu hút sự chú ý của những nhà xung quanh.

Không có gì cản trở, xe cứu hoả lập tức chạy nhanh đến trước cửa biệt, lính cứu hoả mặc đồ màu vàng cam được huấn luyện đã trang bị đầy đủ, mở cửa xe ra, khiêng súng nước cao áp, áp lực nước cường độ cao phun tia nước cực mạnh về phía toà biệt thự đang cháy, tất cả đều tiến hành nhanh chóng dưới sự chỉ huy. Xe cấp cứu đến kịp lúc, cùng cách kiểm soát thế lửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Mau dập lửa mau dập lửa!” Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhìn thấy xe cứu hoả đến, trong lòng như được uống viên thuốc an thần, biểu cảm trên mặt trộn lẫn giữa kích động và gấp gáp, lớn giọng hét lên với lính cứu hoả, gấp gáp như một giây sau sẽ ăn mất bọn họ vậy.

“Ông làm gì vậy? Lùi ra sau!” Người đàn ông trung niên nhìn thấy súng nước đang phun, ông ta muốn xông về phía biệt thự, nhưng đã bị một lính cứu hoả ở phía sau ngăn lại.

“Để tôi vào trong! Tôi nhất định phải vào trong!” Người đàn ông trung niên giãy dụa, nhưng lại không giãy ra được, ngày càng bị kéo ra phía sau.

“Bây giờ đang cháy đấy, ông vào đó làm gì!”

“Không được, tôi phải đi vào! Cậu mau buông tôi ra, xảy ra chuyện rồi các cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

“Chậc!” Lính cứu hoả giữ chặt lấy người đàn ông trung niên, xách ông ta ra ngoài dây cảnh giới như xách một con gà yếu ớt, gào lớn với ông ta: “Nguyên nhân phát nổ còn chưa xác định! Cho chúng tôi mười phút dập lửa và kiểm tra đã rồi ông hãy vào! Tính mạng quan trọng hay là nhà quan trọng!”

Một câu nói đã khiến người đàn ông trung niên bừng tỉnh, lúc này ông ta mới phản ứng ra, toà nhà này vừa mới xảy ra cháy nổ, bây giờ đi vào, lỡ như phát nổ lần hai thì sao đây?

Bản năng tiếc mạng khiến người đàn ông trung niên bình tĩnh lại. Khi lính cứu hoả xoay người, ông ta giữ chặt lấy tay anh ta, gấp đến suýt nữa đã khóc: “Đồng chí, tầng ba chúng tôi còn có người chưa chạy ra, làm phiền các cậu vào trong cứu bọn họ với!”

“Biết rồi!”

Ở nơi khác, dưới sự che đậy hỗn loạn, sau khi vụ nổ xảy ra, ba người mặc áo đen đã im hơi lặng tiếng mà chui vào trong tòa biệt thự đang cháy. Hôm nay biệt thự nhà họ Ninh chỉ còn có mấy người làm, lúc này đã chạy hết ra ngoài rồi.

Ba người đi đến tầng trên cùng mà không có gì cản trở. Ở tầng trên cùng, có một người mặc quần áo bình thường, cũng đeo mặt nạ bảo hộ nhìn thấy ba người đến, dùng tay ra hiệu với nhau, sau đó anh ta lấy chìa khoá đã chuẩn bị xong từ sớm mở căn phòng bị khoá ra.

Trên chiếc giường lớn trong căn phòng rộng lớn, có một người phụ nữ không biết còn sống hay đã chết đang nằm trên đó.

Người áo đen bước lên nhìn mặt người phụ nữ đó, xác định không sai, khiêng người phụ nữ dậy chạy ra ngoài. Một hàng bốn người men theo góc chết không người ở phía sau toà nhà rồi nhanh chóng biến mất.

Không giờ mười phút.

Thế lửa đã được kiểm soát. Ngọn lửa còn chưa kịp cháy lên đã bị dập tắt, chỉ còn lại làn khói đen cuồn cuộn bốc lên bầu trời đêm. Nhân viên cứu hoả xông vào toà biệt thự tiến hành cấp cứu. Người đàn ông trung niên gấp gáp chạy đến trước cửa, háo hức mong chờ, khi lính cứu hoả đi ra, ông ta xông lên hỏi: “Sao rồi? Có tìm thấy người không?”

“Không có ai cả.”

“Cái gì? Không thể nào!”

Lúc này người đàn ông trung niên không màng gì nữa, sống chết xông lên tầng ba của toà biệt thự, nhưng chờ đón ông ta chỉ là một căn phòng trống rỗng.

Nguyễn Khinh Ngôn mất tích rồi.

Người đàn ông trung niên run rẩy gọi cho Ninh Quang Phủ.

“Ngài Ninh! Biệt thự bị cháy rồi! Bà chủ… mất tích rồi!”

Ninh Quang Phủ đang ở thành phố Lâm, sau khi nhận được điện thoại thì cả người nhảy dựng lên, tức tối hỏi: “Ông nói bà chủ mất tích rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gỉ!”

“Tôi cũng không biết, phòng bếp đột nhiên ầm một tiếng, sau đó biệt thự bốc cháy! Đội cứu hoả đến rất nhanh, bây giờ đã dập lửa rồi. Trước sau không quá hai mươi phút, tôi xông lên lầu ba tìm bà chủ, nhưng đã không còn thấy bà chủ đâu nữa!”

“Mau đi trích xuất camera! Điều tra tất cả những chiếc xe đã ra vào tối nay!”

“Vâng!”

Đáng chết! Đáng chết!

Không giờ mười tám phút.

Ba người mặc đồ đen men theo góc chết của camera nhưng có tầm nhìn khá tốt, đi đến một nơi tách biệt ở phía đông nam.

Chỗ đó có một chiếc xe bảo mẫu bình thường đang đậu. Người dẫn đầu gõ lên cửa sổ thuỷ tinh một cách có tiết tấu.

Cửa sau xe mở ra, mấy người nối đuôi nhau ngồi vào, sau đó cửa đóng lại ầm một tiếng.

Sau khi Nguyễn Khinh Ngôn được đưa lên xe, lập tức có hai người có vẻ là nhân viên y tế đến đón lấy, bắt đầu kiểm tra cho bà ta.

Không giờ hai mươi phút.

Chiếc xe thương vụ lái đến trước cửa biệt thự. Sau khi bảo vệ kiểm tra thì thuận lợi đi ra. Sau khi ra khỏi khu biệt thự, chiếc xe thương vụ tăng tốc chạy về phía đông.

Không giờ hai mươi ba phút.

Bảo vệ nhận được thông báo phong tỏa tất cả lối ra, không cho phép bất kỳ chiếc xe nào rời đi.

Trên con đường rộng lớn sáng rực, chiếc xe bảo mẫu chạy nhanh như bay đến sân bay.

Trên xe, người áo đen tháo mặt nạ xuống, ấn số điện thoại của Lưu Khải Truyền để báo cáo kết quả.

“Thư ký Lưu, tất cả đều thuận lợi, đã cứu được người ra rồi. Bây giờ đang đưa đến sân bay.”

“Vất vả rồi. Sau khi đưa người đi rồi, các người nghỉ ngơi một thời gian đi.”

“Được!”

Không giờ hai mươi lăm phút.

Dư quang của chàng trai trẻ ngồi trên ghế lái nhìn thấy phía sau có một chiếc xe con đang đuổi theo, đợi đội trưởng cúp máy rồi bĩu môi nói với ông ta: “Ông Lưu, đằng sau có người đuổi theo chúng ta, ông đoán xem là ai?”

Người đàn ông trung niên họ Lưu chống tay lên cửa sổ xe, thông qua kính chiếu hậu quan sát chiếc đuôi ở phía sau, đèn xe chiếu rọi khiến ông ta không nhìn rõ, biển số xe cũng là số lạ, nếu là thế lực của bên nào đó…

“Tăng nhanh tốc độ lên, để tôi cho bọn họ một bài học.”

Nói xong, anh ta mở cửa sổ xe ra, híp mắt từ kính chiếu hậu đo lường một cái, móc một cây súng ra khỏi phía sau chỗ ngồi, mau chóng thò đầu ra nhắm ra phía sau, không chần chừ một giây mà trực tiếp kéo cò!

“Bằng!” Một tiếng khẽ vang. Chiếc xe con đang đuổi theo phía sau đột nhiên bị bắn đến chạy lệch qua phía hàng rào, Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe dừng lại ngay trước khi đâm vào hàng rào.

“Huýt.” Đội trưởng chu môi, huýt sáo một cách vui vẻ. Một giây sau, cả người co lại trên ghế phó lái. Một tay ấn đóng cửa sổ thuỷ tinh, một tay thoăn thoắt tháo súng ra, chỉ mấy động tác đã không biết giấu các linh kiện đi đâu rồi.

“Hay thật!” Đồng đội ngồi phía sau giơ ngón tay cái lên.

Đội trưởng Lưu cười hi hi nói với mọi người: “Ông chủ nói rồi, đưa người đến sân bay rồi chúng ta có thể nghỉ vài ngày, muốn đi đâu chơi thì mau mua vé đi, từ sân bay đi thẳng đến đó luôn.”

“Tôi không đi, tôi muốn về nhà chơi game.”

“Tôi cũng không đi, mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm.”

“Vậy tôi cũng không đi, quan trọng là cũng không biết đi đâu làm gì.”

“Chậc! Sao các cậu không biết theo đuổi thú vui cuộc sống vậy, khó có khi được nghỉ mà!” Đội trưởng Lưu hận rèn sắt không thành thép mà dậm chân, vẻ mặt chán ghét nhìn mấy cậu đồng đội.

Người đàn ông ngồi ở ghế phó lái bĩu môi hỏi ông ta: “Ông Lưu, được nghỉ ông làm gì?”

“Tôi còn có thể làm gì? Tôi bận như vậy, đương nhiên là phải ăn một bữa no nê rồi ông đây muốn đi ngủ!”

“Này? Vậy sau khi xong việc chúng ta đi ăn lẩu đi?”

“Được đó được đó!”

“Đội trưởng mời khách!”

“Đồng ý đồng ý!”

“Mẹ nó…”

Không giờ ba mươi phút.

“Tổng giám đốc Kinh, không đuổi theo được. Nửa đường xe đã bị người của Tổng giám đốc Kinh bắn bể bánh xe, bây giờ chắc đã sắp đưa người đến sân bay rồi.”

“Ừm. Trở về đi.”

“Vâng.”

Người đàn ông cúp máy. Lúc này, tiếng gõ càng ngày càng kịch liệt bên ngoài cửa sổ khiến anh ta nhíu mày.

Chiếc xe này đột nhiên bị bể bánh xe, bởi vì nó đột nhiên mất kiểm soát khiến cho chiếc xe con ở phía sau tông vào đuôi xe. Lúc này, chủ chiếc xe đằng sau đang ở bên ngoài không ngừng gõ cửa sổ xe.

“Chậc!”

Người đàn ông mở cửa xe ra. Chủ xe phía sau nhìn thấy anh ta xuống xe thì tức giận trừng to mắt, giơ ngón tay giữa muốn mắng người. Người đàn ông trừng người kia một cách hung dữ, khí thế quanh người khiến chủ xe phía sau ngẩn ra.

Không giờ ba mươi hai phút.

Kinh Lôi Đình ngồi trên chiếc ghế to lớn trong phòng sách, mi tâm nhíu chặt lại. Trên mặt bàn trước mặt ông ta, màn hình điện thoại hiển thị đang gọi vào số của Kinh Hoằng Hiên.

“Tút… Tút…”

Không có ai nghe máy.

Kinh Lôi Đình thở ra một hơi bực dọc từ trong lồng ngực, tiếng hừ lạnh quanh quẩn trong cổ họng.

Con trai của ông ta càng ngày càng không chịu sự kiểm soát của ông ta rồi.

Kinh Lôi Đình nhắm mắt, thở ra một hơi thật ài.

Hoằng Hiên, con quá tùy hứng rồi.

Không giờ ba mươi lăm phút.

Chuyến bay bay đến Úc đã khởi hành, đưa Nguyễn Khinh Ngôn đã được giải cứu rời khỏi thành phố H.

Lưu Khải Truyền nói chuyện điện xong với lính đánh thuê, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, gọi vào số điện thoại của Kinh Hoằng Hiên.

“Tút… Tút…”

Vẫn không có người nghe máy. Thư ký Lưu trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Nhưng chắc không phải đâu, mấy tiếng trước Kinh Hoằng Hiên còn đặc biệt dặn dò hoạt động tối nay anh ấy có toàn quyền phụ trách mà. Bây giờ sự việc diễn ra rất thuận lợi, muốn tìm anh báo cáo tình hình thì lại không tìm được.

Anh đi đâu mất rồi?

Lưu Khải Truyền nghĩ không thông mà nhíu mày, lúc này anh ấy nhìn thấy cửa phòng tắm trong phòng ngủ mở ra, bà xã nhà mình ra rồi.

Cô gái vừa mới tắm rửa xong, mái tóc xoã tung mềm mại, trên người còn có hơi nước mờ ảo, như đoá hoa mới nở, xinh đẹp tuyệt trần. Cô ấy ngồi xuống bàn trang điểm với tư thế mê hoặc, lấy kem dưỡng mắt ra nhẹ nhàng mát xa.

“Bà xã, em nói xem trong tình huống nào có thể khiến một người đàn ông buông bỏ chuyện công việc.” Lưu Khải Truyền ngồi ở góc giường, nhìn bóng lưng mê người của bà xã nhà mình, đặt ra nghi vấn.

Hửm? Cô gái nghe thấy câu hỏi, quay đầu qua nhìn Lưu Khải Truyền vẫn đang chìm trong suy nghĩ, ánh mắt cô ấy chuyển động, đột nhiên nở nụ cười sâu sắc.

“Hôm nay là ngày gì?”

“Hả?” Lưu Khải Truyền nghi ngờ ngẩng đầu. Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Chưa đợi Lưu Khải Truyền hiểu ra, cô gái đã đi đến trước mặt anh ấy, hai tay thon dài trắng nõn đặt lên vai anh ấy, hơi dùng sức một chút, đẩy ngã Lưu Khải Truyền lên giường, sau đó cả người nâng chân cưỡi lên eo người đàn ông.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lưu Khải Truyền, cô gái nở nụ cười mê hoặc với anh ấy.

“Anh đang ngầm ra hiệu với em sao?”

Đôi tay linh hoạt thuận thế cởi quần của Lưu Khải Truyền.

“Không phải! Bà xã, chuyện đó…”

“Đừng giải thích nữa, bây giờ, em mới là công việc.”

Sau đó cô gái cúi đầu, Lưu Khải Truyền ngửi thấy hơi thở ngọt ngào quanh quẩn đầu mũi, lập tức bỏ hết tức cả mọi thứ ra sau đầu.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành phố, ông chủ mà Lưu Khải Truyền không tìm được, cũng đang bận làm công việc tương tự.

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận