Dương Quân hơi sửng sốt, hắn ta lập tức đứng lên, cùng hai thuộc hạ đi ra giữa thao trường.
Đội lính đặc chủng trên thao trường đã nhanh chóng tập hợp, đám người Dương Quân cũng đứng bên cạnh.
Lúc này, một trung niên cấp bậc thiếu tá đi đến trước đội hình, ông ta lớn tiếng nói: “Căn cứ vào mệnh lệnh của boss, tối nay có nhiệm vụ giao cho các cậu, đội trưởng Vương Truyền Tân ra hàng tiếp nhận mệnh lệnh”.
“Rõ”.
Một người đàn ông cường tráng ở hàng đầu bước lên trước, anh ta đứng nghiêm ngay ngắn.
Lúc này, sĩ quan trung niên lấy ra một tập văn kiện đưa cho Vương Truyền Tân rồi nói “Sau khi xem xong lập tức trả lại”.
“Rõ”.
Vương Truyền Tân nhận lấy văn kiện, cẩn thận nhìn qua một lần, anh ta nhớ tất cả nội dung trong lòng, sau đó giao trả văn kiện cho sĩ quan trung niên.
Tiếp đó, hai người hành lễ chào nhau, sĩ quan trung niên xoay người rời đi.
Đúng lúc đó, Dương Quân quát lớn một tiếng: “Thiếu tá Liễu, chờ chút”.
Sĩ quan được gọi là thiếu tá Liễu nghe xong liền dừng bước, ông ta xoay người hỏi Dương Quân: “Giáo quan Dương, có chuyện gì thế?”
Dương Quân cau mày nói: “Thiếu tá Liễu, tôi thân là giáo quan của bọn họ, có nhiệm vụ gì cũng không thể cho tôi biết sao?”
Thiếu tá Liễu nói: “Xin lỗi giáo quan Dương, đây là nhiệm vụ mà boss chúng tôi trực tiếp phát cho Vương Truyền Tân, tôi cũng không biết là gì, vô cùng xin lỗi”.
Nói xong thiếu tá Liễu rời đi nhanh chóng.
Ông ta biết thân phận của Dương Quân, nếu như bị hắn ta hỏi tiếp, ông ta cũng không biết nên làm sao, nếu chọc phải bọn họ, dù là boss của bọn họ, e rằng cũng không đàn áp được.
Lúc này, Dương Quân nhìn thiếu tá Liễu rời đi, hắn ta xoay người, mặt đen lại nói với Vương Truyền Tân: “Thành thật khai báo, là nhiệm vụ gì?”
Vương Truyền Tân nghe xong liền lắp bắp, không biết nói cái gì cho phải.
Nhiệm vụ này là boss trực tiếp hạ lệnh cho anh ta, theo như điều lệ quân sự, không thể bị người khác biết, chỉ là Dương Quân không những là giáo quan của bọn họ, mà còn là con trai của chiến thần, hơn nữa hắn ta còn là thần tượng của bọn họ, Vương Truyền Tân rất khó xử.
Lúc này, nhìn Vương Truyền Tân vẻ mặt khổ sở, Dương Quân hung hãn nói: “Con mẹ nó, không phải là một mệnh lệnh của boss các người thôi sao? Ông đây còn tưởng là mệnh lệnh của quân bộ chứ, nếu cậu không nói, có tin ông đây chặt đứt chân cậu ngay bây giờ không, để cậu khỏi thi hành nổi mệnh lệnh này”.
Đối mặt uy hiếp trắng trợn của Dương Quân, Vương Truyền Tân kinh sợ, anh ta run rẩy đi đến bên cạnh Dương Quân, kề sát vào lỗ tai hắn ta nói một hồi.
Dương Quân nghe xong, trên khuôn mặt con nít ngây thơ lộ ra nụ cười.
Hắn ta cười ha ha nói: “ Không tệ không tệ, tối nay để ông đây dẫn đội, đích thân thi hành nhiệm vụ này, coi như tìm chút chuyện để làm”.
Vương Truyền Tân nghe xong liền nôn nóng: “Giáo quan Dương, đây là nhiệm vụ của tôi mà”.
Dương Quân nhất thời tối sầm mặt: “Vẫn sợ ông đây đoạt công lao của cậu sao? Yên tâm, tất cả công lao đều là của cậu, ông đây đi giải sầu chút thôi”.
Dương Quân ở đây đã một tháng, ngày ngày huấn luyện đám người này, không thể đi đâu, hắn ta cũng đã rất ngột ngạt.
Bây giờ nhìn thấy có nhiệm vụ, còn là thi hành nhiệm vụ ở sơn trang Diệu Quang, hắn ta liền hứng thú.
Mệnh lệnh của nhiệm vụ này là vào lúc mười rưỡi bao vây sơn trang Diệu Quang, trước khi chưa nhận được lệnh rút lui, phàm là người đi ra từ sơn trang thì đều phải bắn chết.
Nghe thấy mệnh lệnh này, Dương Quân hết sức bất ngờ và vui vẻ.