Chỉ thấy mấy chục người cùng lúc xuống xe, mặc dù những người này không cầm vũ khí trong tay, nhưng vẻ dũng mãnh và sát khí trên khuôn mặt lại khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, chỉ thấy Vương Bá Hổ và Lương Bách Hiếu sánh vai đi tới.
Chỉ nghe thấy Vương Bá Hổ ngạo mạn nói: “Mẹ kiếp, kẻ nào dám dùng dao dùng súng ở địa bàn của ông đây?”
Trong lúc nói gã hoàn toàn không thèm nhìn đến Lưu Diệu và hơn chục thuộc hạ đang cầm súng của hắn.
Lương Bách Hiếu đi theo bên cạnh gã, nhưng không nói lời nào, để cho Vương Bá Hổ thể hiện.
Hàng chục người lập tức bao vây lấy đám người Lưu Diệu ở giữa, lúc này, Vương Bá Hổ quát lên: “Tước súng của bọn chúng cho tôi”.
Người nhà họ Lương không phân bua, đi lên tước súng của đám thuộc hạ Lưu Diệu vốn còn đang do dự.
Lưu Diệu nhìn thấy thế, rống to hơn: “Tao xem kẻ nào dám, hiện tại tao chẳng còn gì, kẻ nào dám động đến tao, tao liều mạng với kẻ đó”.
Nhìn Lưu Diệu giống như một kẻ điên, Vương Bá Hổ lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ thấy người nhà họ Lương trước mặt Lưu Diệu, tung một cước trực tiếp đá văng Lưu Diệu, Lưu Diệu thảm thiết kêu lên một tiếng ngã trên đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Súng cũng bị ném ra xa.
Nhưng người nhà họ Lương hoàn toàn không có ý định nhặt lại súng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Mà lúc này, Diêu Na lại hét lớn: “Tôi là cảnh sát thuộc đội phòng chống tội phạm của sở cảnh sát tỉnh Tây Bắc, các anh không có quyền tước súng của tôi”.
Lương Bách Hiếu nói: “Đây là Tây Sơn, không phải Tây Bắc, cô không có quyền chấp pháp, hơn nữa, đây là nơi thuộc sở hữu cá nhân, không có giấy tờ, ai cũng không thể mang theo súng, đưa hai người bọn họ đi, liên hệ với phía cảnh sát”.
Diêu Na nghe thấy vậy, cũng nhìn thấy Lưu Diệu không thể bỏ chạy được nữa, cô ta tức giận bất bình, ném súng của mình xuống đất, sau đó, cô ta và Tiết Cảnh Thiên bị đưa lên xe đưa khỏi nơi này.
Lúc này, thuộc hạ của Lưu Diệu đều đã nộp vũ khí, ôm đầu ngồi xổm trên đất, nhà họ Lương ở đây chính là vua một cõi, bọn chúng căn bản không thể chống đối.
Lúc này, Vương Bá Hổ đi đến trước mặt Lục Hi vẻ mặt nịnh nọt nói: “Anh Lục, tôi không đến muộn chứ”.
Lục Hi cười nói: “Cũng tạm”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, Vương Bá Hổ liền lộ ra vẻ tự hào.
Lúc này, Lưu Diệu và đám thuộc hạ của hắn hoàn toàn sững sờ.
Tên Lục Hi này quen người nhà họ Lương sao? Hơn nữa, người hắn quen biết rõ ràng có thân phận không thấp trong nhà họ Lương, chuyện này là sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!