Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Haha, nộp mạng, mày mạnh miệng thật đấy”, Lục Hi chậm rãi nói: “Vốn dĩ tao không thèm để ý đến mày, nhưng mày lại quá mức huênh hoang, tự chặt một cánh tay thì tao sẽ cho mày rời đi, nếu không thì chuẩn bị bỏ mạng lại đi".

 

Lúc này, Lục Hi đứng chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Somchai.

 

Mọi người nghe vậy, ai nấy cũng đều kinh hồn bạt vía.

 

Trước mặt Somchai lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy, vừa rồi tên này không nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Vương Hổ và những người khác sao, hay hắn chính là tên thiểu năng?

 

Sắc mặt của các ông trùm đanh lại, người này dám nói như vậy, lẽ nào có tự tin đánh bại Somchai?

 

Nếu đúng thật như vậy, người này thực sự là cứu tinh của mọi người rồi, bởi vì bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

 

Lúc này, Ngô Đạt đang ở trên khán đài nhìn Lục Hi nói: "Tên ngu này, tưởng bản thân có chút tài lẻ biến hình liền dám huênh hoang trước mặt Somchai, người đó là tông sư đấy, đồ ngu, nhất định đừng làm liên luỵ đến chúng ta".

 

Dù sao thì Lục Hi cũng đi cùng bọn họ, nếu Somchai tức giận lây sang bọn họ thì tính mạng của bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

 

Nghe Ngô Đạt nói vậy, trên mặt Vương Kiều và những người khác cũng trở nên lo lắng, chỉ có Chu Nhã khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Ít nhất anh ấy có gan xuống đó, so với chúng ta lợi hại hơn nhiều, chúng ta còn có lý do gì chỉ trích anh ấy chứ”.

 

Lúc này, Ngô Đạt không biết vì sao lửa giận trong lòng lại đột nhiên bùng cháy, anh ta nhắm vào Chu Nhã: "Hắn đây là đang tự tìm đường chết, là đồ ngu, sao cô lại vì một kẻ ngu mà nhiều lần chống đối tôi?"

 

Chu Nhã nhìn Ngô Đạt, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một tia chán ghét, cô ấy nhíu mày nhìn Lục Hi, không nói chuyện với người này nữa.

 

Ngô Đạt nhìn dáng vẻ của Chu Nhã, cảm giác trong ngực đang kìm nén một cục tức, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

 

Đúng lúc này, Somchai bỗng nhiên lên tiếng.

 

Hắn nhìn Lục Hi nở một nụ cười u ám nói: "Muốn tao tự chặt một cánh tay, người Hoa Hạ bọn mày không có bản lĩnh đó, đừng nói nhảm nữa, nếu như mày dám xuất hiện, vậy thì thể hiện chút năng lực đi”.

 

Somchai nói đến đó, đột nhiên chân khí màu vàng đất trên người biến mất, một luồng khí tức hung hãn từ từ lan tràn, giống như một con hổ đã nhắm được con mồi đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống, khiến người ta kinh hãi không thôi.

 

Lục Hi chỉ hờ hững nhìn Somchai, trên mặt không có biểu cảm gì.

 

Đúng lúc này, Somchai đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm trong mắt Lục Hi, đây là trực giác mà hắn đã trau dồi được sau nhiều năm khổ luyện trong núi sâu và những lần chiến đấu chống lại rất nhiều yêu thú.

Trong lòng Somchai vô cùng cảnh giác, hắn gầm lên một tiếng, xung quanh người hắn hình thành một phạm vi Trọng Lực rộng năm mét, sau đó lao thẳng về phía Lục Hi như hổ phi xuống núi.

 

Cùng lúc đó, một chiếc gai xương màu lục lam dài ba tấc đột nhiên xuất hiện trên khớp xương của Somchai, nó được bọc trong một lớp chân khí màu vàng đất, trông giống hệt một con quái thú hình người, khí thế hừng hực lao về phía phía Lục Hi.

 

Somchai đã dùng hết sức lực của mình trong đòn tấn công này, bởi vì hắn cảm thấy Lục Hi là một nhân vật nguy hiểm, diều hâu vồ thỏ cũng cần phải cố gắng hết sức, trước mặt nhân vật nguy hiểm này Somchai không thể sơ ý được.

Nhấn Mở Bình Luận