Là một kẻ giảo hoạt, gã biết mình phải ngay lập tức rời khỏi đây để tránh liên lụy tới bản thân.
Về phần khoản vay hai trăm triệu của Mạnh Trường Giang thì gã chắc chắn sẽ không duyệt. Gã biết Mạnh Trường Giang đã chọc đến những người vô cùng nguy hiểm, nếu như cho Mạnh Trường Giang vay hai trăm triệu thì e rằng gã sẽ còn gặp phiền phức trong tương lai.
Thấy Ngụy Văn Bách nói muốn rời đi, Lục Hi liền nói: "Không ai có thể rời đi cho đến khi xử lý xong chuyện này".
Ngụy Văn Bách nhíu mày, người trẻ tuổi này xem ra rất lợi hại mới có thể khiến cho Trần Lôi trong nháy mắt bị thuyết phục, nhưng gã khác Trần Lôi, gã là người bình thường sống trong xã hội pháp quyền.
Trần Lôi sợ anh không có nghĩa là Ngụy Văn Bách cũng phải sợ anh.
Ngụy Văn Bách chậm rãi nói: "Việc của các người không liên quan gì đến tôi. Tôi đã có thể bỏ qua cho các người chuyện làm hại người khác ngay trước mặt mình, vậy mà các người còn quá đáng đến mức muốn hạn chế tự do thân thể của tôi sao?"
Lục Hi còn chưa lên tiếng trả lời thì đã nghe thấy Trần Lôi nói: "Sếp Ngụy, anh Lục đã bảo anh ở lại thì anh cứ ở lại đi, anh đừng làm khó tôi".
Ngụy Văn Bách giật mình, Trần Lôi trở mặt với Mạnh Trường Giang thì gã còn có thể tưởng tượng được, nhưng chuyện Trần Lôi dám trở mặt với gã thì đúng là gã chưa từng nghĩ tới.
Gã là giám đốc của một trong năm ngân hàng lớn nhất đất nước, cũng là cán bộ trong bộ máy quản lý nhà nước, ngoài chức vụ đặc biệt thì gã còn có mối quan hệ rất rộng.
Cho dù là đại ca đường Bảo Phong như Trần Lôi cũng không thể nói chuyện kiểu đó trước mặt gã, nhưng bây giờ Trần Lôi lại vì đám người lạ mặt này mà dám trở mặt với gã không chút kiêng kỵ, điều này ngay lập tức khiến cho gã tức giận.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hay lắm, tôi sẽ gọi cho cục trưởng Trương tới đây, xem các người còn nói thế nào".
Nói xong, Ngụy Văn Bách lấy điện thoại ra.
Lục Hi thấy vậy thì nói: "Cứ tự nhiên".
Sau đó anh lại nhìn về phía Mạnh Trường Giang đang thét gào dưới đất rồi nói: "Mạnh Trường Giang, chuyện sáu triệu kia mày tính sao?"
Lúc này, Mạnh Trường Giang đã đau đớn không chịu nổi, nhưng nhìn cái chân đã bị phế bỏ của mình gã còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
Vốn dĩ gã đã định nói thật nhưng khi nghe Ngụy Văn Bách định gọi điện cho cục trưởng Trương thì gã liền nén đau đớn mà tiếp tục cứng miệng.
Nếu như gã nói ra sự thật thì tất cả mọi thứ đều sẽ đổ sông đổ biển. Sáu triệu kia gã đã sớm tiêu xài hết còn chưa có cách bù vào, mà khoảng vay hai trăm triệu chắc chắn cũng sẽ không được thông qua.
Nếu như vậy thì tương lai của gã sẽ bị phá hủy hết. Hiện tại chỉ cần gã còn sống thì chắc chắn gã sẽ không chịu thừa nhận. Đám người này cho dù có lợi hại đến cỡ nào thì cũng sẽ không dám làm gì trước mặt cục trưởng.
Đến lúc đó đám người này sẽ bị kết tội hành hung người khác, có lẽ chuyện của gã sẽ còn có cơ hội thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!