Khi John phát mệnh lệnh, bọn hải tặc đang không ngừng xông tới, bước lên boong tàu dưới sự yểm trợ của đạn pháo.
Hai bên chiến đấu kịch liệt trong boong tàu, thuyền viên vũ trang của gia tộc Rockefeller có kỹ năng không tệ, nhưng đám hải tặc có xuất thân lính đánh thuê này còn hung hãn hơn nhiều.
Dưới sự tấn công liều chết của chúng, người của gia tộc Rockefeller không ngừng lui về sau.
Lúc này, tất cả thuyền viên trong sảnh đều trở nên hoảng loạn.
Rõ ràng là nhóm thuyền viên này không phải đối thủ của đám hải tặc. Nếu rơi vào tay chúng thì mạng sống sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, một vài người lớn tuổi thì còn có thể trấn tĩnh, ra lệnh cho đàn em đi theo bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Mà những người trẻ tuổi chưa từng trải qua sóng gió thì bắt đầu hoảng sợ.
Nhất là Phùng Tích Phạm trước giờ luôn được cha bao bọc, thuận buồm xuôi gió trở thành con nhà giàu thế hệ hai, vẻ mặt lúc này đã khủng hoảng tột độ.
Chỉ thấy hắn ta kéo hai tên vệ sĩ tới chắn trước mặt, mình thì run rẩy ở phía sau. Thần Hi Quân thì đã sớm ngất xỉu.
Lục Hi thấy vậy thì âm thầm lắc đầu.
Giương nanh múa vuốt trước mặt kẻ yếu, nhưng đến khi gặp kẻ mạnh thật sự thì lại hoảng hốt sợ hãi, loại người như vậy vĩnh viễn không làm được gì nên hồn.
Lúc này, sảnh du thuyền trở nên hỗn loạn, ai cũng đều cảm thấy bất an. Mắt thấy hải tặc đã đi vào thuyền, chiến đấu kịch liệt với thuyền viên, cũng ngày càng tới gần nơi này, họ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Lúc này, một ông già người Hoa cất giọng nói: “Ông John, tôi hy vọng ông có thể phân phát vũ khí cho các vệ sĩ của chúng tôi để bọn họ có thể cùng nhau chống cự lại hải tặc, chờ viện quân tới”.
Ông già vừa nói xong thì mọi người cũng nhìn ra chỗ John.
Vì lúc tới đây thì họ không được mang theo vũ khí, cho nên mọi người đều là tay không.
Nhưng những vệ sĩ mà họ dẫn tới cũng đều là cao thủ đẳng cấp, chỉ cần cho họ vũ khí thì nhất định có tác dụng lớn, chống cự tốt hơn.
Nhưng John lại nhún vai, tiếc nuối nói: “Những vũ khí dự bị chúng tôi đã đều phát cho thuyền viên phi vũ trang rồi, không còn vũ khí nữa”.
Nghe đến đây, mọi người trầm lòng xuống.
Lúc này, ông già nhíu mày vài giây rồi lại nói tiếp.
“Các vị, tôi là Hoắc Hướng Anh, hiện tại tình huống nguy cấp, hy vọng mọi người có thể đồng lòng ngăn địch. Tôi nghĩ trong số chúng ta không ai muốn rơi vào tay hải tặc đâu đúng không?”
Mọi người im lặng, ai mà muốn chứ!
Thấy không ai nói gì, Hoắc Hướng Anh nói: “Đã vậy thì hãy để cho vệ sĩ của các vị ra cửa chặn địch đi, tranh thủ thời gian cho viện quân”.
Nói xong, Hoắc Hướng Anh nhìn hai người đàn ông khoảng 40 tuổi bên cạnh mình, nói: “Làm phiền các anh”.
Bọn họ gật đầu, lần lượt đi đến cửa sảnh rồi đứng ở hai bên cửa.
Chỉ cần có người tiến vào cánh cửa chật hẹp này thì bọn họ có thể tấn công từng người một, ngăn trở kẻ địch tiến công.
Lúc này, Hoắc Hướng Anh mới vỗ vai vợ mình, an ủi: “Bà đừng lo, không sao đâu”.
Vợ ông ta mỉm cười: “Tôi đi theo ông bao nhiêu năm nay, trải qua mọi chuyện lớn nhỏ, có gì mà phải sợ chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!