Dương Bằng Nghĩa cười khổ, cầm điện thoại lên, vẫn là dãy số lạ ban nãy.
“Alo, tôi là Dương Bằng Nghĩa”.
“Chào anh, tôi đến từ Ban tổ chức Thành ủy, cho hỏi anh có rảnh không, sếp của chúng tôi muốn tìm anh nói chuyện”.
Ha ha, Dương Bằng Nghĩa lại tiếp tục cười khổ. Anh ta chỉ là một phóng viên nho nhỏ không có cấp bậc, ấy thế mà lại được Ban tổ chức Thành ủy để mắt tới. Đuổi việc thôi mà, có cần phải làm lớn vậy không?
“Tôi có, giờ tôi sẽ đến ngay”.
“Vậy thì tốt quá, sếp của chúng tôi đang chờ anh rồi”.
Sau đó, bên kia cúp máy.
Dương Bằng Nghĩa mỉm cười, lắc đầu, chỉ là bị đuổi việc thôi, nơi này không giữ mình, khắc có chỗ giữ mình lại.
Dương Bằng Nghĩa nhổ nước bọt, mặc luôn bộ đồ này đến chỗ Thành ủy.
Anh ta cứ đi bộ dưới trời nắng chói chang suốt hơn một tiếng đồng hồ thì đến nơi, mà quần áo ướt nhẹp của anh cũng đã gần khô cong.
Dương Bằng Nghĩa đi đến cửa, nói rõ mục đích đến của mình, chờ bảo vệ gọi điện thoại xác nhận xong thì một lúc sau đã có một người trẻ tuổi đến đưa anh ta vào trong.
Lên đến tầng năm, người trẻ tuổi dẫn ánh tới trước cửa một căn phòng và nói: “Anh vào đi, trưởng ban Dương đang chờ anh rồi”.
Dương Bằng Nghĩa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông ngoài năm mươi hơi mập mạp đang ngồi ở bàn làm việc đọc tài liệu.
“Trưởng ban Dương, anh tìm tôi ạ?”
Nói xong, Dương Bằng Nghĩa cũng ngồi xuống.
Nếu đã bị đuổi việc thì anh ta cũng chẳng cần phải khúm núm làm gì.
Dương Tân Hoa nhìn sang, cười đáp: “Cậu là Dương Bằng Nghĩa đấy à, đồng chí Dương”.
Dương Bằng Nghĩa trả lời: “Vâng”.
Dương Tân Hoa nhìn Dương Bằng Nghĩa một cái, cảm thán trong lòng.
Không hổ là người có địa vị.
Bình thường những phóng viên nhỏ không có cấp bậc như thế này khi nhìn thấy ông ta thì luôn run lập cập, không thì cũng là dáng vẻ được quý mà sợ.
Nhưng Dương Bằng Nghĩa này lại vô cùng bình tĩnh, nếu không có chỗ dựa thì sao mà tự tin vậy được.
Dương Tân Hoa cũng mới vừa nhận được một cuộc điện thoại từ bên Ban tổ chức Tỉnh ủy, trực tiếp điểm danh Dương Bằng Nghĩa đến làm việc tại Thành ủy.
Cái kiểu chỉ mặt điểm tên này là chuyện vô cùng hy hữu, có thể nói gần như là không có.
Có thể làm đến bước này, Dương Tân Hoa chỉ nghĩ được rằng Dương Bằng Nghĩa này ít nhất phải có chỗ dựa là vài vị ủy viên Thường vụ trong Tỉnh ủy.
Cho nên ông ta cũng không dám vênh mặt với những người như thế này, chỉ mỉm cười nói.
“Đồng chí Dương à, cậu làm ở nhật báo Tây Kinh đã lâu, ban tổ chức sau khi cân nhắc cũng muốn luân chuyển công tác cho cậu, cậu thấy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!