Cho đến giờ, anh ta vẫn chưa nói chuyện này cho ai biết, kể cả vợ mình.
Vì anh ta sợ có khi nào tỉnh giấc lại thì đây chỉ là một cơn mơ không.
Đến tối, tan ca về nhà.
Nhìn người vợ tiều tụy vì mình, Dương Bằng Nghĩa mỉm cười, vẫn chưa nói gì thêm.
Trương Hồng Hà nhìn thấy chồng mình thì nói.
“Bằng Nghĩa, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù có mất việc thì chúng ta vẫn sống được thôi. Kể cả có quay về quê em nuôi heo đi nữa thì cũng vẫn chăm sóc được cho hai đứa nhỏ, anh phải cố lên”.
Dương Bằng Nghĩa gật đầu đáp: “Anh biết rồi, anh mệt quá, ăn uống sớm rồi nghỉ thôi em”.
Hai người im lặng ăn cơm rồi lên giường nằm.
Cả hai quay lưng vào nhau, mắt vẫn mở, có tâm sự của riêng mình.
Sáng hôm sau, Dương Bằng Nghĩa thức dậy, thấy vợ mình không dậy sớm đi mở hàng ăn sáng như thường lệ mà làm một bữa sáng đầy ắp chờ mình.
Dương Bằng Nghĩa vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi nói với vợ: “Anh đi làm đây”.
Trương Hồng Hà gật đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Dương Bằng Nghĩa mỉm cười ra ngoài.
Cho đến khi một lần nữa ngồi vào bàn làm việc của mình, cảm nhận mọi thứ, gương mặt Dương Bằng Nghĩa mới thực sự nở nụ cười.
Mà lúc này, tại phòng làm việc của tổng biên tập nhật báo Tây Kinh.
Quách Chấn Ninh lại đang lo lắng như ngồi trên đống lửa. Điều hòa trong phòng tuy đã bật mát nhất mà ông ta vẫn đổ mồ hôi ròng ròng.
Dương Bằng Nghĩa bỗng nhiên được luân chuyển đến Thành ủy, nhậm chức phó phòng Thành ủy.
Tin tức này sau một buổi tối đã truyền đến tai Quách Chấn Ninh.
Chờ đến khi nhận được tin chính thức thì Quách Chấn Ninh biết bản thân mình chuẩn bị xong đời.
Ông ta đắc tội với Dương Bằng Nghĩa rất nhiều, làm đồng nghiệp bao nhiêu năm, Dương Bằng Nghĩa chắc chắn biết ông ta đã làm những gì.
Chỉ riêng vụ nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng cũng đủ để khiến ông ta phải xuống địa ngục.
Nếu là trước kia thì ông ta chẳng buồn quan tâm.
Một phóng viên bị đuổi việc, không quyền không thế không quan hệ, có muốn làm gì cũng khó.
Nhưng bây giờ đã khác, Dương Bằng Nghĩa trở thành phó phòng Thành ủy, lại còn có tin nói rằng chỉ chờ nhân viên cũ kia nghỉ việc là Dương Bằng Nghĩa sẽ được lên chính thức ngay.
Đối với Quách Chấn Ninh thì đây đúng là sét đánh giữa trời quang.
Văn phòng Thành ủy chính là trung tâm của quyền lợi, là cơ quan cực quan trọng, dưới một người trên vạn người.
Bây giờ Dương Bằng Nghĩa chỉ cần nói một câu thôi, chắc chắn sẽ có vô số người có địa vị thậm chí còn cao hơn ông ta nghe lệnh và tôn trọng.
Dương Bằng Nghĩa muốn xử lý ông ta còn không phải là chuyện siêu đơn giản hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!