"Anh Lục, vừa rồi là tôi đã xúc phạm tới anh, mong anh đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi lần này”.
Lư Kiến Bình nói gần như bật khóc, Giai Mĩ là cành cây cứu mạng của hắn ta, một khi Giai Mĩ gỡ bỏ Hàn Uy khỏi kệ hàng, một kẻ vốn đã đứng trước bờ vực phá sản như hắn sợ rằng ngay cả một tháng cũng không cầm cự nổi.
Lục Hi chỉ nhìn Lư Kiến Bình, chậm rãi nói.
“Loại người như anh căn bản không xứng đáng có tiền, kiếm được một hai đồng tiền muốn bay lên trời cao, trên máy bay vậy mà công khai trêu ghẹo tiếp viên hàng không, nếu anh càng trở nên giàu có, không biết còn có bao nhiêu cô gái phải chịu xui xẻo nữa đây”.
“Không phải vậy đâu anh Lục, lúc đó là do tôi uống hơi nhiều rượu, mong anh hãy bỏ qua cho tôi đi mà”.
‘Phịch’ một tiếng, Lư Kiến Bình đã quỳ xuống trước mặt Lục Hi, khổ sở cầu xin.
Lục Hi không quan tâm tới hắn ta mà liếc phía Dương Di Văn một cái, chỉ lắc đầu, sau đó quay người nói với Hoắc Tư Duệ: “Chúng ta đi lên thôi”.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, cùng Miwa Nozaki một trái một phải vây quanh Lục Hi lên lầu, còn Lư Kiến Bình thấy vậy trong nháy mắt liền xụi người ngồi bệt xuống nền nhà.
Dương Di Văn sắc mặt lúc này đã tái trắng, không còn chút huyết sắc.
Cái liếc mắt thoáng qua vừa rồi của Lục Hi khiến cô ta sửng sốt một hồi, làm thế nào cô ta cũng không thể ngờ tới, người thanh niên mà cô ta coi thường lại có sức quyền hạn lớn như vậy.
Bà chủ của tập đoàn Giai Mĩ lại vì anh ta mà đánh anh họ của mình, hơn nữa còn đưa ra quyết định khai trừ.
Cũng vì một câu nói của anh ta mà chấm dứt mọi hợp tác với Lư Kiến Bình, quả thực là bảo sao nghe vậy.
Cũng giống như vậy, chỉ với một câu nói của Lục Hi, Dương Di Văn không nghi ngờ gì bản thân cũng sẽ phải cút khỏi Giai Mĩ.
Nhưng cuối cùng Lục Hi không đưa ra bất kỳ lời bình nào, khiến trái tim cô ta ngoài kinh hoảng, còn có chút may mắn.
Rốt cuộc, với một sinh viên mới ra trường như cô ta có thể ứng tuyển vào một tập đoàn lớn như Giai Mĩ cũng không phải là điều dễ dàng gì cho cam.
Mức lương và phúc lợi và mọi phương diện khác của Giai Mĩ đều không tệ, nếu bị khai trừ thì quá đáng tiếc, phải biết rằng có rất nhiều sinh viên đại học bên ngoài vẫn đang không tìm được việc làm.
Lúc này, Phương Nhã Đình mới giật góc áo của Dương Di Văn, nói với cô ta: “Chúng ta đi thôi, người khác vẫn đang nhìn đó”.
Dương Di Văn nhìn lại, hóa ra những gì xảy ra ở đây đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn luận về hai người họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!