Trên tầng hai chỉ có mười hai bàn, thường không mở cửa cho du khách bình thường, chỉ dành riêng cho giang hồ đồng đạo.
Ngũ Phụng lâu ngoại trừ năm cột gỗ trụ thì đều mở rộng tứ phía, ngồi ở trên tầng hai có thể thưởng thức toàn cảnh trong phạm vi ba dặm xung quang Túy Giang Hồ, rất sảng khoái.
Chu Kiến Bân, ông chủ của Ngũ Phụng lâu đã bận rộn từ sáng đến giờ.
Bởi vì từ sáng sớm tông sư Tây Bắc Lâm Tiêu đã mang theo mấy đệ tử vội vàng đến đây, nói cho ông ta biết hôm nay có mời mấy vị giang hồ đồng đạo Tây Bắc tới tiếp đãi một vị khách quý, bảo ông ta phải chuẩn bị chu đáo.
Có thể khiến cho một tông sư coi trọng đến vậy thì chắc chắn là nhân vật rất lớn, Chu Kiến Bân tất nhiên không dám làm ăn qua loa, ông ta đã đích thân chỉ huy sắp xếp bữa tiệc này.
Ngay từ buổi trưa thì giang hồ đồng đạo ở Tây Bắc đều đã đến đây gần hết.
Khi đến bọn họ cũng mang theo một ít đệ tử của dòng họ, sau khi đến thì gia chủ ngồi yên vị trên tầng còn các đệ tử thì so tài lẫn nhau trên võ đài.
Đây cũng là thông lệ thường thấy ở Túy Giang Hồ, khi mấy vị gia chủ đến đây đều sẽ mang theo một hai đệ tử xuất sắc trong gia tộc đến giao lưu so tài, học hỏi lẫn nhau để cùng tiến bộ, cũng xem như là một thông lệ tốt.
Bởi vì chuyện hôm nay mà du khách một đồn mười, mười đồn trăm, gọi bạn bè đến Túy Giang Hồ xem cao thủ so tài, cuối cùng khiến cho Túy Giang Hồ chật kín người.
Có đầy người đang đứng trước võ đài, thỉnh thoảng còn cổ vũ cho những người trên đài.
Mọi người đều đã đến, Chu Kiến Bân cũng không thể đuổi người ta đi cho nên phải khẩn cấp kê thêm bàn ghế bên ngoài và mua thêm nguyên vật liệu nấu ăn để dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Lúc này người vẫn đến càng lúc càng nhiều, Chu Kiến Bân không còn cách nào khác đành phải tìm Lâm Tiêu thương lượng xem có thể cho du khách vào tầng một của Ngũ Phụng lâu hay không.
Bởi vì mặc dù Lâm Tiêu đã bao toàn bộ Ngũ Phụng lâu nhưng các gia chủ tới đây đều đã ngồi trên tầng hai, tầng một thì vẫn còn trống.
Chu Kiến Bân cả gan muốn thử thương lượng một lần bởi vì có quá nhiều du khách đến mà tầng một của Ngũ Phụng lâu lại còn trống không cho ai vào khiến cho du khách rất bất mãn, điều này khiến ông ta thật sự rất khó nghĩ.
Không ngờ Lâm Tiêu lại rất dễ dàng đồng ý, chẳng những đồng ý mà còn phái đệ tử của mình đến võ đài góp vui, muốn khiến cho du khách thêm vui vẻ náo nhiệt.
Chu Kiến Bân rất ngạc nhiên.
Là ông chủ của Túy Giang Hồ, Chu Kiến Bân biết Lâm Tiêu không chỉ dùng bữa ở đây hai ba lần cho nên cũng ít nhiều hiểu được tính tình của Lâm Tiêu, ông ta là người nói một là một hai là hai, không thích ai làm trái ý mình, không ngờ hôm nay ông ta lại dễ tính như vậy, điều này khiến cho Chu Kiến Bân cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nhưngchuyện đó cũng không quan trọng, dù sau đây cũng là một điều tốt, ngay khi tầng một của Ngũ Phụng lâu mở cửa thì chỗ ngồi cũng chật kín như nêm.
Ngồi ở đây cũng có thể nhìn thấy được rõ võ đài bên cạnh Ngũ Phụng lâu.
...
Lục Hi lái xe, không bao lâu đã tới lối vào của Túy Giang Hồ, anh đậu xe rồi đi vào trong. Túy Giang Hồ hôm nay giăng đèn kết hoa, trông hết sức náo nhiệt.
Vừa bước vào Túy Giang Hồ thì anh đã nhìn thấy một rừng trúc tím.
Lục Hi đi vào theo con đường yên tĩnh trong rừng trúc tím, trên những cây trúc tím này có treo từng chiếc đèn lồng màu đỏ, trong yên tĩnh còn có chút không khí vui mừng.