Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau truyền tới từ dưới đất, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng động.
“Chạy à, chạy thì ông đây cũng phải cho ông nếm chút mùi đau khổ”.
Lục Hi có thể cảm giác được lực tinh thần vừa nãy mình đánh vào mặc dù không thể làm chết người, nhưng đối với ông ta như vậy cũng quá đủ rồi.
Lúc này, Lục Hi thở dài.
Người đàn ông này trốn thoát, lúc này đầu mối thật sự đã bị cắt đứt.
Anh cảm thấy nhức đầu và nguy hiểm.
Sự xuất hiện cùng thủ đoạn thần bí của người mặc áo choàng đen này khiến anh mơ hồ cảm nhận được giống như đã tiếp xúc mới một luồng sức mạnh thần bí đang ẩn núp, hơn nữa sức mạnh này cũng cực kỳ lớn.
Nhưng Lục Hi tin rằng thông qua chuyện này, đối phương cũng sẽ khôngp tìm mình gây phiền toái.
Nếu đối phương còn dám dây dưa, vậy thì kẻ nào đến thì giết kẻ đó, giết cho đến khi bọn họ không dám chọc đến mình mới thôi.
Lai lịch của đối phương mặc dù rất thần bí, sức mạnh cũng lớn, nhưng sau lưng Lục Hi anh còn có một lão Long không gì là không thể.
Nếu đối phương thật sự chọc đến mình, vậy thì chờ anh thu thập đủ đồ hiến tế, anh sẽ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
Lục Hi tin rằng ở chỗ lão Long giảo hoạt kia cái gì cũng có, đồ ở mọi nơi, chỉ có bạn không ngờ thôi, không có gì mà ông ta không có.
Lúc này, Lục Hi lại quét mắt nhìn một vòng, khi anh chuẩn bị rời đi, ánh mắt chợt sáng lên.
Anh đi đến một góc, đá vào vách tường trước mặt.
Vách tường này sử dụng gỗ cốp pha để ngăn cách, sau khi đạp đổ, bên trong lộ ra một bóng dáng bẩn thỉu đang co rúc trong góc tường.
Lục Hi nhìn bóng dáng kia rồi nói: “Phùng Tích Phạm, đứng lên đi”.
Bóng dáng kia nghe xong, hắn ta mù mờ ngẩng đầu nhìn Lục Hi trước mắt.
Tướng mạo của người này giống y hệt Phùng Tích Phạm Lục Hi gặp trên tàu Phoenix.