Nhưng lúc này, hai người đàn ông nhìn thấy Lục Hi đứng dậy, giống như có chút không vui, bọn họ quan sát Lục Hi từ trên xuống dưới, một người trong đó nói.
“Nói thì dễ dàng, quần nhất định phải bồi thường, nhưng Lạc Lạc là người mẫu, cô ta dựa vào chân để kiếm cơm, nếu để lại sẹo, sự nghiệp sau này của cô ta có lẽ sẽ bị hủy hoại, anh bồi thường nổi không?”
“Đúng vậy, anh bồi thường nổi không?”, cô gái tên là Lạc Lạc kia cũng la ầm lên về phía Lục Hi.
Lục Hi chau mày nói: “Ý của mấy người là sao?”
“Thế này đi”, người đàn ông vừa mới nói đã đứng lên: “Nếu anh đã muốn xen vào chuyện này, cậu Vương tôi cũng không lừa gạt anh, đưa một trăm ngàn tệ qua đây, chuyện này coi như xong”.
Nói xong, cậu Vương cười lạnh nhìn Lục Hi.
Theo như hắn ta thấy, Lục Hi chính là một tên nghèo kiết xác, vậy mà còn dám làm bộ làm tịch ở trước mặt bọn họ, một trăm ngàn tệ đoán chừng có thể dọa cho hắn tè ra quần.
Lục Hi nghe thấy lời này, chân mày anh nhíu chặt, mãi hồi lâu mới nói: “Tôi thấy dáng vẻ mấy người không giống thiếu tiền lắm, cái này có hơi nhiều không?”
Lúc này, một người đàn ông khác đứng lên cười nói.
“Tôi và cậu Vương đương nhiên không thiếu tiền, nhưng chúng tôi chỉ là không ưa người khác giả bộ trước mặt mình. Nói thật với anh, một trăm ngàn cũng chỉ là tiền tiêu vặt mấy ngày của tôi và cậu Vương, chúng tôi cũng không quan tâm đâu, nhưng nếu anh dám đứng lên nói muốn đền, vậy thì với thân phận của hai chúng tôi, bảo anh đền một trăm ngàn cũng xem như là miễn cưỡng đồng ý đi”.
Lục Hi nghe xong, anh có chút không hiểu đây là thứ đạo lý xiên xẹo gì.
Lúc này, cậu Vương thản nhiên ngồi xuống nói: “Nếu anh muốn xen vào chuyện này, vậy thì bồi thường tiền đi, một trăm ngàn đến bản thân tôi cũng ngại nói ra khỏi mồm, để bạn bè biết thì không hiểu sẽ cười nhạo tôi thế nào đâu”.
Cô gái tên Lạc Lạc kia nói.
“Ê nhóc, anh phải biết rằng cậu Vương chúng tôi ăn một bữa cơm cũng hơn một trăm ngàn tệ, có thể nói lời này với anh đã là cho anh mặt mũi rồi đấy, bằng không chỉ một câu nói của cậu Vương, có thể sẽ khiến anh đền đến táng gia bại sản đấy”.
Lục Hi liếc nhìn, anh lắc đầu nói: “Một trăm ngàn thì một trăm ngàn, tôi đền cho mấy người”.
Nói xong, Lục Hi lấy ra điện thoại của mình và nói: “Đọc số tài khoản đi, tôi chuyển tiền cho”.
Cậu Vương liếc nhìn liền cười nói: “Lạc Lạc, đưa số tài khoản của cô cho anh ta đi, coi như là cho cô tiền tiêu vặt”.
Lạc Lạc mặt đầy mừng rỡ, cô ta vội vàng báo số tài khoản của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!