Lục Hi lúc này mới mở mắt, nhìn đến Trương Thiệu Phong đã hồn bay phách lạc nói: "Tôi đã từng khuyên ông nhưng ông lại không nghe, một lòng muốn phá án lập công, lấy tôi làm hòn đá kê chân cho mình thăng chức, đáng tiếc, ông đây không phải là người mà ai cũng có thể lừa gạt".
Lúc này, Trương Khải đã mang chìa khóa đến, Vân Thắng Quốc nhận lấy đích thân mở khóa ghế thẩm vấn cho Lục Hi.
Lục Hi chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Trương Thiệu Phong đang trơ ra như phỗng, gần như mặt đối mặt nói.
“Với nhân phẩm của ông, nếu vẫn cứ giữ chức vụ này không biết sẽ còn hại chết bao nhiêu người nữa, còn không bằng ngoan ngoãn về nhà làm ruộng, nếu như số mệnh ông tốt”.
Số mệnh tốt mà Lục Hi nói tới là chỉ trong nhiệm kỳ của ông ta nếu không còn xảy ra những chuyện xấu xa nào khác, còn nếu bị điều tra ra vậy cũng không còn đơn giản là bị đuổi về quê làm nông nữa.
Trong lòng Đoàn Chí Quốc lúc này càng cuộn trào sóng to gió lớn.
Ông ta nhận ra Lục Hi, khi điều tra viên cảnh sát giao thông trên đường Khúc Giang, dưới sự giới thiệu của Vân Khả Thiên, ông ta vì nể mặt anh ta còn đặc biệt cố ý bắt tay hàn huyên đôi câu với người này.
Ông ta vốn dĩ cho rằng người này chỉ là bạn bè của Vân Khả Thiên, nhưng hiện tại xem ra đã sai hoàn toàn.
Vân Thắng Quốc đều đối đãi với anh ta như vậy, đích thân vì anh ta mở khóa ghế thẩm vấn rồi mời ra ngoài, thể diện của người này tuyệt đối không phải là lớn bình thường.
Tại toàn bộ Tây Bắc, Đoàn Chí Quốc nghĩ không ra ai có thể đảm đương được sự đối xử trọng hậu từ Vân Thắng Quốc đến như vậy.
Đồng thời ông ta cũng cảm thấy may mắn tối hôm đó đã bắt tay cùng người này trao đổi vài câu, không hề lạnh nhạt anh ta, thân phận của người này vượt xa ông ta, không phải là thứ mà ông ta có thể phỏng đoán.
Lúc này chỉ thấy Vân Thắng Quốc nói với Lục Hi: “Cậu Lục, bên kia có việc khẩn cấp, cần cậu qua đó xem một lát, việc ở đây để sau lại nói có được không?”
Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng của Vân Thắng Quốc, Lục Hi chậm rãi gật đầu, sau đó quét mắt nhìn Trương Thiệu Phong một cái liền xoay người rời đi.
Còn Trương Thiệu Phong hai mắt bao trùm sự mờ mịt, gương mặt đã tái nhợt như một trang giấy trắng, cả người ướt đẫm mồ hôi như mắc mưa, căn bản không còn tâm trí chú ý tới việc Lục Hi cùng những người khác đã rời khỏi.
Ngồi trong xe của Vân Thắng Quốc không có người ngoài, ông ta lúc này mới sốt ruột nói: “Cậu Lục à, lại xảy ra chuyện rồi, đầu rồng lại bị đánh cắp”.
Nhìn dáng vẻ lo âu này của Vân Thắng Quốc, Lục Hi vẫn điềm tĩnh đáp: “Ông không cần quan tâm tới chuyện này làm gì, nên làm gì thì làm đó, tôi bảo đảm trong vòng hai giờ sẽ truy đuổi đầu rồng trở lại”.
“Vậy thì thực sự quá cảm ơn cậu Lục rồi”, Vân Thắng Quốc nghe vậy xoa tay đầy phấn khích.
Chuyện này giống như một ngọn núi lớn đè ép trong lòng ông ta, nhận được sự cam đoan từ Lục Hi khiến ông ta lập tức như trút được gánh nặng.
“Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu”, Lục Hi nói tiếp.