Thường Tiên Minh vội vàng nói: “Đây là sứ mạng của chúng tôi, điều nên làm thôi. Thân thủ của ông quả thật khiến người ta bội phục”.
Anh ta nói đều là lời trong lòng, hai bàn tay của Thịnh Quốc An hết sức cao minh, quả thật quá lợi hại.
Thịnh Quốc An cười một tiếng nói: “Quá khen. Chúng ta mau đào một cái hố chôn thi thể những con sói này đi, mùi máu tanh dễ thu hút mãnh thú khác”.
“Được, chúng tôi lập tức đi làm đây”.
Ngay lập tức Thường Tiên Minh phất tay, mấy người lấy ra xẻng công binh bắt đầu đào hố.
Nửa tiếng sau ba cái hố lớn đã đào xong.
Lính đặc chủng ném xác sói vào trong hố rồi vùi lấp. Sau đó chôn xử lý vết máu xung quanh. Xong xuôi tất cả cũng dùng hết hơn một giờ đồng hồ.
Lúc này, Thịnh Quốc An nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, bầy sói này đã bị giết sạch toàn bộ rồi, chắc sẽ không còn nguy hiểm khác đâu, mọi người cứ yên tâm”.
“Lần này nhờ có ông Thịnh đó, nếu không thì chuyến đi này nguy hiểm rồi”.
Hạ Nguyên Phi mặt đầy ý cười, đồng thời ra vẻ đắc ý, rõ ràng rất hài lòng với vị cao thủ mình hao tâm tổn sức mời về này.
Thịnh Quốc An cười đáp: “Nhận được nhờ vả của ông thì phải trung thành, đây đều là chuyện nên làm. Mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường”.
Mọi người lại một lần nữa cảm ơn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Hạ Huyên Huyên giận đùng đùng nhìn về phía lều của Lục Hi hô lên: “Cái thứ đàn ông gì mà giống con rùa rụt cổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông”.
Thấy tính khí của Hạ Huyên Huyên, mọi người cũng không có ngăn cản, ngay cả Thạch Kế Đông cũng không lên tiếng.
Gặp phải nguy nan, người này chỉ biết là núp ở trong lều, thật sự khiến mọi người tức giận. Anh là một thanh niên, ít nhất cũng phải đi ra cùng mọi người chứ. Cho dù có nguy hiểm gì, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng sẽ vượt qua, một mình trốn đi thì còn ra thể thống gì nữa.
Đối mặt với trách mắng của Hạ Huyên Huyên, lều vải của Lục Hi vẫn không một chút động tĩnh.
Hạ Huyên Huyên càng thấy càng giận, cô ta không kìm được lại nói: “Thật đúng là đồ phế vật, anh cũng được coi là đàn ông sao? Cút về nhà bú sữa mẹ đi”.
Lúc này, Hạ Nguyên Phi ho một tiếng, ông ta nói: “Được rồi Huyên Huyền, đừng ồn ào nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!