Nếu vị tổng đốc này thực sự lên tiếng, lãnh đạo của họ chắc chắn sẽ phải suy xét. Trong mắt họ, một tiếp viên hàng không căn bản chẳng đáng kể gì.
Sắc mặt của Ngư Bạch bỗng chốc trở nên rất khó coi. Gia cảnh của cô ta không hề khá giả, học Đại học xong, cô ta chật vật lắm mới thi đỗ làm tiếp viên, nếu mất công việc này, ảnh hưởng của nó cực kỳ lớn.
Thấy đám đông không nói gì, người phụ nữ trung niên càng thêm ngông cuồng hơn, bà ta đanh mặt, đưa mắt nhìn xung quanh rồi chỉ vào Ngư Bạch: “Cái thứ ti tiện nhà mày cứ đợi bị đuổi việc đi!”
Bị người khác liên tục sỉ nhục, Ngư Bạch cuối cùng cũng không chịu nổi ấm ức trong lòng, ngồi thụp trên máy bay mà òa khóc nức nở.
Đám đông nhìn Ngư Bạch với ánh mắt rất quan tâm, nhưng không có ai nói gì nữa.
Tiếp viên trưởng thở dài một tiếng, đỡ Ngư Bạch dậy, dìu cô ta vào nơi nghỉ ngơi, đỡ cô ta ngồi xuống, giúp cô ta thắt dây an toàn rồi nói: “Ngư Bạch, nghĩ thoáng chút đi. Lát nữa xuống máy bay, cô đi xin lỗi bà ta một câu, mọi người ở bên cạnh sẽ giúp cô hòa giải, chưa biết chừng bà ta bớt giận sẽ không còn vấn đề gì nữa đâu”.
Nghe thấy câu an ủi của tiếp viên trưởng, Ngư Bạch càng khóc lóc thảm thiết hơn.
Từ thái độ của hai vợ chồng kia, ai cũng hiểu rằng cô ta không thể tránh được việc bị khiếu nại, lời nói của tiếp viên trưởng cũng chỉ giúp cô ta thấy bớt lo lắng phần nào thôi.
Đúng lúc này, Lục Hi đang ngồi ở khoang hạng nhất âm thầm lắc đầu.
Hai vợ chồng nhà này đúng là quá đáng thật, làm quan mà không biết trời cao đất dày, lại đi bắt nạt người khác như thế!
Anh cởi đai an toàn, bước tới bên cạnh Ngư Bạch, cất tiếng hỏi: “Ngư Bạch, chịu ấm ức rồi phải không?”
Ngư Bạch trông thấy Lục Hi, vừa khóc vừa gật đầu.
Tiếp viên trưởng cũng nhìn sang và hỏi: “Ngư Bạch, đây là bạn của cô hả?”
Ngư Bạch gật đầu.
Lục Hi mỉm cười chào hỏi tiếp viên trưởng, sau đó nói tiếp: “Đừng khóc nữa, đợi khi nào xuống máy bay, tôi sắp xếp người xử lý bà ta, cô cứ làm tốt công việc này là được”.
Ngư Bạch nghe thấy lập tức lộ vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại ảm đạm đi.
Lúc ở Ngũ Phụng lâu, Lục Hi quả thực rất oai phong, cũng rất có bản lĩnh nhưng suy cho cùng, đám người kia là người trong giang hồ, còn đây là người trên quan trường, nghe thì có vẻ chức vụ không thấp, không dễ giải quyết.
Tiếp viên trưởng chỉ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lục Hi.
Những kẻ muốn tán tỉnh tiếp viên hàng không như Lục Hi, cô ta đã thấy quá nhiều. Chiêu trò chỉ dựa vào khả năng khua môi múa mép để lấy được hảo cảm của con gái nhà người ta cũng quá cũ kỹ.
“Thưa quý khách, chuyện gì không chắc chắn mười phần thì xin đừng nói ra, đến lúc đó mọi người cũng không thấy lúng túng!”, tiếp viên trưởng móc mỉa.
Lục Hi liếc mắt nhìn tiếp viên trưởng, không nói gì thêm, chỉ dặn dò Ngư Bạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!