Lương Kim Tôn cười lớn, chỉ vào Thường Tuấn Nghị và nói: “Anh đấy, anh đấy”.
Hai người xướng họa với nhau, tỏ vẻ kênh kiệu.
Lục Hi âm thầm lắc đầu, đám con nhà giàu bây giờ chẳng có chút kiến thức gì cả, toàn là bọn mắt cao hơn đầu, không chịu phục ai. Đây có vẻ là hiện tượng chung của xã hội hiện nay rồi, đi đâu cũng gặp.
Anh cũng không chấp vặt, mấy người này cũng chỉ được đến thế mà thôi, không lạ lùng gì.
Phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, Thường Tuấn Nghị và Lương Kim Tôn bắt đầu nói chuyện phiếm, toàn nói ra những con số mấy triệu, hoàn toàn mặc kệ Lục Hi.
Mà Tô Giai Di thì nhìn Lục Hi với ánh mắt ghét bỏ.
Không lâu sau, thức ăn đã lên đủ, Ngư Bạch cũng quay lại.
“Mọi người nói chuyện vui không?”, Ngư Bạch cười hỏi.
Lục Hi gật đầu đáp: “Cũng vui”.
Ngư Bạch mỉm cười gật đầu.
Lúc này, nhóm người Tô Giai Di dã bắt đầu khinh bỉ Lục Hi.
Thường Tuấn Nghị nâng ly rượu lên, nói: “Uống ly rượu này, tất cả sẽ là bạn bè, sau này có chuyện gì thì giúp đỡ lẫn nhau nhé”.
Lương Kim Tôn cũng nâng y lên và nói: “Tuấn Nghị, tôi cũng khá coi trọng chuyện của anh. Lần này vấn đề không lớn, chỉ là năm triệu, tôi giúp anh được”.
“Vậy thì phải cảm ơn anh Kim Tôn lắm”.
Thường Tuấn Nghị lập tức cụng ly với Lương Kim Tôn, hai người uống cạn.
Sau đó, bọn họ cười khà khà, lại rót đầy ly. Lúc này, Thường Tuấn Nghị nói: “Ngại quá, quên mất anh Lục chứ, tôi mời anh một ly”.
Lục Hi nâng ly lên, một hơi cạn sạch, không nói câu gì.
Thường Tuấn Nghị cũng uống cạn, sau đó nói với Lục Hi: “Anh là bạn của Ngư Bạch thì cũng là bạn của Thường Tuấn Nghị tôi, sau này có vấn đề gì thì anh cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ”.
“Cảm ơn”, Lục Hi lạnh nhạt nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!