Nghe được lời này của Lục Hi, đối phương liền liếc mắt nhìn đồng hồ, sau đó tên đàn ông dẫn đầu thoáng suy tư rồi nói:
“Cho các người chiếm hời trước, tông sư ra tay thế nhưng là cảnh tượng hiếm gặp, các người đi ở phía trước, chúng tôi đi theo phía sau, đừng giở trò quỷ, nhà họ Vương chúng tôi ở Cam Túc này mặc dù không nổi tiếng bằng nhà họ Liễu nhưng cũng không phải là đối tượng mà mấy tên mù mờ như các người có thể chọc tới nổi đâu”.
Lục Hi nghe vậy liền nói với Vân Khả Thiên: “Đi thôi”.
Sau đó Vân Khả Thiên tức tối lên xe, cả ba lái xe về phía chùa Tháp Nhĩ, còn người nhà họ Vương thì ngồi xe theo sát phía sau.
“Nhà họ Vương Cam Túc rất lợi hại à?”, Vân Khả Thiên không phục.
Lúc này chỉ nghe thấy Tư Không Trích Tinh nói: “Gia chủ và hai người anh em của nhà họ Vương tại Cam Túc đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên, nghe nói người gia chủ kia đã là tiên thiên đỉnh phong, có khả năng đã là bán bộ tông sư, cũng được tính là một gia tộc không nhỏ rồi”.
Tư Không Trích Tinh nghe vậy nói: “Anh biết cũng không ít đó chứ”.
Tư Không Trích Tinh đắc ý đáp: “Tôi từ nhỏ đã theo ông nội vào nam ra bắc nên vẫn có chút hiểu biết chuyện trên giang hồ”.
Vân Khả Thiên ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Lục Hi thấy cảnh này chỉ lắc đầu, vài người bên cạnh anh này thực sự đủ khiến anh phải đau đầu mà.
Tần Lam nhìn Vân Khả Thiên không thuận mắt, Vân Khả Thiên chướng mắt Tư Không Trích Tinh, anh cũng không rõ nguyên nhân do đâu, giống như trời sinh khắc tính nhau vậy.
Lúc này tại chùa Tháp Nhĩ đã có bốn năm trăm người tụ tập lại trên quảng trường diện tích hàng ngàn mét vuông, tất cả đều là người trong giới võ đạo tại hai tỉnh Tây Bắc và Cam Túc, đặc biệt tới đây để được chiêm ngưỡng khí phách của bậc tông sư.
Chùa Tháp Nhĩ là một thánh địa Phật giáo Mật tông nổi danh tại Cam Túc, tổng có chùa Đại Kim Ngõa, chùa Tiểu Kim Ngõa, chùa Hoa, kinh đường lớn, điện chín gian, tháp Như Ý, tháp Thái Bình, tháp Bồ Đề, tháp Qua Môn… kiến trúc lớn nhỏ tổng cộng có hơn một nghìn sân nhỏ và hơn 4.500 điện thờ và tăng xá.
Chùa có quy mô rộng lớn, cung điện, phật đường, điện đọc kinh, lăng tẩm, nơi cư trú của thầy tu cùng sân nhà bổ sung hòa nhập vào nhau, từ thời cổ đại đã được coi là thánh địa Phật giáo.
Trong quảng trường có một vị Kim Cương hộ pháp cao mười thước, tay nắm chày quỷ, uy phong lẫm liệt giống như một vị thần bảo vệ.
Lúc này mọi người đang đứng xung quanh quảng trường thấp giọng bàn luận, chờ đợi trận quyết chiến diễn ra.
Đã hơn mười giờ tối còn chưa thấy người nhà họ Liễu xuất hiện, đám đông không tránh khỏi có chút sốt ruột không yên.
Đúng lúc này chỉ thấy một đoàn người từ trong miếu đi ra, chừng ba mươi bốn mươi người bước thẳng về phía quảng trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!