Đúng vào lúc này, sự chú ý của Tề Tuyết Phong tập trung vào cảnh vật xung quanh.
Khi ông ấy nhìn thấy vật tổ trên cửa đá, hai mắt đột nhiên sáng lên, hét lớn một tiếng “trời ơi” rồi bước thẳng tới.
Lục Hi thấy vậy liền nhanh chóng đi theo, ba quả cầu ánh sáng vẫn luôn treo lơ lửng trên đầu anh, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Mà Tưởng Lợi Dân và những người khác nhìn thấy, cũng vội vàng đi theo, bọn họ không có can đảm ở chỗ này một mình.
Chỉ thấy Tề Tuyết Phong đi đến trước cửa đá, kinh ngạc nhìn vật tổ trên cửa đá nói: “Trời ạ, vật tổ ở đây có thể ngược dòng tìm hiểu về thời thần thoại, quá có giá trị nghiên cứu rồi”.
Các nhà địa chất nói chung cũng rất hiểu biết về sử học, vì vậy ở phương diện này Tề Tuyết Phong cũng rất am hiểu.
Nhìn thấy Tề Tuyết Phong say mê như vậy, Lục Hi liền nhíu mày.
Một lúc sau, Lục Hi nhìn thấy Tề Tuyết Phong vẫn còn trầm mê trong vật tổ, liền nói: “Thầy Tề, ở đây có chút nguy hiểm, tôi đưa mọi người về trước nhé?”
Mặc dù lối ra đã bị cự thạch chặn lại, nhưng Lục Hi tin rằng chỉ cần tốn sức một chút, anh có thể mở ra một con đường, vì vậy để đi ra được ngoài không quá khó khăn.
Nhưng lúc này Tề Tuyết Phong vừa nghe thấy vậy đã dứt khoát nói: “Cậu Lục, tôi không đi, cậu nhất định phải để tôi ở lại, ở đây bất kể là địa chất hay vật tổ đều là những phát hiện trước giờ chưa từng có, tôi nhất định phải vào trong xem xem.
Nói rồi, Tề Tuyết Phong nhìn cửa đá trước mặt với ánh mắt kiên định.
Với học thức của ông ấy, ông ấy có thể nhìn ra địa chất và vật tổ ở đây trước giờ chưa từng thấy, điều đó cũng có nghĩa là ở đây chắc chắn có những thứ tồn tại kinh người, ông ấy mơ hồ có cảm giác ông ấy sẽ phát hiện ra thứ mà người khác không biết ở đây.
Với sự nhạy bén của một học giả, ông ấy không chút do dự quyết định ở lại.
Lục Hi nhìn đến, chậm rãi nói: “Ở đây có thể có nguy hiểm, thầy vẫn nên dẫn năm sinh viên rời khỏi đây đi”.
“Không”, Tề Tuyết Phong dứt khoát nói: “Cậu Lục, tôi biết các cậu đều có năng lực đặc biệt, đừng nói dối chúng tôi nữa, các cậu chắc chắn cũng muốn đi vào trong, tôi thỉnh cầu cậu dẫn tôi vào, cho dù có nguy hiểm thế nào, tôi cũng không quan tâm”.
Lục Hi nghe thấy vậy, trầm mặc một lúc, mới nói: “Vậy bọn họ làm thế nào?”
Lục Hi chỉ vào nhóm người Tưởng Lợi Dân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!