Lục Hi nhả khói thuốc, chậm rãi nói: “Người của anh trêu chọc chị dâu của tôi, tôi ra tay dạy cho chúng một bài học thôi, làm sao, anh có ý kiến hả?”
Lời của Lục Hi có thể nói là vô cùng ngạo mạn.
Mục Trung Hoa và Trình Học Phong vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, trong tình thế này, Lục Hi còn ăn nói như vậy, đúng là gây chuyện lớn hơn rồi.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, bây giờ không phải là lúc thể hiện.
Hai người vội vàng nháy mắt với Lục Hi, ra ý bảo anh chú ý ăn nói, bây giờ không phải là lúc khoe mẽ. Lục Hi lại như không nhìn thấy, vẫn ngạo mạn hút thuốc.
Lúc này, tên tóc vàng thấy Lục Hi vẫn ngạo mạn như vậy, lập tức nói:
“Đại ca, vừa nãy tên nhãi này tranh chấp với khách, tôi đến khuyên nhủ, anh ta không những không nghe, mà còn muốn đánh tôi, bất đắc dĩ, tôi đành gọi các anh em đến, không ngờ tên nhãi này đánh rất giỏi, chúng tôi bị thiệt không ít”.
Tên tóc vàng thêm mắm thêm muối nói một tràng, thỉnh thoảng trừng mắt hằm hằm nhìn Lục Hi, có Triệu Thâm Hải ở bên cạnh, tên tóc vàng lại to gan lên hẳn.
Lúc này, Triệu Thâm Hải không vội nói, mà nhìn đám nhân viên phục vụ nằm dưới đất, đến bây giờ đám người này vẫn nhỏ tiếng rên rỉ, sắc mặt tái nhợt, không đứng lên nổi.
Triệu Thâm Hải là cao thủ nội gia, tất nhiên biết một người có thể đánh ngã nhiều người như vậy, đương nhiên không phải là người bình thường, ít nhất cũng là võ giả ngoại gia, có thể liên quan đến thế gia võ đạo.
Có thể ngồi lên vị trí này, không phải dựa vào đánh giỏi là được, không có đầu óc thì hắn đã bị người khác chơi chết từ lâu rồi, cho nên theo Triệu Thâm Hải thấy chuyện này vẫn phải thận trọng một chút, chẳng may đối phương là đệ tử thế gia võ đạo nào đó, nếu ra tay, sự việc sẽ không dễ xử lý.
Tuy rằng phía sau hắn còn có anh Đồ, nhưng chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, Triệu Thâm Hải vẫn không muốn làm phiền đến anh Đồ.
Lúc này Triệu Thâm Hải trầm giọng hỏi: “Người anh em, cậu là đệ tử nhà nào, nói ra có lẽ tôi quen biết gia chủ của các cậu, có thể giảm nhẹ trừng phạt cho cậu”.
Lục Hi nghe vậy, khẽ cười nói: “Tôi không môn không phái, đơn độc một mình”.
Triệu Thâm Hải vừa nghe, dần cau mày lại.
Hắn không biết Lục Hi có nói thật hay không, nhưng cậu ta đã không chịu nói, thì cũng đừng trách mình, cho dù cậu ta là đệ tử của thế gia võ đạo, phía sau hắn còn có anh Đồ, Triệu Thâm Hải cũng không sợ.
Lúc này, vẻ mặt Triệu Thâm Hải biến sắc nói.
“Cậu đã không nói thì cũng đừng trách tôi, bây giờ cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, để lại một cánh tay, cút khỏi đây. Thứ hai, cậu quấy rối việc làm ăn tối nay của tôi, đền hai trăm ngàn cho tôi, đưa một trăm ngàn tiền phí thuốc thang cho anh em của tôi, chuyện này tôi cũng không so đo nữa”.
Triệu Thâm Hải vừa nói những lời này, Mục Trung Hoa và Trình Học Phong lập tức hít khí lạnh.
Bảo Lục Hi để lại một cánh tay, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào, bảo bọn họ lấy ra ba trăm ngàn, bọn họ làm gì có?
Với tiền lương của bọn họ, không ăn không uống, e rằng phải mười mấy năm mới có thể tích đủ số tiền đó, chuyện này không thực tế.